Lâm Bắc Phàm và Mục Nghiên Kỳ chạy đến khách sạn, đã nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Trương Minh Thắng bị mấy người Tân Cương đánh cho tơi bời, cả đám nằm trên mặt đất khóc như cha chết vậy, không ai đứng dậy nổi cả.
Con mẹ nó, nói thế nào cũng là mười mấy người, sao lại bị ba bốn người Tân Cương đánh cho thê thảm vậy?
Lâm Bắc Phàm nhíu mày, thở dài một hơi, bước đến vài bước, đỡ đám người Trương Minh Thắng dậy, hỏi : "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Chính và Trương Minh Thắng hai người bị đám Tân Cương đánh cho khiếp đảm, đột nhiên có người đến đỡ mình, lập tức kêu ầm lên, hai tay quơ loạn um sùm, cho đến khi bình tĩnh lại, nghe được giọng nói của Lâm Bắc Phàm, bọn họ mới cảm giác là tim của mình vẫn còn đập, liên tục kêu lên : "Lão đại, anh rốt cục đã tới, hù chết chúng tôi!"
Những người khác cũng giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, gào khóc um sùm : "Lão đại, anh rốt cục đã tới!"
Đôi mắt đẹp của Mục Nghiên Kỳ chớp chớp, nhìn vào đám người Tân Cương, sắc mặt hơi đổi, không ngờ mấy người Tân CƯơng này lại chính là những người mà tổ hành động đặc biệt của mình giám sát mấy ngày hôm nay, nhưng mà cũng không phải toàn bộ, còn có một vài người không ở đây. Nhưng mà, những ngày trước toàn là giám sát từ xa, cho nên cũng không thấy rõ dung mạo của họ, bây giờ nhìn gần như vậy, hiển nhiên là trong lòng nàng vui mừng không ngớt rồi.
Mấy người Tân Cương này thấy đột nhiên xuất hiện hai người, lúc đầu cũng hơi kinh hãi, nhưng nhìn lại chỉ là một nam và một nữ trẻ tuổi, nhất thời không còn kinh ngạc nhiều, bọn họ cũng không nhìn thấy hai người này có tác dụng gì cả, chứ đừng nói là có thể uy hiếp được bọn họ.
"Mày là ai?"
Một người Tân Cương cao ráo bước lên hai bước, cố sức đẩy vai Lâm Bắc Phàm một cái, dùng cái giọng Hán ngữ ngồ ngộ của mình nói.
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại nhìn đối phương : "Vì sao các người lại đánh anh em của tao?"
Sắc mặt của đám người Tân Cương khẽ biến, nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt đối phương, điều này làm cho đám người cao ngạo cảm thấy rất xỉ nhục, lửa giận bùng phát, còn cái người cao ráo kia thì phẫn nộ quát : "Tao muốn cho những người Hán này biết sự lợi hại của bọn tao!"
Hai bàn tay to của hắn giống như hai cái quạt hương bồ, chộp tới hướng của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ nhếch miệng cười : "Có chút công phu, trong mắt tao chẳng đáng là bao!"
Hắn nhẹ nhàng lui về sau hai bước, tránh thoát một cái chụp của đối phương, sau đó tiến lên ngay tức khắc, khi đối phương còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì hai tay của hắn giống như hai quả sắt, luồng dưới hai tay của đối phương, giống như một tia chớp, đấm thẳng vào bụng của đối phương rồi rút ra.
"A!"
Người Tân Cương cao ráo kia kêu thảm một tiếng, hai tay ôm bụng, lui về sau mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã ngồi xuống đất. Hắn chỉ cảm thấy bụng của mình giống như bị hai con dao nhỏ đâm vào, cái cảm giác đau đến thấu xương này làm cho hắn không nhịn nổi.
Sắc mặt của những người khác đột nhiên thay đổi, thật không ngờ một người thanh niên dáng người không cao, tuổi cũng không lớn, hơn nữa nhìn có vẻ đẹp trai lại có thể ra tay mạnh như vậy. Bọn họ đều khẽ quát một tiếng, thân thể ưỡn ra, lao về hướng Lâm Bắc Phàm, hai tay nắm chặt thành đấm, chia ra tấn công ngực, bụng, hai cánh tay, đùi và những bộ phận quan trọng khác.
Trên mặt của Lâm Bắc Phàm là một nụ cười rất xán lạn, không chút nào sợ hãi, hai chân nhẹ nhàng đạp một cái, cả người đã nhảy lên cao gần ba mét, giống như một trận gió xoáy, thoạt nhìn rất có phong cách, cả người hắn xoay vòng, chân phải liên tục đá ra, mỗi một cước đều có uy lực cực lớn, hơn nữa vô cùng chính xác, đá lên trên ngực bọn họ.
