Long Yên Nguyệt biết rõ Đường Thiết Sơn không phải loại người tốt đẹp gì, nhưng lão già này đã thoái ẩn, đã rửa sạch tất cả tội ác năm xưa. Hơn nữa bây giờ kẻ này không chỉ đơn giản là một kẻ có tiền, là một gương lao động điển hình trong nước, chiến sĩ thi đua của tỉnh, xếp hạng trong mười doanh nhân, hào quang của nhà từ thiện, thử nghĩ xem có ai dám động đến lão chứ?
Nhưng không biết vì sao mà Long Yên Nguyệt không căm hận Đường Thiết Sơn nhưng cô lại không hợp mắt với tên Đường Phong. Xuất phát từ lễ phép, Long Yên Nguyệt đứng thẳng lên rồi nở nụ cười rất lễ phép với Đường Thiết Sơn, cô nói:
-Đường bá phụ, cha cháu nhờ cháu gửi lời thăm hỏi đến ngài và Đường tiểu thư.
-Tốt, tốt!
Vẻ mặt Đường Thiết Sơn rất hồng hào, con gái cải tử hoàn sinh làm hai ngày nay lão nằm mơ cũng mỉm cười... ....
Liêu Thiên Cửu có chút do dự, nhưng hắn vẫn đứng lên khom lưng nói:
-Đường tiên sinh là nhân vật trấn giữ Nam thành, nếu ngài có việc gì thì cứ trực tiếp sai bảo xuống, sao lại phải hoảng hốt như vậy?
Đám thiếu niên Hồ Điệp bang đưa mắt nhìn nhau, cũng không có kẻ nào dám đứng lên đại diện cho Hồ Điệp bang mà cả đám đều lục tục đứng dậy rồi cúi đầu cung kính nói:
-Đường tiên sinh!
-Tốt, tốt!
Vẻ mặt Đường Thiết Sơn lộ vẻ đại từ đại bi, sau khi đợi tất cả mọi người ngồi xuống, lão lại nở nụ cười hối lỗi rồi nói:
-Nếu Đường mỗ có chuyện thì sẽ không dám làm phiền đến chư vị, lúc nãy Đường mỗ đã nói rất rõ ràng, ta được một vị tiểu đệ ủy thác làm chuyện này.
Đường đường là nhất đại kiêu hùng mà nói ra những lời này sao? Tất cả thiếu niên Hồ Điệp bang đều liên tục cảm thán! Nếu nói không khoa trương thì tất cả thiếu niên Hồ Điệp bang ngày hôm nay tiến vào Kim Ngọc Thiên Đường sau này đều trở thành những nhân vật trụ cột của Hồ Điệp bang, bắt đầu mở ra một tương lai huy hoàng cho Hồ Điệp bang.
Đúng lúc này thì Lão Thất thủ hạ của Đường Phong đưa một thanh niên có dáng người cao ráo và vẻ mặt lười nhác tiến vào phòng họp.
-Trời!
Đám thiếu niên Hồ Điệp bang đều đứng dựng người dậy, khoảnh khắc này những rung động trong lòng bọn họ đã không gì sánh nổi. Lão đại, người đi vào chính là lão đại của bọn họ, Lâm Bắc Phàm! Lão đại của bọn họ chính là người được Nam thành nhất ca Đường Thiết Sơn xưng huynh gọi đệ!
Dù trước mặt là núi đao biển lửa, lúc này Lâm Bắc Phàm chỉ cần nói một câu thì tất cả thiếu niên Hồ Điệp bang sẽ có ai chối từ?
Hai người Long Yên Nguyệt và địa chủ đều đứng thẳng người dậy, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, tên Lâm Bắc Phàm này rốt cuộc là loại người gì?
Rất nhanh sau đó, dù là những thiếu niên Hồ Điệp bang, Long Yên Nguyệt hay địa chủ đều đã nghĩ đến một vấn đề. Tất cả bọn họ đều không liên quan đến nhau, nhưng chỉ vì chuyện của Mộc Tiểu Yêu mà dây mơ rễ má với nhau.
Chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm vì Mộc Tiểu Yêu?
Cảm xúc của đám thiếu niên Hồ Điệp bang lập tức bùng nổ. Nếu không phải trước đó Lâm Bắc Phàm đã sớm dặn dò, không được gọi hắn là lão đại, thì bọn họ hận không thể bổ nhào lên phía trước tru lên vài tiếng.
Vẻ mặt địa chủ lập tức thay đổi, hắn quay đầu dùng ánh mắt lo lắng nhìn Liêu Thiên Cửu.
Liêu Thiên Cửu vẫn hào phóng như trước, dù thế nào hắn cũng tin Đường Thiết Sơn không thể vạch mặt mình công khai trước mặt mọi người.
Còn Long Yên Nguyệt thì cảm thấy cực kỳ tức giận. Chẳng lẽ tên Lâm Bắc Phàm thật sự muốn khiêu khích pháp luật trước mặt mình sao?
-Lâm lão đệ!
Đường Thiết Sơn mỉm cười bắt chuyện với Lâm Bắc Phàm.
-Mọi người đã tới đông đủ rồi.
-Cám ơn Đường tiên sinh!
Khi đứng trước mặt Đường Thiết Sơn, Lâm Bắc Phàm sẽ tuyệt đối khách khí.
Đường Thiết Sơn đã biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra sau này. Lão quay đầu nhìn Đường Phong.
-Bộp! Lão thất!
Đường Phong vỗ tay vang lên một tiếng bốp.
