Lâm Bắc Phàm biết mình và Buck chênh lệch, cho nên không nói hai lời. thân ảnh vội vàng lóe lên. tựa như một đạo bôn lôi xông Thẳng về phía trước, hai tay liên tục huy động từng đạo phong nhận giống như quang mang, liên tục oanh tạc về phía đối phương.
Vẻ mặt tươi cười của Tư Đồ Lượng càng ngày càng xán lạn. phảng phất như nhìn thấy chuyện tốt đẹp nhất trên Thế giới. nói: "Chỉ bằng vào chút bản lĩnh ấy mà mày muốn giết tao ư? Quả Thực là si tâm vọng tưởng!" Hắn giương mạnh hai tay ra. hai trảo ảnh đen thui trong chớp mắt được bao phủ trong điện quang hỗn loạn, gầm rú mà lao về phía Lâm Bắc Phàm. hung hãng đánh xuống.
"Rầm rầm rầm..."
Hai cỗ năng lượng mạnh mẽ va vào nhau. khiến cho toàn bộ thiên địa rung động, mặt đất không ngừng rung lên tựa như là động đất cấp bảy cấp Tám. Tất cả mọi người đang đứng thẳng ở xung quanh đều té lăn quay.
Trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra một tia kinh khủng cùng bất an.
Hai người kia đều có lực lượng mạnh mẽ đến như vậy, nếu thực sự đại chiến một hồi mà nói sợ rằng nơi này sẽ biến thành một mảnh hoang phế. Bọn họ đều thầm cảm giác được cái đạo lý Thiên ngoại hưu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Trước đây cứ tưởng rằng mình lợi hại biết bao. lúc này so với người ta quả thực chính là rác rưởi trong rác rưởi. Người ta tiện tay phất ra cũng sẽ làm cho đám người mình chết hơn phân nửa.
"Hộc!"
Thực lực Lâm Bắc Phàm so với Buck yếu hơn rất nhiều, lúc này liền phun ra một ngụm máu tươi. cả người như diều đứt dây bay ngược ra phía sau.
"Bắc Phàm!" Nam Cung Vi cùng với Tư Đồ Thụy Tuyết đồng thanh kêu lên.
Nhưng ngay khi hai người vừa bật ra tiếng kêu. thì ở bên kia. Tư Đồ Lượng cũng "hộc" một tiếng phun máu tươi. sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch vài phần. Hắn chật vật cúi đầu nhìn ngực mình, một thanh chủy thủ đang cắm thật sau, không khỏi kinh hô: "Đây, đây là Đồ Long Đao?' Toàn thân hắn run rẩy phảng phất như trúng tà.
"Không sai đó chính là Đồ Long Đao, không chỉ Thế còn là Đồ Long Đao đã nhiễm máu của tao!" Lâm Bắc Phàm ngã trên mặt đất, thanh âm có phần khản đặc, nhưng trong ngữ khí tràn ngập đắc ý. Hắn chậm rãi đưa tay trái lên, quả nhiên ở cổ tay hắn còn một vết thương đang mới. máu đang từ đó chảy ra ngoài.
Đồ Long Đao từng chém giết qua vô số cự long, trên Thân đao nhiễm vô số tiên huyết của cự long, có Thể nói là hung khí đệ nhất thiên hạ Nhưng một khi nó nhiễm tiên huyết trong người Đồ Long Đại Hiệp. thì uy lực bên trong hung khí sẽ gia Tăng gấp đôi uy thế để giết cự long càng cực lớn.
Nếu như chỉ là công kích của Đồ Long Đao bình thường Buck sẽ không thèm để vào mắt, nhưng Đồ Long Đao đã nhiễm máu của Đồ Long Đại Hiệp Thì lại là thứ khiến cho hắn cực kỳ sợ hãi.
"Rẩm rẩm rầm”
Thân thể Tư Đồ Lượng chợt phát ra những tiếng nổ mạnh. ở xung quanh vết thương do Đồ Long Đao gây lên liên tục xuất hiện bốn năm vòi máu tựa như một hệ thống cung cấp nước không ngừng hoạt động, khiến cho sắc mặt Tư Đồ Lượng đã trắng lại càng trắng thêm.
