Lâm Bắc Phàm trải qua bốn giờ đồng hồ vất vả mới có thể thuận lợi bước vào cảnh giới thứ tám của . cũng chỉ có hắn mới cảm nhận được nỗi gian khổ và nguy hiểm bên trong đó. nhưng nói gì thì nói cuối cùng thì hắn cũng đạt được đến cảnh giới mà trước nay chưa từng có, e rằng điều này cũng thuộc vào hạng cực hiếm trong Long tộc.
" Lâm tiên sinh. anh đây là...." Tùng Tinh Vũ thấy Lâm Bắc Phàm mở to mắt thì vội vàng bước lên trước hỏi.
Lảm Bắc Phàm thở dài ra một tiếng, cười nhạt nói: "Không có gì. vừa rồi vừa ngộ ra được một thứ- nên ru luyện công phu một chút thôi không ngờ lại có thể tăng thêm chút năng lực. làm phiền mọi người rồi thực sự xin lỗi mọi người!"
Tùng Tinh Vũ nghe thấy hắn nói vậy thì mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Tăng thêm có một chút năng lực mà thanh thế đã ghê ghớm thế này. nếu mà sức mạnh của hắn mà tăng nhiều hơn nữa thì sẽ như thế nào đây? Lúc đầu ông ta cũng chỉ nghĩ đối phương là một cao thủ trong giới đánh bạc. nhưng không ngờ đối phương lại có một sức mạnh lớn nhường đó. điều này ông ta căn bản là chưa hề nghĩ tới. ông ta liền nghĩ thầm. một cao thủ như thế này, thì ngày sau chỉ có thể trở thành bằng hữu chứ không thể trở thành địch nhân được. nếu không thì rất có thể sẽ đem đến tai họa ngập đầu cho Nhật Chi Lưu.
"Bắc Phàm. anh...anh có thể mặc quần áo lên đã rồi nói được không? Nơi này còn bao nhiêu người này" Tiểu Điền Anh Tử đột nhiên thốt lên một câu. giơ tay ra chỉ vào Lâm Bắc Phàm vẫn còn trần như nhộng, nói xong hai má cô lại ửng đỏ hết cả lên. Tất nhiên là không phải cô sợ Lâm Bắc Phàm bị lộ rồi lại có vài sự kiện lộ hàng gì gì đó. mà là cô nhìn thấy mấy vị sư tỷ của mình mới nghe thấy nơi này xảy ra chuyện thì dồn dập chạy đến đây xem. nếu mà để họ thấy người đàn ông của mình cường tráng như vậy, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. mấy người phụ nữ này cũng có phần xinh đẹp. hơn nưa còn rất thích đi khêu gợi đàn ông, nếu mà Lâm Bắc Phàm thực sự không thể khống chế bản thân thì khó mà nói trước được điều gì .
"Hả? Hề hề. anh xin lỗi. không để ý gì cả...." Lâm Bắc Phàm dõi theo ánh mắt của Anh Tử nhìn xuống phần háng của mình. quả đúng là chẳng có gì che lại cả. cứ lồ lộ ra ngoài vô cùng nổi bật. thảo nào ông già Tùng Tinh Vũ này lại nhìn mình với con mắt kỳ dị như vậy, không biết ông ta có phải là gay không nữa. Nghĩ vậy. hắn vội vàng lấy tay che chỗ đó của mình lại. rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Y Đằng Thanh Tử và Vũ Điền Mỹ Tử cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tiểu Điền Anh Tử, mặc dù bọn họ không quản được Lâm Bắc Phàm. nhưng cũng không muốn những phụ nữ khác trong Nhật Chi Lưu cùng hưởng một người đàn ông. vội vàng lấy bộ quần áo còn mới tinh ờ bên cạnh rồi đưa Lâm Bắc Phàm vào trong phòng, đợi cho hắn mặc quần áo chỉnh tề đâu vào đó rồi mới cho phép hắn ra ngoài .