"Bốp bốp bốp!" Ba cước này, làm cho ba người Tân Cương kia liên tục lui về sau bảy tám bước, cảm thấy ngực đau kịch liệt, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng nên xấu xí vô cùng.
Còn cái người Tân Cương cao ráo kia, sau khi trải qua vài giây hô hấp, đau đớn trên bụng cũng dần dần giảm bớt lại, hắn nhìn thấy mọi người đều bị thương, cắn chặt răng lại, khẽ quát một tiếng, thân thể hơi cúi xuống, lao thẳng về hướng Lâm Bắc Phàm, khi còn cách Lâm Bắc Phàm khoảng hai mét, thì chân trái của hắn co lại, tung hết sức ra, cả người giống như một cơn sóng đập tới, thân thể nhảy lên không trung, chân phải đá ra, nhắm ngay vai phải của Lâm Bắc Phàm, giống như có ẩn chứa sức mạnh ngàn cân vậy.
Lâm Bắc Phàm chấp hai tay lại, cũng khẽ quát một tiếng, dùng sức đẩy về phía trước, đỡ lấy một cước của đối phương.
"Kịch!"
Cái người Tân Cương cao ráo này đã dùng rất nhiều sức cho một cước, nếu đổi lại là người bình thường, mặc dù không giết chết đối phương, nhưng cũng có thể khiến cho đối phương bị thương nặng, cả nửa ngày cũng sẽ không thể phản ứng, nhưng mà Lâm Bắc Phàm là ai? Hắn đã trải qua tu luyện, Long Tu Bảo Điển đạt đến tầng thứ tư, uy lực đương nhiên là mạnh hơn trước đây rất nhiều rồi, hắn chỉ cảm thấy hai tay hơi trầm xuống, nhanh chóng khống chế được một cước của đối phương, trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười tà ác, hai tay dùng lực một chút, đẩy mạnh ra, và thân thể của tên Tân Cương kia giống như cánh quạt vậy, bay thẳng ra ngoài phòng khách.
"A... cứu mạng...."
Những người khách ngồi phía bên kia, thấy bọn họ đánh nhau như vậy, vừa ăn vừa xem phim, nhưng mà không ngờ rằng có nguyên một khối thịt bay thẳng đến người, vội vàng nhảy dựng lên, tránh qua hai bên.
"Rầm rầm!"
Cái tên Tân Cương cao ráo này đập mạnh xuống một cái bàn, làm cho cái bàn gãy ngay thành hai mảnh, mà bữa sáng trên bàn toàn bộ đều rơi lên người hắn, trên đầu còn có dính đậu hũ nữa, thoạt nhìn rất là buồn cười.
Những người Tân Cương khác được nghỉ ngơi một chút, cũng khôi phục lại được chút sức, giận đến đỏ mặt luôn, lại lao đến hướng Lâm Bắc Phàm lần thứ hai, có vẻ như muốn xé xác của đối phương ra.
Lâm Bắc Phàm đối mặt với sự liên thủ của đám người Tân Cương, cũng không có bất luận biểu tình khẩn trương này, ngược lại còn là gặp chiêu tiếp chiêu, công thủ toàn diện, khiến cho ba người bọn họ không chiếm được lợi thế gì. Mà đám người Tân Cương này có thân hình cao lớn, nhìn cũng có sức, cho nên cho rằng đây là ưu thế của bọn họ trước người Hán.
"Lão đại, cố gắng lên, đánh chết mẹ đám người Tân Cương này đi, đừng để cho bọn nó bố láo ở đây"
Mười mấy người của đám Trương Minh Thắng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm dễ dàng cản trợ sự tấn công của đám người Tân Cương, trong lòng cũng hết phiền muộn, đứng ở đó mà hoan hô cổ vũ, nhìn thế nào cũng giống tiểu nhân đắc ý.
Mục Nghiên Kỳ liếc mắt là nhận ra Lâm Bắc Phàm có thể đối phó với đám người Tân Cương này dễ dàng, cho nên cũng không cần nhúng tay, kéo cái ghế bên cạnh xuống ngồi, âm thầm tính toán nên đi thêm một bước thế nào để điều tra lai lịch của đám người Tân Cương này.
"Chị dâu, uống một miếng trà đi, cho ngọt giọng!"
Trương Minh Thắng giống như là một đứa cháu vậy, cầm lấy tách trà mang đến.