Lâm Bắc Phàm biết mình không phải đổi Thủ của ác long Buck. cho nên cố ý để Tiểu Kim ẩn dấu khí tức, còn hắn cố ý dùng một chiêu liều mạng, lấy vết khắc mạnh đánh lừa đối phương, sau lại dùng Đồ Long Đao đột nhiên tập kích để thủ thắng- Tất cả những việc này đều được hắn tính toán kỹ. hơn nữa hắn cũng thực sự làm được.
Tư Đồ Lượng giống như một thằng điên, hai tay liều mạng vung lên: "Mày cho rằng bằng vào một thanh Đồ Long Đao có Thể giết chết tao sao. Bây giờ Tao sẽ giết mày. để xem mày còn bản lĩnh gì nữa!"' Hắn vung mạnh tay định nắm lấy chuôi Đồ Long Đao trên ngực. nhưng vừa chạm đến thì cảm thấy từng luồng điện lưu cực mạnh tập kích hai tay mình. làm cho toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa ngã lăn quay trên mặt đất. Mà lúc này Đồ Long Đao dĩ nhiên phóng ra từng đạo ánh sáng màu vàng đất. cực kỳ chói mắt. hơn nữa còn từng chút từng chút thôn phệ thân thể hắn.
"Không, không, ta sẽ không chết!" Tư Đồ Lượng điên cuồng gầm gừ. Hai tay hắn đen kịt tựa như Than cốc lại giơ cao lên. từng luồng khí lưu cường đại cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong thân thể hắn, chữa trị những vết thương trên người hắn. Nhưng vết thương đang chảy rất nhiều máu cũng từ từ khép lại.
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm biến đổi truyền âm nói: "Xem ra tên Buck này quả thực không đơn giản. Tiểu Kim chuẩn bị hành động đi!"
"Lão đại chúng ta phải nhất kích tất thẳng, còn nếu không thì thực sự khó đánh bại hắn!" Tiểu Kim cũng phụ Thêm vào!
- -
Hai chân Lâm Bác Phàm đạp mạnh. cả người hắn giống như một con chim lớn bay Thẳng lên trời chừng hơn mười mét, hai Tay hắn nắm chặt lại. miệng lẩm bẩm. Liền lúc đó một kiếm ảnh to lớn dài hơn chục trượng xuất hiện trong tay hắn. ánh sáng rực rỡ lấp lóe, tỏa ra từng cổ khí thế cường đại. Kiếm ảnh dường như bao phủ hết thảy thiên địa.
Mày. con rồng chết tiệt quả nhiên ở trên người mày!" Tư Đô Lượng gầm lên một tiếng.
"Vậy mày có Thể đi chết được rồi!" Lâm Bắc Phàm cười gằn, lấy thế phô thiên cái địa mà vẽ xuống Tư Đồ Lượng.
'Tao sẽ không để cho mày làm được điều đó." Tư Đồ Lượng đưa hai tay lên. từng luồng khí lưu cường đại tụ tập ở trên đầu hắn, biến thành một đoàn khí lưu đen kịt, không ngừng xoáy tròn theo hướng ngược kim đồng hồ. hình thành một long quyền phong có uy lực cực lớn, cao chừng hơn mười thước so với mặt đất. Toàn bộ những đá vụn. rác rưởi trên mặt đất đều bị nó cuốn lấy, tạo ra chướng khí mù mịt, cát bay đá chạy, sấm chớp nổ vang.
Ẩm ầm ầm!
Một kiếm này của Lâm Bắc Phàm đã dung hợp toàn bộ lực lượng của hắn và Tiều Kim. Có thể nói là một chiêu cường đại nhất của hai người, nhưng khi vừa bổ đến Tư Đồ Lượng Thì cảm giác được khí lưu đen kịt kia cứng rắn không gì sánh nổi, căn bản không thể chém xuống được. làm cho cả hai đều thấy cực kỳ chấn động.