Lão thất móc bộ đàm ra, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn thản nhiên nói:
-Các huynh đệ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, các huynh đệ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, xong!
-Nghe rõ, lặp lại, nghe rõ, xong!
Trong bộ đàm vang lên những tiếng bước chân rầm rầm và tiếng ma sát. Không lâu sau, bên ngoài phòng họp tràn vào hơn hai mươi tên đàn ông to cao lực lưỡng, người nào cũng mặc một bộ tây phục màu đen áo sơ mi trắng, trên tay cầm theo một cây gậy màu nâu.
Không gian trở nên yên tĩnh.
Tất cả đều trở nên lặng lẽ.
Lúc này Liêu Thiên Cửu đã không thể ngồi yên, hắn đứng thẳng người lên chất vấn:
-Đường tiên sinh, ý của ngài là?
Đường Thiết Sơn không nói gì mà chỉ đi đến một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, giống như tất cả mọi chuyện không có liên quan đến mình.
Sau khi thấy không có kẻ nào thèm để ý đến mình, vẻ mặt Liêu Thiên Cửu đã trở nên khó thể nhẫn nhịn được nữa, nhưng hắn cũng không dám làm càn. Liêu Thiên Cửu cũng là người trong nghề, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia cân nhắc. Hắn biết đám người tiến vào đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, ít nhất cũng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.
Có Long Yên Nguyệt trưởng công an khu Bản Kiều ở đây, Liêu Thiên Cửu tin Đường Thiết Sơn sẽ không dám làm chuyện quá phận.
Lâm Bắc Phàm đi đến trước mặt Đường Thiết Sơn, hắn khẽ cười nói:
-Đường tiên sinh, tôi có ba điều kiện, kính mong Đường tiên sinh thành toàn cho!
-Cứ nói!
Đường Thiết Sơn phất tay, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, lúc này lão đang nghĩ đến con gái bảo bối Đường Quả Quả... ....
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, hắn đi đến vị trí chủ tọa của phòng họp. Hắn đi rất thong thả, lại khẽ liếc mắt với đám huynh đệ Hồ Điệp bang.
Đám huynh đệ Hồ Điệp bang đỏ mặt lên, tất cả đều nắm chặt tay, thậm chí bọn họ còn không nhịn được muốn tru lên vài tiếng... ....
Cuối cùng trên gương mặt Lâm Bắc Phàm lại lộ ra nụ cười theo thói quen, hắn lấy một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa. Sau khi đốt thuốc thì khẽ hít vào một hơi, ánh mắt hắn rơi lên trên người Long Yên Nguyệt, sau khi cân nhắc, vẻ mặt hắn lại trở nên cực kỳ kiêu ngạo.
Long Yên Nguyệt cũng không chịu yếu thế, cô ưỡn ngực dùng ánh mắt vừa vênh váo vừa hung hăng nhìn Lâm Bắc Phàm.
-Long cục trưởng, cô không quên giao ước giữa chúng ta chứ?
Lâm Bắc Phàm gõ ngón tay lên điếu thuốc làm một mảng tàn rơi xuống.
Giao ước sao? Long Yên Nguyệt ngẩn cả người, cô đã nghĩ đến chuyện chính mình từng nói, nếu Lâm Bắc Phàm có thể làm cho Mộc Tiểu Yêu bình an đi ra khỏi cục công an thì cô sẽ cùng hắn về nông thôn làm ruộng. Hừ! Chẳng lẽ Đường bá phụ sẽ vì hắn mà đắc tội với cha mình sao?
Trong chuyện này nhất định có manh mối gì đó, Long Yên Nguyệt đứng thẳng người lên, cô nhìn về phía Đường Thiết Sơn nói:
-Đường bá phụ, cháu nghĩ nên nói một chuyện, vì sợ ngài còn chưa biết. Tên Lâm Bắc Phàm này chỉ là một kẻ chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ là loại du côn không có chí lớn.
Đường Thiết Sơn ngẩng đầu, khoảnh khắc sau khẽ nhíu mày nhưng không giận mà tự có uy:
-Tối nay chỉ có Lâm lão đệ là diễn viên.
-Cháu... ....
Long Yên Nguyệt muốn nói lại thôi, cô thật sự không dám làm càn trước mặt Đường Thiết Sơn.
Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn về phía địa chủ, khóe miệng hắn cong lên lộ ra nụ cười rồi nói:
-Hôm qua anh đi ra Kim Sắc Hải Ngạn tìm tôi, có nghĩ đến chuyện có thể xảy ra hôm nay không?
Lúc này nếu Liêu Thiên Cửu không nói thì chính hắn cũng khinh thường mình. Hắn ho khan một tiếng, vẻ mặt tức giận tím tái rồi nói:
-Tiểu lão đệ, hôm nay tất cả mọi người đều nể mặt Đường tiên sinh mà đến, cậu không cần phải cầm lông gà làm lệnh tiễn, có chuyện gì... ....
Liêu Thiên Cửu định nói thêm điều gì đó nhưng lại không dám nói tiếp, hắn thấy ánh mắt của Đường Thiết Sơn, quá bá đạo, hơn nữa lại bùng lên sát khí.
Lâm Bắc Phàm bóp nát đầu thuốc trong tay, hắn trầm mặc một chút rồi quay đầu thật mạnh nhìn về phía Đường Thiết Sơn. Giọng nói của hắn xoay chuyển, hắn trầm giọng nói:
-Đường tiên sinh, ta có ba điều kiện.