Mặc kệ thế nào cũng không thể để cho tên khốn trước mắt này trêu đùa mình được, mình sẽ không cho hắn cơ hội! Bởi vì chỉ cần một ván, một ván cũng đủ cho mình nhìn ra manh mói rồi! Kiyoko Ito suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói:
- Cao nhân giống như tiền bối một ván cũng đã đủ kinh diễm, cũng đủ làm cho tiểu nữ đại khai nhãn giới, nếu như đổ ba ván vậy chẳng phải là mất hết thú vị sao?
- Ừm, Thanh Tử tiểu thư nói cũng có chút đạo lý.
Lâm Bắc Phàm gật đầu, chỉ là, khi Kiyoko Ito thở phào một cái, tên khốn này lại thản nhiên nói:
- Vậy chúng ta đổ một ván cũng tốt, thua phải cởi ba bộ y phục!!!
Người này thật là một thần thoại hay là một tên đại lưu manh, khả năng sau có lẽ càng nhiều hơn một chút! Trước đây Kiyoko Ito chưa từng gặp qua, cho dù là suy nghĩ cũng đều không dám nghĩ trên thế giới này sẽ có loại người như vậy.
Lâm Bắc Phàm đương nhiên biết Kiyoko Ito đang hoài nghi bản thân mình, hắn rít một hơi thuốc, sau đó đóng giả tư thái của "người đang suy nghĩ", đáng tiếc nội tâm chân thật của hắn đã sớm bị nụ cười bỉ ổi và thần sắc vô sỉ kia bán đứng.
Mặc kệ thế nào, hôm nay mình nhất định phải thăm dò cho được thực lực của đối phương, hay là trước tiên cứ đồng ý đã, nếu như hắn thua thì chuyện gì cũng không xảy ra. Nếu bản thân mình thua, đến lúc đó dùng đến bản lãnh thật sự cũng chưa muộn! Sau khi đưa ra quyết định, Kiyoko Ito mạnh mẽ nhẫn nhịn kích động muốn hành hung tiểu Lâm ca, cười nói:
- Một khi đã như vậy, tiểu nữ đây cũng kính không bằng tuân lệnh.
Phòng tổng thống ở LasVegas còn có một điểm tốt, bên trong còn bố trí một loại gọi là chức vị PR (public relation - quan hệ công chúng). Nhiệm vụ đặc biệt của bọn họ bao gồm bồi tiếp đám phú hào giàu có thư giãn thoải mái cho đến việc đưa trẻ con đi dạo phố. Tiếp xúc với khách nhân đến từ khắp nơi trên thế giới hoặc là khách nhân ở tại khách sạn, vì để hấp dẫn khách nhân tới cửa, bọn họ bắt đầu an bài từ lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay cho đến khi vào phòng khách sạn của LasVegas mới thôi.
Thỏa mãn nhu cầu của khách nhân chính là trách nhiệm của bọn họ. Có đôi khi khách hàng đưa ra rất nhiều loại yêu cầu, PR phải tận hết khả năng làm xong: An bài máy bay riêng đến Los Angeles mua vây cá, vì một vị phu nhân rộng rãi yêu thích một cái túi mới, có thể suốt đêm bay đến nước Pháp, chẳng những phải luôn nắm vững kiểu dáng thời trang mới nhất đang được lưu hành. Đừng hoài nghi, ngay cả tên những giống chó nổi tiếng cũng phải biết một hai.
Những PR này còn phải tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, có người có thể đồng thời nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, Tây Ban Nha, Italy, Nga ... thậm chí cả tiếng Việt Nam nữa không chừng. Một công ty như vậy có thể so với một bộ ngoại giao loại nhỏ cũng không hề kém. Tất nhiên, chức nghiệp này yêu cầu cao như vậy tiền lương đương nhiên cũng phải rất hậu hĩnh. Lương mỗi năm hơn trăm ngàn đô la, cái giá này không bao gồm tiền thưởng của khách hàng. Tiểu Lâm ca yêu cầu mấy bộ bài Poker đối với những PR chuyên nghiệp này mà nói là việc quá mức đơn giản.