Vừa bị Đồ Long Đao đánh trúng ngực. Thực lực hiện tại của Buck đã giảm đi tám phần so với lúc trước mà còn lợi hại như vậy, nếu như đổi lại là lúc đầu chỉ sợ Lâm Bắc Phàm hắn và Tiều Kim đã sớm bị Buck băm thành thịt nát.
"Tái Gia Bả Kính!"Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô lên.
Thanh trường kiếm màu vàng rực do hắn và Tiểu Kim hợp sức phóng ra lúc này dài Thêm rất nhiều, uy lực cũng Tăng lên một tí. loáng thoáng có xu thế có Thể đánh bại khối khí lưu đen kịt của đối phương- Nhưng hai người bọn hắn căn bản đã đạt đến cực hạn, không còn khả năng để tăng uy lực thêm chút nào nữa.
Tư Đồ Lượng nhìn bề ngoài có vẻ ung dung, nhưng thống khổ trong lòng thì chỉ có hắn mới biết.
Vừa mới bị Đồ Long Đao đâm trúng ngực. uy lực bản thân hắn lúc này Thực chỉ còn xấp xỉ bằng tám phần mười lúc đầu. Tuy rằng lúc nãy liều mạng ngăn trở tấn công của đối phương, nhưng Đồ Long Đao ở ngực lại bắt đầu công kích hắn. khiến cho thương thế hắn không ngừng nặng thêm. Dưới tình huống bị hai mặt công kích thế này, Thực làm cho hắn có phần lực bất tòng tâm.
Thời gian cứ Thế chậm rãi qua đi.
Bọn Tư Đồ Bác cũng nhìn ra được hai người đang tiến hành liều mạng lần cuối, hiện đã đến thời điểm mấu chốt Nhưng cho dù biết như thế bọn hắn căn bản không có biện pháp ra tay, mà nếu để quái vật kia thủ thắng, thì chính đám người bọn hắn chi sợ cũng gặp tai ương. Hắn nghĩ tới đây, liền nhìn Nam Cung Thanh. Hai người nhìn nhau một thoáng, rồi cùng gật đầu.
Mặc dù không Thể tạo ra tác dụng quá lớn nhưng quấy rầy quái vật kia. phân tán sự chú ý của hắn thì vẫn có thể. Hai người bọn họ cùng lúc bắn lên, liên tục huy động hai tay hung hàng bổ đến phía sau lưng Tư Đồ Lượng. Trong khoảnh khắc. vài cổ khí thế cường đại đã tràn ngập ở giữa mấy người bọn họ.
"Nhân loại ghê tởm cũng dám đánh lén sao? Tao sẽ giết hết chúng mày!" Hai mắt Tư Đồ Lượng bắn ra hai đạo hàn quang, tàn độc quét đến hai người Tư Đồ Bác. Hai người bọn họ tựa như đụng phải đá tảng, không những hơn mười chưởng hóa thành hư không mà ngay cả Thân thể hai người cũng nặng nề rơi xuống đất, nhất thời phun huyết!
"Phụ thân, ca ca..." Những người khác đều kinh hô một tiếng, vội vã chạy đến. nâng hai người dậy.
Sắc mặt Tư Đồ Bác tái mét, xương cốt toàn thân tựa như rụng rời hết cả, nếu không có người khác nâng đỡ. Chỉ sợ khí lực để đứng lên cũng không có. Hắn khẽ lau đi chút máu trào ra khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đâu, gọi tất cả mọi người ở Liên Hoa sơn trang ra đây. mang theo tất cả hỏa khí. bắn thẳng vào con quái vật kia cho Ta! Ta không tin hắn có Thể ngăn cản nhiều đạn như vậy!" Hắn nghĩ đến chuyện quái vật đang mượn thân Thể con trai mình. trong lòng đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhưng nếu như không tiêu diệt yêu quái này mà nói, chi sợ nơi này sẽ không một ai sống sót Hắn suy nghĩ thật lâu mới hạ quyết tâm như thế.
"Phụ Thân. hắn là anh trai mà..." Tư Đồ Thụy Tuyết rơi nước mắt. không khỏi nấc lên mấy tiếng mà nói.
