Phần 4: Liên Sinh Oản bị trộm
Mộ Dung dịch nhìn hộp gấm trong tay, trực tiếp nhét vào trong tay Đoan Mộc Hương, sau đó ngước mắt trừng về phía Thượng Quan Vãn Thanh, hung hăng thề.
Thượng Quan Vãn Thanh, thù này đã kết lớn, ngươi chờ đó cho bản công tử.
Vãn Thanh lại không để ý đến hắn nữa, đối với tên tâm thần này, nàng không có nửa điểm hảo cảm.
Ngẩng đầu nhìn phía trước, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm nghiến răng cùng hô hấp dồn dập, không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn qua, chỉ thấy muội muội của mình Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này sắc mặt khó coi, phát ra từng cơn gió lạnh, trong chốc lát chà xát khăn tay, trong chốc lát cắn môi dưới, có vẻ như đang tức giận đến cực điểm, không khỏi kỳ quái nhíu mày.
Ai trêu chọc nàng ta?
Thượng Quan Tử Ngọc giờ phút này trong mắt, trong lòng đều là hình ảnh Mộ Dung Dịch cùng Đoan Mộc Hương.
Không nghĩ tới nam nhân này từ đầu tới đuôi xem nàng như người trong suốt, căn bản không để ý tới. Lúc này thế nhưng cùng nữ nhân khác thân mật thắm thiết, còn mua mặt dây chuyền tình nhân đưa cho nữ nhân kia.
Như vậy bản thân mình tính là cái gì?
Thượng Quan Tử Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ một việc.
Mộ Dung Dịch từ đầu tới đuôi chỉ sợ đều là đang lợi dụng nàng. Hắn không muốn cưới Thượng Quan Vãn Thanh làm vợ, nên giả tình giả ý đối với nàng, cố ý lúc gần lúc xa, lại nói đã lỡ cùng tỷ tỷ nàng có hôn ước, không có biện pháp cưới nàng.
Mượn tay nàng đến trừ bỏ Thượng Quan Vãn Thanh, đạt thành ý nguyện lui mối hôn sự này, mà nàng chẳng qua là một quân cờ bị hắn lợi dụng.
Thượng Quan Tử Ngọc nghĩ vậy, mắt đỏ ao, chẳng lẽ nàng thật sự cũng chỉ có thể bị người lợi dụng , sau đó bị vứt bỏ đi.
Không được.
Nàng tuyệt đối không cho phép loại sự việc này xảy ra với mình, Thượng Quan Tử Ngọc ở trong lòng ngoan cố.
Mộ Dung Dịch, ta nhất định phải bắt ngươi cưới ta.
Vãn Thanh thấy mình nhìn Thượng Quan Tử Ngọc một hồi lâu, cũng không thấy nàng ta có chút phản ứng gì, không khỏi vươn tay quơ quơ, hỏi:
"Nhị muội, ngươi không sao chứ?."
Thượng Quan Tử Ngọc giật mình, phục hồi tinh thần, lắc đầu.
"Không có việc gì, không có việc gì."
Nếu như chuyện này truyền vào trong tai Thượng Quan Vãn Thanh. Chỉ sợ nàng ta sẽ diệt trừ mẹ con bọn họ. Cho nên ngàn lần vạn lần không thể để cho nàng ta biết rõ chuyện năm đó nàng ta trúng mị độc là do mẹ con bọn họ ra tay.
Vì khiến nàng ta thân bại danh liệt, Mộ Dung Dịch như ý nguyện từ hôn, nàng mới có thể gả vào Mộ Dung gia.
"Ừ, vậy thì tốt rồi."
Vãn Thanh không muốn quan tâm nữa, lại chăm chú động tĩnh của buổi đấu giá.
Giờ phút này đồ vật đấu giá tiếp theo chính là một cặp Liên Sinh Oản.
Hai cái bát giống nhau như đúc, giống như trẻ song sinh. Mặc kệ xem từ góc độ nào, đều nhìn không ra một điểm khác biệt.
Đã bắt đầu đấu giá, kêu giá đến mười ba ngàn hai trăm lượng .
Chén này thật ra rất thích hợp với ý thích của những người bình thường.
Nếu trong nhà có trưởng bối, mua về làm quà, có thể biểu hiện lòng hiếu thảo của họ. Vãn Thanh đang nghĩ, bỗng nhiên bốn phía bao trùm một màu đen tối tăm, đèn trong phòng toàn bộ đều tắt hết, có người kinh hoảng kêu lên:
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"
Bất quá, Lưu Dận lập tức kéo bình phong, ánh mặt trời chiếu rọi vào, lại sáng trở lại. chỉ là không biết vì sao mấy cái đèn lồng trên đỉnh đầu bỗng nhiên tắt hết toàn bộ.
Đây chính là vì buổi đấu giá này mà được đặc chế ra, có thể đem chùm tia sáng cường độ gia tăng, tập trung ở một điểm, và không dễ dàng tắt, không nghĩ tới thế nhưng lại tắt.
Bất quá bọn hắn còn dự trù thêm mấy cái đèn, Tôn Hàm bình tĩnh nói: "Các vị không nên hoảng sợ, yên lặng một chút, xong ngay đây."
Hắn nói xong lập tức phân phó Lưu Dận mở ra bộ đèn thứ hai, phòng đấu giá lại sáng lên, Lưu Dận kéo lên bình phong, mọi người khôi phục yên tĩnh, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên.
"Chén ngọc Lưu Ly đâu?"