"Lão đại...năng lực....năng lực của anh sao lại tăng lên nhiều như vậy nhỉ? Liền một lúc tăng lên ba tầng cảnh giới? Điều này... điều này ở Long cốc bọn em cũng là trăm năm mới gặp một lần đó. Thật là lợi hại!" Tiểu Kim nhìn Lâm Bắc Phàm mặc quần áo. không khỏi kinh hãi hô lên.
"Một lời khó mà nói hết ra được!" Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng rồi nói. Đêm qua tổng cộng mình làm bao nhiêu lần, e rằng đến bản thân mình cũng không rõ nữa. Hắn có cảm giác như lần nào cũng như bị ép buộc vậy. Lần trước thì là Mộc Tiểu Yêu. lần này thì lại là mấy cô em Nhật Bản. Xem ra. phụ nữ đôi khi cũng rất lợi hại làm cho mình khó lòng phòng bị. thiếu chút nữa thì bị lạc luôn trong cái vòng xoáy sắc dục này, đến cả việc mình đến Nhật để làm gì cũng suýt nữa thì quên béng mất.
"Chẳng lẽ lão đại tối hôm qua...."Tiểu Kim trợn tròn hai con mắt như hai chiếc bóng đèn nhỏ. kinh ngạc kêu lên.
Mình mặc dù đã sớm biết lão đại rất mạnh về phương diện đó. nhưng một tối mà làm với tận ba cô em thì....Cái trình độ này....Cái tài nghệ này....Cái chất lượng này.... đúng là phương hướng mà mình nên học tập theo, đợi sau khi mình quay trở lại Long cốc, mình cũng phải làm mấy em rồng thử một chút xem sao. một đêm hai mươi lần? Cái này có phần khó khăn đây. nhưng nếu mà mình cố gắng hết sức thì chắc không thành vấn đề gì đâu.
Lâm Bắc Phàm không chịu nổi liên gõ vào đầu của đối phương, bất mãn hừ lên một tiếng nói: "Cũng là tại mày cả đó. không nhắc cho tao biết, nên mới bị Anh Tử nhét cho viên thuốc vào miệng, nếu không thì tao cũng chẳng phải chịu cái sự giày vò. tra tấn thế này làm gì!"
"Uống thuốc?" Tiểu Kim trợn tròn mắt. thầm khinh bĩ lão đại của mình.
"Ừ. sao phụ nữ lại cứ thích chơi cái trò này ấy nhỉ?" Lâm Bắc Phàm cũng không biết nói
gì .
"Ai bảo tối qua anh không đem theo em chứ? Nếu không thì, em nhất định sẽ tìm ra được manh mối cho mà xem!" Tiểu Kim thích thú nói- Kỳ thực là tối qua. mọi việc xảy ra trong phòng Tiểu Điền Anh Tử thì nó cũng biết ít nhiều, nếu không thì nó làm sao có thể vừa nhìn cái đã nhìn ra được Lâm Bắc Phàm đã đạt được đến cảnh giới thứ tám chứ? Nhưng vì nó sợ Lâm Bắc Phàm phát hiện vậy nên không lùng sục gì cả, vì vậy mà dù biết chút ít nhưng không được rõ ràng cho lắm.
"ờ...thì tao cũng chỉ là sợ mày mệt quá mà!" Lâm Bắc Phàm nói
Tiểu Kim suýt chút nữa thì bị sặc nước miếng của chính mình- Trình độ ăn nói của lão đại quả là cao minh. đến cả những lời như vậy mà cũng thốt ra được. Không muốn mình nhìn thì cứ nói là không muốn cho mình nhìn đi, cần gì phải tìm cái cớ như thế chứ? Kỳ thực phụ nữ loài người làm sao mà đẹp bằng các em rồng của mình được chứ? Ngoài việc chồ đó có chút lông và thì những chỗ khác chẳng có tẹo lông nào. một chút nghệ thuật cũng không có.
Lâm Bắc Phàm sau khi ăn mặc chỉnh tề xong xuôi đâu đó thì dẫn Tiểu Kim rời khỏi phòng của mình đi đến phòng khách của khu biệt thự.