"Bây giờ nó là yêu quái không phải anh trai con. nếu như nó không chết, chúng ta sẽ chết hết- Cha không còn cách nào khác!" Tư Đồ Bác đau đớn kêu lên hai tiếng khản đặc. lệ nóng từ khóe mắt tràn ra.
Dưới mệnh lệnh của hắn, Liên Hoa sơn trang tức thì điều động ra hơn hai trăm hộ vệ, cùng lúc giương súng lục cùng với rất nhiều nhúng súng tự động, nhắm đến Tư Đồ Lượng đang đau đớn giãy dựa, điên cuồng triển khai bắn phá. Đạn nhiều đến mức khiến cho người ta cảm giác có vô vàn hỏa xà đang quấn lấy thân thể Tư Đồ Lượng. Nhất thời trên người Tư Đồ Lượng xuất hiện vô số những lổ thủng, máu tươi không ngừng chảy ra.
"Bọn chết tiệt, dám đánh lén tao. Tao giết chết chúng mày!" Vừa mới rồi tuy rằng Tư Đồ Lượng dễ dàng ngăn trở tấn công của tđb và Nam Cung Thanh nhưng cũng bời vì Thế mà kiếm ảnh của Lâm Bắc Phàm lại tiến gần Thêm một chút. Hiện tại lọt vào trong công kích của đám người kia khiến cho hắn giận dữ đến mức gần như muốn bạo tạc. Hắn sẽ không bị nhưng luồng đạn kia giết chết. nhưng quá nhiều đạn sẽ khiến hắn bị ảnh hưởng không nhỏ. Tay trái hắn phất mạnh một cái về bên trái- chỉ chớp mắt liền có hơn sáu mươi hộ vệ biến thành tro bụi. Hắn lại vung tay về phía bên phải, cũng chỉ chớp mắt có hơn sáu mươi người hóa thành bụi phấn. nhưng áp lực trên đỉnh đầu hắn lại tăng thêm. làm cho hắn khó có thể tiếp tục kiên trì
Lâm Bắc Phàm cùng Tiểu Kim đều cảm giác được áp lực đã giảm đi nhiều, nhưng năng lực của bọn hắn cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu như không thể giết chết Buck. hai người bọn hắn thực sự khó còn cơ hội xoay chuyển.
"Liều mạng với hắn!" Tư Đồ Bác gào to một tiếng, tay phải vung mạnh lên. một đạo chưởng ảnh tức thì chém đến phía Tư Đồ Lượng.
"Đi chết đi!" Sắc mặt Tư Đồ Lượng đột nhiên biến đổi. tay trái hắn công ra một chiêu sắc bén tà dị, tức thì toàn thân Tư Đồ Bác trực tiếp nồ tung Thành bụi phấn. biến mất tại chỗ. nhưng thân thể hắn cũng lảo đảo vài cái. thiếu chút nữa đã té ngã. Á
"Phụ thân. phụ thân..." Tư Đồ Thụy Tuyết. Tư Đồ Hải Quỳnh cùng với Tư Đồ Tử Nguyệt đều thất thanh kêu lên.
"Đi tìm chết cho ta!" Lâm Bác Phàm nghiến răng. phóng ra chút năng lượng cuối cùng trong người mình, mà ánh sáng rực rỡ màu vàng trên người Tiểu Kim cũng đã mờ đi rất nhiều, nó cũng đã đạt đến cực hạn cuối cùng.
Thanh âm khàn khàn của Tư Đô Lượng tràn ngập sợ hãi cực độ. Hắn cảm nhận được tử thần đang tiến đến gần hắn. Loại uy hiếp tử vong này làm cho hắn không còn giữ được sự
"Không!"
bình tĩnh cùng dữ tợn khi trước. "Ầm ầm ầm!"
Khí lưu đen kịt trên đầu Tư Đô Lượng bị chém nát bảy, mà trên ngực hắn. Đồ Long Đao trong nháy mắt cũng tuôn ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. đánh nát ngực hắn. máu tươi ồ ạt chảy ra từ cơ thể hắn. Dưới công kích như thế, trong nháy mắt, Tư Đồ Lượng hóa thành bụi phấn.