Tất cả mọi người nhìn về phía khán đài, chỉ thấy cặp chén Liên Sinh Oản, lúc này chỉ còn lại có một cái chén.
Nhất thời, la hét ầm ĩ lên, Tôn Hàm cùng Lưu Dận hai người cũng ngây dại, không nghĩ tới đây là liên hoàn kế, đầu tiên là tắt đèn, sau đó là trộm bát.
Chuyện này xử lý không tốt, sẽ có phiền toái lớn, Tôn Hàm cùng Lưu Dận cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua tình trạng giống như vậy, nhất thời không tìm ra biện pháp xử lý, Lưu Dận có mấy lần liếc trộm Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt liền có chút khó coi, có thể ở phòng đấu giá này thần không biết quỷ không hay tắt đèn, đánh cắp chén Ngọc Lưu Ly, nói rõ tu vi của người này xuất thần nhập hóa.
Nhìn khắp phòng đấu giá, có thể làm được loại này chỉ sợ sẽ chỉ có mấy người, hơn nữa nàng biết tên trộm bát này không có ý muốn trộm đồ, mà muốn kiểm tra năng lực phản ứng của bọn họ.
Nếu xử lý không tốt, chẳng những đắc tội mấy danh môn quý tộc ở tại Sở kinh, về sau khó có thể sống yên ổn tại Sở kinh này.
Trong phòng đấu giá nhất thời náo loạn, có người vô lại, liền cãi nhau ầm ĩ.
"Đây là một buổi đấu giá, đáng lẽ không thể để người ngoài trà trộn vào bên trong, vậy mà bị trộm thế nhưng lại không biết.”
"Đúng vậy, đúng vậy, không bằng đập nơi này đi."
Tôn Hàm bình tĩnh, nhíu mày nghĩ biện pháp, mà đứng ở bên cạnh hắn Lưu Dận tính tình vốn nóng nảy, nghe xong những lời mà mấy vị công tử kia nói, tức giận đùng đùng, trừng mắt, bị Tôn Hàm đè lại.
Vãn Thanh nghĩ biện pháp như thế nào hóa giải chuyện này, Hạ Hầu Mặc Viêm chầm chậm lên tiếng, vẻ mặt vui vẻ mở miệng.
"Có người trộm đồ à, lục soát đi, nhanh tìm thử xem, xem ai là người trộm đồ."
Soát người có thể xem là một loại biện pháp, nhưng mà trong phòng đấu giá này, trừ bỏ người của ngũ đại thế gia, còn có người của Hán Thành vương phủ, lại có người của Long Phiên cùng Hiên Viên.
Những người này đều là danh môn quý tộc, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện soát người.
Hạ Hầu Mặc Viêm vừa lên tiếng, liền khiến cho nhiều người kích động kêu lên.
Âm thanh kêu la phần lớn là nữ tử.
Tiểu thư khuê các, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện soát người, nên vừa nghe được lời đề nghị của Hạ Hầu Mặc Viêm, tất cả đều trợn mắt, trừng mắt nhìn hắn la lên.
"Ai dám lục soát chúng ta, muốn chết."
"Đúng vậy, chúng ta sẽ san bằng Lưu Ly Các."
Vãn Thanh mắt thấy tình thế càng ngày càng loạn, chậm rãi đứng lên, thong thả đi đến khán đài.
Trong lúc nhất thời mọi người thấy nàng nhàn nhã bước đi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm thong thả bước lên khán đài. Tất cả mọi người nhìn nàng, nghĩ trong lòng nữ nhân này muốn làm cái gì?
Có người tụ cùng một chỗ nhỏ giọng nghị luận.
Đoan Mộc Lỗi cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đều tò mò nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, mà Mộ Dung Dịch cũng là gương mặt tức giận, cũng nhìn Thượng Quan Vãn Thanh, không biết nữ nhân này muốn làm gì?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người Vãn Thanh vẫn bước đi thong thả hướng khán đài mà đi.
Khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của nàng luôn luôn hiện ra ý cười, tóc đen như mực, một đôi mắt lộ ra thần bí, bí hiểm, dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống, long lanh rực rỡ, không kiêu ngạo không nịnh nọt, không nhanh không vội, lại không thấy hoảng sợ, cũng không có lo lắng, đi thẳng đến trước mặt Tôn Hàm cùng Lưu Dận, ba người cùng nhau nói thầm vài câu.
Thượng Quan Vãn Thanh trở lại đứng ở trên khán đài, âm thanh vui mừng như chim hoàng oanh vang lên.
"Các vị, vừa rồi ta đã hỏi hai vị công tử này, được biết loại Lưu Ly phẩm này có tính chất đặc biệt. Cho nên hiện tại xin mọi người nghe ta nói một chút, tin tưởng chén Ngọc Lưu Ly, rất nhanh sẽ trở lại."
Giọng nói của Vãn Thanh luôn luôn trong trẻo lại nhẹ nhàng, êm tai dễ nghe, tất cả mọi người đều nhìn nàng, chẳng những nam nhân, mà nữ tử đều chìm trong sự hấp dẫn của nàng.
Đáy lòng dâng lên nghi hoặc, cô gái này làm sao lại đẹp đến như vậy?
Không chút phấn son, lại thanh nhã hơn người, quần áo gọn gàng lịch sự, lại lộ ra một loại cảm giác bềnh bồng mà xuất trần. Nhìn nàng giơ tay nhấc chân, khí thế hơn người, làm cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn, đây là vẻ đẹp tự nhiên, mà không phải trang điểm.