Tùng Tinh Vũ bây giờ nhìn Lâm Bắc Phàm rất là thuận mắt. một người đàn ông trẻ tuổi lại có bản lĩnh như vậy. nếu có thể trở thành một thành viên của Nhật Chi Lưu thì đừng nói là Tinh Chi Lưu mà cho dù có là Nguyệt Chi Lưu cũng không phải là đối thủ của mình. có điều giờ đây hắn đều đã phát sinh quan hệ với ba đứa đồ đệ của mình, xem chừng, quan hệ của bốn người bọn chúng rất mật thiết, chứ không đơn thuần là chơi đùa cho vui thôi điều này đối với Nhật Chi Lưu mà nói thì đúng là một việc tốt, hy vọng quan hệ này có thể duy trì được lâu dài.
Tùng Tinh Vũ mặc dù không phải nhân vật đầu não của Nhật Chi Lưu. nhưng nói gì thì nói ông ta cũng là người rèn luyện ra biết bao cao thủ trong làng đánh bạc. vì vậy mà ông cũng có một địa vị khá hiển hách trong cả cái Nhật Chi Lưu này, nhất cử nhất động của ông đều đại biểu cho cả Nhật Chi Lưu. nhận được lòng mến mộ và yêu quý của trên dưới mấy chục vạn người. Cho dù bây giờ ông có là một người nhàn hạ không làm gì. cũng không có quyền gì đi chăng nữa. nhưng vẫn là đại biểu của Nhật Chi Lưu. tất yếu là hy vọng Nhật Chi Lưu ngày càng lớn mạnh. vượt qua Nguyệt Chi Lưu. về chuyện của Tiểu Điền Anh Tử. Y Đằng Thanh Tử và Vũ Điền Mỹ Tử. ông không những không trách cứ điều gì mà còn tán dương nữa chứ. Nói gì thì nói ông cũng là một người Nhật chính thống, ông cho rằng đồ đệ của mình mãi mãi đều là người của Nhật Chi Lưu. đừng nói là bọn chúng đều thầm thương trộm nhớ Lâm Bắc Phàm. mà cho dù bọn chúng có không thích Lâm Bắc Phàm mà thích một ông già xấu xí cực độ đi chăng nữa thì chỉ cần có thể lôi kéo được sự giúp đỡ to lớn này đến cho Nhật Chi Lưu thì dù có trao cả thân thể mình cho đối phương cũng có là gì đâu?
Lâm Bắc Phàm ngồi ở cạnh chiếc bàn thấp lè tè. nhìn vào mắt của Tùng Tinh Vũ đang châm chú nhìn mình. thì cũng cảm thấy có phần hổ thẹn. Tối qua mình liền một lúc phá trinh cả ba cô đồ đệ xinh đẹp của ông. đã thế còn bị bắt quả tang nữa chứ. quả là xấu hổ. Hắn cười khan mấy tiếng rồi cố tìm chủ đề nói: 'Tùng Tỉnh Vũ tiền bối không ngờ phong cảnh của Nhật Bản lại đẹp đến vậy, ngày sau mà tôi có thời gian thì nhất định sẽ thường xuyên đến đây chơi. hy vọng mọi người sẽ không bảo chúng tôi làm phiền!" Nếu mà là ngày trước thì hắn sẽ chẳng bao giờ nói ra nhưng lời như thế này, nhưng giờ đây thì lôi kéo chút quan hệ với đối phương thì vẫn tốt hơn.
Khuôn mặt gầy guộc của Tùng Cảnh Vũ lộ ra một nụ cười tươi rói: "Đó là điều đương nhiên, chỉ cần Lâm tiên sinh yêu thích nước Nhật của chúng tôi thì lúc nào muốn đến thì cứ việc đến. tôi sẽ bảo Anh Tử. Thanh Tử và Mỹ Tử hầu hạ anh!"