Lâm Bắc Phàm nặng nề rơi xuống đất không thể kiên trì thêm nữa. ngất xỉu...
Chương 661: Hoàn mỹ nhất chiến
Thất Thải sơn trang.
Một tòa trang viên lớn nhất của thành phố Nam Bình chiếm hơn một ngàn mẫu. Trở thành chủ đề tán dóc thường ngày của dân chúng ở đây. Bên trong được bày biện xa hoa mỹ lệ tựa như tiên vào trong một hoa viên. ơ bên trong có thể nhìn thấy đủ loại hoa tươi nỡ rộ. tựa như trang hoàng toàn bộ trang viên này. không khí bên trong đều có hương hoa thơm ngát. thu hút thật nhiều những ong. bướm, bay la đà nhìn rất đẹp.
Lâm Bắc Phàm lười biếng nằm ở trên giường, tựa như đang nhàn nhã đi chơi tự tại. hai bên cạnh chính là Bạch Nhạc Huyên và Liễu Vi. một người đang bóc quýt, còn người kia thì nằm trong ngực hắn nhìn hắn câu cá.
Không biết qua bao lâu, phao câu tựa hồ động đậy.
Liễu Vi tức thì kinh hỉ. thò mặt ra ngoài bưng cái miệng nhỏ nhăn đỏ tươi nhẹ giọng nói: "A, cá cắn câu rồi!"
Lâm Bắc Phàm đang chuẩn bị kéo lên. thì đã thấy Trương Minh Thắng vẻ mặt kích động từ bên ngoài, chạy từ bên ngoài vào. lớn tiếng kêu lên: "Lão đại. lão đại; tin tốt đây. Lão bà của em sinh con trai. Hắc hắc. công phu trên giường của em lợi hại không?" Hắn vừa hô lên liền làm cho con cá vừa mắc câu sợ hãi chạy mất, khiến cho Bạch Nhạc Huyên cố sức trừng mắt, có loại xung động như muốn giết người.
"ơ mọi người đang câu cá à; em không biết. em thật sự không biết mà." Trương Minh Thắng nhìn thấy ánh mãi của hai nữ sát nhân vội vã cười gượng, lúc này mới đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.
"Có tìm được Tiêu Đảo Xương Mộc không?" Lâm Bắc Phàm chợt hỏi một câu như vậy.
"À. nghe nói bên đảo quốc đã tìm được thi thể của Tiểu Đảo Xương Mộc. nhưng mà cả người hắn tựa như bị hút khô. toàn thân không còn chút thịt nào. Chỉ có một lớp da bọc bên ngoài. Còn một người nữa cũng bị như vậy. nghe nói là Trung Xuyên Hữu." Trương Minh Thắng nghĩ đến tấm ảnh mà mình nhìn thấy lúc trước, có cảm giác lông tóc dựng ngược cả lên.
"Thảo nào thực lực của hắn đề thăng nhiều như vậy. Hóa ra là cùng lúc hấp thu năng lực của Trung Xuyên Hữu và Tiêu Đảo Xương Mộc. Xem ra trong mấy năm vừa rồi Buck đã tích góp từng chút lực lượng một!" Lâm Bác Phàm không kìm được sợ hãi than thở một tiếng.
"A lão đại. ba chị dâu đảo quốc đâu rồi? Sao không thấy ai cả?" Trương Minh Thắng chợt hỏi
"ừ, ba người ấy nói nhàn rổi cũng là nhàn rỗi. Vì vậy liền khống chế ba lưu phái lớn nhất là Nhật Chi Lưu. Nguyệt Chi Lưu và cả Tinh Chi Lưu nữa. bây giờ đang huấn luyện một nhóm sát thủ, chuẩn bị xây dựng một tập đoàn sát thủ hình như gọi là "Diệt Nguyệt" khoảng chừng năm trăm người. Mỗi ngày đều bận rật, cả tháng chẳng nhìn thấy một lần." Lâm Bắc Phàm rất bất đắc dĩ nói. Hắn cũng biết tình hình thực sự của Tiêu Điên Anh Tử. Y Đãng Thanh Tử và Vũ Điền My Tử. Ba cô nàng đảo quốc này nếu ở với mình hằng ngày. sợ rắng mấy cô khác sẽ bất mãn. liền dùng đến phương pháp này để mượn cớ ly khai.