Mục Nghiên Kỳ đỏ mặt lên, mặc dù bình thường nàng làm việc rất tùy tiện, nhưng mà bản thân vẫn chưa thích ứng với cái xưng hô này, nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm tối qua của mình và Lâm Bắc Phàm, trong lòng cũng có chút nhộn nhạo. Nàng cầm lấy tách trà của bọn họ đưa tới, trên mặt lộ ra vẻ tò mò hỏi : "Đúng rồi, các người tại sao lại gây chuyện với đám người Tân Cương?"
Nàng ta chỉ nghe Lâm Bắc Phàm nói bọn họ bị đám người Tân Cương đánh, cũng không biết nguyên nhân cụ thể ra sao.
Đám người Trương Minh Thắng nghe nàng hỏi vậy, nhất thời đỏ mặt, ấp úng nói không ra lời.
Bọn họ cũng biết chuyện hôm nay là do chính bọn họ làm, chọc ghẹo người ta, bị đòn là đương nhiên, chỉ là chị dâu đã hỏi bọn họ không thể không nói ra, dĩ nhiên là có thêm mắm thêm muối vào trong câu chuyện của mình. Mục Nghiên Kỳ nghe xong cũng đại khác hiểu được, ngoại trừ buồn cười ra, còn có thể nói gì đây?
Những tên này cũng thật là rãnh rỗi, tự nhiên đi nói Tân Cương là ổ ăn trộm, làm nhục đối phương, bị đánh cũng phải, nhưng mà mình có nên dùng thủ đoạn để khống chế đám người Tân Cương này không, không làm cho người ta hoài nghi?
Mục Nghiên Kỳ là một cô gái thông minh, mặc dù hơi bị thiếu i ốt trong phương diện tình cảm, cho nên mới bị Lâm Bắc Phàm nhanh chóng bốc hốt, đầu tiên là cướp đoạt thân thể của nàng, sau đó là cướp đoạt luôn trái tim của nàng, nhưng mà, nàng có thể trở thành người của tiểu đội hành động đặc biệt, đương nhiên phải có chổ hơn người. Nàng giơ hai tay lên, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, ánh mắt cũng nhìn nhìn đám người Trương Minh Thắng, bỗng nhiên, hai mắt sáng lên, bóng đèn nảy sinh, khóe miệng hơi nhếch lên, quay đầu lại ngoắc tay với đám người Trương Minh Thắng, nói : "Các người lại đây!"
Cả đám Trương Minh Thắng đang nhìn Lâm Bắc Phàm đại triển thần uy, chà đạp đám người Tân Cương, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, đều sửng sốt, nhìn thấy động tác này của nàng ta, liền vội vàng bước lại phía trước. Trương Minh Thắng cũng cười xấu xa nói : "Chị dâu, chúng tôi biết chị rất đẹp, nhưng mà chị là người phụ nữ của lão đại, vợ của bạn không thể đụng, những lời này chúng tôi vẫn hiểu!"
"Đi chết đi!"
Mục Nghiên Kỳ đỏ mặt, trực tiếp đạp cho hắn một cái.
"A!!!"
Trương Minh Thắng ôm lấy chân của mình, nhảy như con loi choi ngay tại chổ vậy.
Mục Nghiên Kỳ đem kế hoạch của mình nhỏ giọng nói cho đám người Trương Minh Thắng nghe, cuối cùng cười một cách xán lạn nói : "Chuyện này nếu các người thành công, tôi sẽ kêu lão đại thưởng cho các người!"
Mười mấy người này nghe xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt thì trắng bệch cứ như là chết rồi vậy.
Thủ đoạn của cô nàng này cũng quá độc ác rồi, ngay cả cái này mà cũng nghĩ ra được.
Nhưng mà, đạo đức liêm sỉ đối với những con người hết thuốc cứu này thì đúng là chó má không bằng, càng không cần phải nói về đám Tân Cương vừa mới đánh họ. Có câu : Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng mà tiểu nhân báo thù thì liên tục trong chốc lát. Bọn họ đều cười âm hiểm, dùng sức gật đầu : "Chị dâu yên tâm, bọn em nhất định sẽ xử lý tốt!"
"Heo mi, đám cướp Tân Cương giết người, người đâu, cứu mạng, người đâu!"
Một lát sau, trong đại sảnh truyền ra một tiếng thét thảm thiết chói tai, cả đám người Trương Minh Thắng ăn mặc lộn xộn chạy ra ngoài, nhìn thế nào cũng giống như vừa mới bị hiếp vậy, nhưng mà tiếng gào thét của bọn họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bắt đầu đứng lại bàn tán, còn có người to gan hơn len lén nhìn vào trong xem là chơi gay bao nhiêu thằng. Đám người Tân Cương nghe thấy bọn họ kêu la như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, biết chuyện này đã quá lớn rồi.