"Khụ.-.khụ..." Lâm Bắc Phàm vừa mới đưa ly rượu lên miệng uống một hớp, suýt chút nữa thì phỉ ra
Để ba người phụ nữ hầu hạ mình? Câu này cũng chỉ có đối phương mới thốt ra được mà thôi nghe có vẻ như đang ám chỉ điều gì đó. như thế không phải là sau này mình thích tìm ba cô ả làm gì thì làm đều được sao?
Tiểu Điền Anh Tử nhẹ nhàng quỳ trước mặt Lâm Bắc Phàm. hai tay bưng lên một bát canh nóng hổi một mùi hương thơm ngát sực vào mũi, chỉ ngửi thôi mà cũng mê người rồi cô đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Bắc Phàm. đây là canh gà mà em bảo nhà bếp làm theo phương thức của Trung Quốc các anh đó. anh uống một chút đi. rất bổ cho đàn ông các anh đó!" Khi cô nói hai chữ "rất bổ" thì mặt lại ửng đỏ hơn cả khi nãy.
"Đúng vậy. bên trong còn có táo đỏ. cầu kỷ, hạt sen...v..v... dùng lửa nhỏ chưng cả một tiếng đồng hồ mới được đó. quý lắm đó!" Vũ Điền My Tử cũng ngồi một bên. che miệng cười khanh khách nói, trông cô không khác gì một con tiểu hồ ly cả .
Y Đằng Thanh Tử sau khi trải qua đêm hôm qua thì cũng trở nên dịu dàng hiền thục hơn rất nhiều, không còn lạnh lùng như ngày thường nữa. cô cũng bưng đến một bát canh. thấp giọng nói: "Bắc Phàm, đây là canh Hồ Tiên mà em dặn nhà bếp làm riêng cho anh đó, rất tốt cho đàn ông, anh cũng uống chút đi!" Cô biết ngày thường quan hệ của mình và Lâm Bắc Phàm không tốt được bằng sư muội của mình. nên cảm thấy không được quen cho lắm, vì vậy mà giọng nói có phần run rẩy, ngượng ngùng, việc như thế này cũng là lần đầu tiên mà cô làm nên cô cũng cảm thấy ngọt ngào vô cùng cứ như là vừa uống phải mật vậy.
"Cái này...."Lâm Bắc Phàm cầm bát canh nói
"Sao? Anh không thích à?" Y Đằng Thanh Tử lộ rõ vẻ thất vọng.
"Không phải là anh không thích, chỉ là bận suốt từ tối qua đên giờ. đói gần chết. vậy mà hai người lại đưa có hai bát canh ra đây, như thế không phải là muốn giết chết anh sao?" Lâm Bắc Phàm nói với giọng điệu vô cùng tủi thân.
"Hả? Bọn em quên mất. chúng em đi lấy cơm cho anh ngay đây!" Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử đều ngượng quá đứng hết lên chạy về phía nhà bếp, rất nhanh đã đem ra đồ ân đặc biệt của Nhật, như là cơm nắm, sushi cá ngư..v...v...Nhưng do bọn họ sợ Lâm Bắc Phàm ăn không quen những thứ này, nên cũng đã làm thêm mấy món đặc biệt của Trung Quốc như cơm rang Dương Châu. thịt hầm..v...v...Sau đó. đem đồ ăn đặt kín cả một bàn ăn ngay trước mặt hắn.
"Nào nào nào. cùng ăn thôi đừng khách khí. bao nhiêu đồ thế này một mình anh làm sao ăn hết?" Lâm Bắc Phàm cầm một miếng sushi lên tỏm luôn vào miệng, phồng mồm trợn má nói, cái này quả là ngon thật.