"Tổ chức sát thủ? Tập đoàn sát thủ năm trăm người? Thế thì thực quá khủng bố đi!" Trương Minh Thắng không nhịn được, sợ hãi than thở
Bạch Nhạc Huyên liếc mắt khinh bỉ nói: "Có gì là cường hãn? Mỗi ngày chỉ biết nói đánh đánh giết giết. không có chút phong thái của phụ nữ. không hiểu vì sao lại có đàn ông thích mấy cô nàng đó!" Khi nói đến đây cô hơi liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, tiện tay nhét một múi quýt vào miệng hắn.
Lâm Bác Phàm cười khổ nói: "Ngoài để các cô ấy ở nhà mình, anh còn biện pháp nào khác hay sao?"
Liễu Vi ở bên cạnh cười khẽ một tiếng: "Hiện bây giờ Bạch Nhạc Huyên đã hoàn toàn rời khỏi giới ca hát. em cũng giao lại KTV cho Tình Hàm rồi. Xem ra cũng chỉ có hai người bọn em là người rảnh rỗi!"
"Các chị đâu phải là người rảnh rỗi. cứ giúp lão đại sinh con là được mà!" Trương Minh Thắng cưỡi đùa ở bên cạnh.
"Chú câm miệng cho chị!" Liễu Vi và Bạch Nhạc Huyên cùng lúc trừng mắt liếc nhìn hắn.
"ối. em câm miệng, em câm miệng là được chứ gì?" Trương Minh Thắng cười ngượng ngùng.
Đang lúc bọn họ nói chuyện, thì Mộ Nghiên Kỳ mang theo vẻ mặt ngượng ngùng, dát theo Phùng Tinh Tuyên từ bên ngoài đi vào, lớn tiếng kêu: "Bắc Phàm, anh xem em mang đến cho anh thêm một mỹ nữ này, anh mau ra mà nhận lấy đi chứ!"
"Nghiên Kỳ, em nói bậy bạ cái gì đó?" Phùng Tinh Tuyên có chút oán giận gắt lên.
"Em đang giúp chị cơ mà." Mộ Nghiên Kỳ không buồn để ý nói: "Bác Phàm, cha mẹ của Tinh Tuyên nói tuổi em ấy không còn nhỏ nữa. nên tìm một tấm chồng, trong một tháng phải đính hôn. Nếu không thì cũng không đến tìm anh đâu."
"Hả? Phải không đó?" Lâm Bác Phàm trợn mắt la thất thanh: "Mấy hôm trước mới lo xong vụ cha mẹ Băng Nhi. lúc này lại thêm cái gì đính hôn nữa. Các em không phải không biết quá nhiều sẽ loạn mà. Đến mức đầu óc anh choáng váng. Thiếu chút nữa ngay cả tên mình là gì cũng quên mất. lại phải đính hôn nữa anh nhất định điên mất! "
"Thừa Lời quá. không phải anh thì là ai đây? Đừng dài dòng nữa. chúng em vừa nói với cha mẹ của Tình Tuyên, trưa hôm nay. anh đến nhà em ấy cho cha mẹ vợ nhận mặt, tiếp đó thương lượng chuyện đính hôn!" Mộ Nghiên Kỳ như một bà mối; đây Phùng Tình Tuyên vào trong ngực Lâm Bác Phàm, thản nhiên nói.
Hai người Bạch Nhạc Huyên và Liêu Vi nhìn thây bộ dạng của hãn đêu cười duyên vài tiêng.