Rất nhanh hai bộ bài Poker mới tinh còn chưa bóc vỏ được mang đến tận phòng.
Kiyoko Ito liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, một lần nữa gật đầu, nói:
- Thỉnh chỉ giáo.
Lâm Bắc Phàm gật đầu, buông cuốn "Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe" dùng để đóng kịch ở trên tay xuống, thuận tay cầm lên một bộ bài poker mở ra. Mặc dù tiểu Lâm ca rất muốn giả mạo làm một tay lão luyện, nhưng động tác đảo bài poker của hắn nhìn vào thật sự rất lúng túng.
Kiyoko Ito lại giật mình một lần nữa, chẳng lẽ người này chính là thần bài? Người này ngay cả là dân cờ bạc cũng không được tính vào!
Sau khi trộn đều bộ bài, tiểu Lâm ca đặt bài poker lên bàn, ý là để cho Kiyoko Ito nhìn xem bộ bài này không có vấn đề. Sau khi Kiyoko Ito xác nhận xong, tiểu Lâm ca bắt đầu xáo bài ở trước mặt Kiyoko Ito.
Sau khi nhìn thấy động tác xáo bài của Lâm Bắc Phàm, Kiyoko Ito gần như có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải thần bài, hơn nữa ngay cả dân cờ bạc bình thường cũng không bằng! Ài da. . . sau khi xáo bài xong, Tiểu Lâm ca mặt không đổi sắc tim không nhảy nhặt hết cả lên.
Sau khi tùy tiện đảo trộn vài cái, Lâm Bắc Phàm đặt bộ bài poker lên mặt bàn, tùy ý nói:
- Thanh Tử tiểu thư, cô tùy tiện rút một lá bài, tôi cũng rút ra một lá, so lớn nhỏ. Át bích lớn nhất, 2 rô nhỏ nhất, có ý kiến gì không?
Không hề khoa trương nếu nói động tác trộn bài của Lâm Bắc Phàm hết sức buồn cười, Kiyoko Ito gần như không hề phí sức lực ghi nhớ hết vị trí của mỗi lá bài trong bộ bài sau khi hắn trộn bài xong, hơn nữa, Kiyoko Ito có lòng tin tuyệt đối! Cô cười khẽ gật đầu, khẽ giải cỗ bài poker ra, sau đó chuẩn xác rút ra một lá bài đặt ở trên bàn trước mặt mình. Mặc dù Kiyoko Ito có lòng tin tuyệt đối nhưng cô ta đột nhiên cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy, liền nhẹ nhàng mở một góc lá bài poker ra nhìn, uhm, là Át bích.
Tiểu Lâm ca không cần suy nghĩ, tùy tiện rút ra một lá đặt ở trên bàn.
Bộ bài poker này là do khách sạn cung cấp, Kiyoko Ito không yên tâm còn tự mình kiểm tra bài một lần, tuyệt đối không có vấn đề! Át bích đã nằm trong tay mình, vô luận đối phương rút ra lá bài nào thì mình đều thắng. Mà trên thực thế, Kiyoko Ito rất chắc chắn, cô biết đối phương rút ra chẳng quả là một lá chín rô.
- Được rồi, mở bài đi!
Tiểu Lâm ca đã mất đi phong phạm đại gia, đổi tư thế ngồi bắt chéo hai chân.
Chẳng lẽ người này không sợ thua? Đúng rồi, cho dù hắn thua cũng không phải đưa ra cái giá nào cả, đúng là một lão hồ ly tinh! Kiyoko Ito uyển chuyển nhún người, nói:
- Tôi thua ít nhất phải cởi ba bộ trang phục, nhưng nếu ngài thua thì sao?