"Anh ...anh ăn trước đi. không cần phải lo cho bọn em đâu!" Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử dịu dàng nói. Bọn họ là những cao thủ trong giới đánh bạc. đối với người ngoài mà nói thì có thể nói là ghê ghớm vô cùng, nhưng đối mặt với người đàn ông mà mình yêu thích thì hai cô vẫn là những người phụ nữ Nhật Bản. dịu dàng hiền thục. không có lấy một chút oán hận nào. đàn ông của mình là trời, là đất, trước khi người đàn ông của mình ăn no thì bọn họ tuyệt đối không được ăn bất kỳ thứ gì, cho dù tối qua bọn họ cũng vận động quá sức, trong bụng đã sớm phát ra nhưng âm thanh kháng nghị rồi
"Anh cứ ăn trước đi. anh ăn no rồi thì bọn em mới ăn...!" Ngay cả Vũ Điền My tử cũng thấp giọng nói hai mắt của cô cứ dán lên đồ ăn trên bàn nuốt nước bọt ừng ừng, vậy nhưng cô lại không có gan cùng ngồi ăn chung với Lâm Bắc Phàm. chứng tỏ cái quy tắc của người Nhật cũng kinh khủng thật. ngay cả người không sợ trời, chẳng sợ đất như Vũ Điền Mỹ Tử cũng bị ảnh hưởng, không dám làm trái với quy tắc này.
Phụ nữ cho dù có lợi hại có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa. thì địa vị của họ vẫn không bằng nam giới được.
Ngày hôm qua bọn họ có thể ngồi ăn cùng với Lâm Bắc Phàm là bởi vì cả ba vẫn chưa trở thành người phụ nữ của hắn. vì thế nên cả ba mới không câu nệ gì. Vậy nhưng bây giờ nếu như bọn họ vẫn cố ngồi chung mâm dùng bữa cùng Lâm Bắc Phàm thì chắc chắn sẽ bị trách mắng là người không biết lễ phép, không hiểu quy tắc, làm mất mặt người Nhật. và sẽ bị trừng phạt. Dĩ nhiên nếu như Lâm Bắc Phàm đồng ý cho họ ngồi ăn cùng thì lại là chuyện khác.
Lảm Bác Phàm thấy ba người con gái xinh đẹp cùng với một ông lão lụ khụ cứ ngồi nhìn mình ăn thì trợn tròn mắt lên chẳng hiểu gì cả. hắn không biết đây là tập tục văn hóa gì nữa. cứ như thế này thì ăn miếng cơm cũng cảm thấy khó chịu. Nghĩ vậy Lâm Bắc Phàm liền đưa tay lên vẫy vẫy ba người kia lại nói: "Anh là người Trung Quốc. không quen cái kiểu Nhật Bản của mấy em, tất cả đều bận cả đêm hôm qua rồi, chắc đói lắm phải không? Anh không muốn mấy người đàn bà của anh bị đói bụng chút nào đâu!"
"Nhưng bọn em...." Tiểu Điền Anh Tử chần chừ một lúc, nhưng cô vẫn không dám ngồi chung mâm ăn cơm cùng với hắn .
"Nếu như các em không ngồi ăn cùng với anh. thì anh sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy các em nữa. nếu biết trước con gái Nhật Bản chán ngắt như thế này, thì anh chẳng thèm động đến các em nữa!" Lâm Bắc Phàm cố làm ra vẻ mất hứng. khó chịu nói.
Cả ba người thấy Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khó chịu như đúng là đang tức giận thật sự. mà cả ba cũng hiểu tính cách của Lâm Bắc Phàm. biết hắn là người hòa đồng không câu nệ tiểu tiết, cho dù bây giờ đã là phụ nữ của hắn rồi. mà hắn cũng không hề nhất bên trọng nhất bên khinh, nên trong lòng cả ba đều vô cùng mừng rỡ. sau đó thì cùng nhau ngồi chung bàn với Lâm Bắc Phàm dùng bữa cùng với hắn.
Tất cả những cảnh tượng này đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Tùng Tinh Vũ, ông cũng khấp khởi mừng thầm cho ba đứa đồ đệ của mình. xem ra cuộc sống hạnh phúc sau này của bọn chúng đã được đảm bảo rồi nghĩ vậy ông liền cười nói: "Lâm Tiên sinh. anh cứ việc dùng bữa, còn tôi sẽ giới thiệu về các việc trong giới đánh bạc cho anh nghe....!"