"Trưa ngày hôm nay?" Sắc mặt Lâm Bác Phàm trắng bệch
vẻ mặt xinh đẹp của Mộc Tiêu Yêu lộ ra nụ cười âm lãnh: "Đại ca hắc đạo của thành phố Tứ Bình không phải là "Lang Thán" sao? Hắn sẽ chính là mục tiêu tấn công kế tiếp của chúng ta. Không xưng bá hắc đạo Trung Hoa. ta sẽ không ngừng!'
"Da. chi Tiểu
Trong đầu Mộc Tiểu Yêu chợt hiện lên vẻ mặt quen thuộc của gã đàn ông kia. trên mặt cô hiện lên thân tình động lòng người.
"Cục trưởng, ba tên này ở trên đường móc trộm đồ. bị chúng tôi bắt được!"
Long Yên Nguyệt ngồi trên ghế. tay trái nhẹ nhàng đưa lên xoa tiểu phúc. đôi mắt đẹp nhìn lướt qua mặt ba tên thanh niên tuổi chưa đến hai mươi. hung dữ quát lên: "Lá gan các anh cũng lớn quá nhỉ. dĩ nhiên lại dám ăn cắp trên địa bàn của tôi. Người đâu. đem bọn họ đi. lúc nào tôi nói cho ra ngoài mới được ra ngoài."
"Dạ cục trưởng!"
"*A không nên. chúng em, chúng em biết lỗi rồi"
Long Yên Nguyệt chợt kêu khè một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu : "Bảo bảo. mẹ nghe lời con. không nên tức giận. không nên tùy tiện nghiêm phạt người khác, không giam giữ bọn họ quá lâu, chi chừng năm năm thôi."
Ba thanh niên kia tức thì tái đen mặt.
Bên trong một phòng bệnh truyền ra một tiêng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.
Tô Tinh Nhi rất không vui kêu lên: "Anh kêu la cái gì đây? Dọa hỏng đứa con bé bỏng trong bụng tôi. tôi bóp nát của quý của anh bây giờ đó!" Cô nàng cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng nhỏ của mình. hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên bệnh nhân đáng thương.
HỘ sĩ à. mông tôi không phải là tảng đá; cô có thể nhẹ tay một chút hay không?"
'Anh nghi ngờ kỹ thuật của tôi hay sao? Tôi sẽ cho anh vài mũi kim nữa cho mà xem!"
'Đừng. đừng. cứu mạng a à..." Trong phòng lần thứ hai truyền ra từng đạt tiếng kêu cứu thảm
thiết.
"Em à. anh thực sự biết rồi. còn chưa chịu hay sao?
"Đúng vậy, anh trai nhất định phải cố gắng làm việc mới không làm thất vọng Hoa Liên sơn trang chúng ta. Anh cũng đừng quên anh là người của nhà Tư Đồ!"
"Anh thân cận tên quái vật kia, còn rất nhiều người như vậy. Chỉ nói một câu biết lỗi rồi là đủ để giải quyết vấn đề hay sao? Bây giờ anh phải chuộc tội đi; biết chưa Tốt nhất là phải chăm sóc cho đứa cháu trai sắp chào đời mới là quan trọng nhất. Được rồi, em muốn một quả quýt!"
Tư Đồ Lượng mang theo vẻ mặt cầu xin. bóc vỏ quýt đưa cho hai cô em gái. Gần như muốn khóc đến nơi. Chính mình trong khoảng thời gian này làm việc còn nhiều hơn hai mươi mấy năm trước đây, quả thực trở thành một tên nô lệ nhỏ.
"ừ, được rồi. Tư Đồ Lượng, em muốn ăn mơ, anh lấy một bao đến đây đi. Không ngờ bây giờ lại thích ăn chua như thế!" Nam Cung Vi cũng chợt nói ra một câu như thế.
"Cứu mạng với. Anh không dám chạy loạn nữa đâu!''''
Thanh âm cực kỳ bi thương của Tư Đô Lượng bay bông trong không khí.
Kết thúc.
Đại Công Cáo Thành.
Vô cùng cảm tạ công đức vô lượng của các bạn Diệt Thế crazyboy, Ma nửa đêm đã đả tự những ch ảnh.