- Thoát y phục gì đây? Chẳng qua tôi trêu đùa cô mà thôi, nếu Thanh Tử tiểu thư đã dám đồng ý đánh cuộc với tôi liền chứng mình Thanh Tử tiểu thư có quyết tâm, chuẩn bị học tập đổ thuật (thuật đánh bài bạc) càng mạnh mà trả giá hết thảy. Tôi đã hiểu rõ thành ý của Thanh Tử tiểu thư, có thoát y hay không cũng không sao cả, được rồi, mở bài đi!
Lâm Bắc Phàm đưa tay cầm lấy là bài poker của mình.
- Chờ chút!
Kiyoko Ito sắc mắt sa sầm, không hề nể mặt trầm giọng nói:
- Được ăn thua chịu, đây là quy củ! Nhưng tôi thua phải cởi ra ba bộ y phục, Lâm tiên sinh thua thì sao đây? Tôi muốn biết Lâm tiên sinh có thể đưa ra cái giá nào.
- Cô thật quyết định rồi?
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, phô ra bộ dạng "tôi không muốn chiếm tiện nghi của cô".
- Được ăn thua chịu, nói cho tôi cái giá của ngài!
Kiyoko Ito nắm chắc phần thắng, đương nhiên là không khách khí với tiểu Lâm ca như lúc trước nữa rồi.
Tiểu Lâm ca lắc đầu, bộ dạng 'cô hết thuốc cứu rồi':
- Tôi vốn là có lòng cùng Thanh Tử tiểu thư luận bàn, nếu Thanh Tử tiểu thư áp bức người như vậy, tôi đây cũng không khách khí nữa! Nếu tôi thua, liền cởi sạch toàn thân, thế nào? Thanh Tử tiểu thư dáng người không sai, nhưng cơ bụng cơ ngực của tôi cũng rất đẹp đấy!!!
Người này quá vô sỉ! Kiyoko Ito đỏ mặt, giọng nói có chút hoảng loạn, nói:
- Thật xin lỗi, tôi không giống với Lâm tiên sinh, thích nhìn người khác trần truồng. Nếu Lâm tiên sinh thua, vậy trần truồng đi ra khỏi khách sạn MGM này là được.
- Cô khẳng định thật chứ? Nếu hiện tại cô buông tay vẫn còn kịp đấy.
- Đúng vậy, tôi khẳng định!
Kiyoko Ito vô cùng chắc chắn, vì phòng ngừa đột biến, đưa tay về phía lá bài của mình.
- Ồ, cô nhìn xem kia là ai?
Tiểu Lâm ca ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ về phía sau Kiyoko Ito.
Kiyoko Ito theo bản năng quay đầu nhìn lại, bỗng giật thót người vội vàng quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lâm Bắc Phàm. Đáng tiếc, đã muộn mất rồi. Lúc này tiểu Lâm ca đã cầm lấy lá bài của Kiyoko Ito trong tay, hơn nữa không cho Kiyoko Ito lấy nửa phần cơ hội, trực tiếp đem quân bài trong tay vật ngửa lên trên mặt bàn.
- Át bích, Thanh Tử tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể phải thua rồi.
Tiểu Lâm ca bộ dạng nghiêm trang giống như thắng bằng kỹ thuật vậy. Chẳng qua trong lòng tên khốn này đang vui sướng ngất trời, tu vi nhị trọng(tầng hai) của "Long Tu Bảo Điển", tốc độ ra tay rất ngon!
- Anh. . .!
Kiyoko Ito hận không thể một đao đâm chết Lâm Bắc Phàm, tên khốn này rất không có kiến thức kỹ thuật, hơn nữa lại quá vô sỉ. Nhưng không thể không nói, đúng là thủ đoạn hạ lưu vô sỉ hơn nữa không có lấy nửa điểm kiến thức kỹ thuật lại có thể làm cho mình lật thuyền trong cống ngầm.
Tiểu Lâm ca lắc đầu, yên lặng nhìn Kiyoko Ito buồn bã nói:
- Không, cô sai rồi, đừng gọi, tôi cho rằng cái này gọi là hơn trời! Tôi và cô đánh cược chỉ có kết quả, còn như quá trình đánh cuộc ở trước mặt kết quả đều không có ý nghĩa.
Kiyoko Ito thở dài, kiềm nén lửa giận trong lòng:
- Lâm tiên sinh, đây là anh đang sỉ nhục ông trời, sỉ nhục chức nghiệp này,
- Dựa vào ước định của chúng ta, cô hẳn là phải cởi ba bộ y phục.
Tiểu Lâm ca gõ gõ tàn thuốc nơi đầu điều thuốc, ngồi an ổn trở lại.
- Lâm tiên sinh, tôi không thể không nói, ngài quả thật là một nhân vật không đơn giản!
Kiyoko Ito đứng dậy, thoạt nhìn rất tức giận, nhưng cô ta dường như muốn thực hiện đổ ước của mình, đưa tay đặt vào cúc mở áo dài phía dưới cổ.
Vào thời điểm này tiểu Lâm ca cũng không giả trang chính nhân quân tử gì nữa, hắn ngẩng đầu, mở to hai mắt ra mà nhìn Kiyoko Ito.
Kiyoko Ito thoáng do dự một lát, sau đó ngửa cổ rút cái trâm cài đầu bằng bạc ở trên đỉnh đầu ra, mái tóc dài như thác đổ xuống.
- Nếu thật sự muốn nhìn, vì sao không tự mình ra tay?!
Kiyoko Ito đi đến trước mặt tiểu Lâm ca, nửa quỳ trên mặt đất.
- Nếu đã như vậy, tôi đây không khách nữa! Tôi đã cho Thanh Tử tiểu thư cơ hội rồi.
Giọng điệu của tiểu Lâm ca vô cùng bình thản, giống như khinh thường nhìn xem thân thể của Kiyoko Ito, hắn chỉ là một người bình thường thực thi quyền lợi của mình mà thôi.
Cũng đúng vào lúc này, Kiyoko Ito đột nhiên ra tay, một tay ôm lấy đầu của tiểu Lâm ca dúi vào ngực, cây trâm bạc trong tay còn lại đã nhằm chuẩn vào cổ của tiểu Lâm ca. Kiyoko Ito trong phút chốc bỗng lạnh lẽo tựa băng sương, nói:
- Chỉ bằng anh cũng muốn nhìn thân thể tôi sao?
- Ái da! Không nên giết tôi, không nên giết tôi!
Lâm Bắc Phàm dường như hoảng sợ, sít sao ôm chặt lấy eo của Kiyoko Ito, cái đầu cũng liều mạng cọ sát vào bộ ngực của Kiyoko Ito. Thật co dãn đàn hồi, chẳng lẽ vẫn còn là xử nữ?
Kiyoko Ito không ngờ lại như vậy, kinh hãi, nhưng lại không dám đẩy Lâm Bắc Phàm ra, chỉ có thể xanh mặt ôm chặt lấy đầu Lâm Bắc Phàm, tránh cho hắn không thể cọ lên cọ xuống:
- Anh thắng sư đệ tôi cũng là sử dụng loại thủ đoạn hạ lưu này?
- Không nên giết tôi, không nên!
Tiểu Lâm ca nhắm mắt lại, giọng nói hoảng sợ vô cùng, nhưng khóe miệng . . . Đều là nước miếng. . .
Kiyoko Ito đột nhiên có chút hối hận, cảm giác như bản thân chạm phải củ khoai lang nóng, bản thân mình không nên cưỡng ép người nam nhân này, nếu đẩy ra hắn, chính mình phải chịu thiệt! Nhưng nếu thật sự giết hắn rồi, bản thân mình cũng không có cách nào rời khỏi khách sạn MGM này.
Tiểu Lâm ca cũng tại sát na này dường như 'trái tim hướng thiện', hắn dường như nghĩ ra Kiyoko Ito đang có ý định gì, rất sợ Kiyoko Ito sẽ đẩy mình ra, hắn lại an tĩnh lại, một bộ dáng 'tôi rất phối hợp, xin cô yên tâm'. . .