Ngay cả khoảng thời gian khách sạn Crown Plaza cắt băng khánh thành cũng không được náo nhiệt như ngày hôm nay, thị trưởng, trưởng cục công an thành phố, đội trưởng phòng cháy chữa cháy thành phố, tất cả đều tập hợp ở lầu một khách sạn Crown Plaza. Ngay cả bí thư thành ủy Nam Thành cũng đang vội vàng chạy đến.
Nam Thành nhất ca Đường Thiết Sơn cũng đang đi trên đường. Thực tế thì Thiết Đầu biết rõ năng lực của Lâm Bắc Phàm, tên kia tuyệt đối không phải đơn giản. Thậm chí Thiết Đầu còn có một loại cảm giác nếu chính mình không xông vào cuộc tranh đấu lần này thì Lâm Bắc Phàm cũng có thể bình an đi ra khỏi khách sạn Crown Plaza. Tất nhiên, vì Thiết Đầu biết rõ năng lực của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa cũng hy vọng Lâm Bắc Phàm có thể giả làm "Sát thủ tình trường" trên mạng để làm lòng con gái chính mình được vui, cho nên Thiết Đầu phải chạy như bay đến khách sạn Crown Plaza. Nếu có thể làm Lâm Bắc Phàm phải nợ mình một nhân tình, thật sự là quá sướng.
Nếu muốn bảo vệ một người ở Nam Thành thì Thiết Đầu rất có lòng tin, dù đối phương có đánh công tử thị trưởng thì sao chứ?
Nửa giờ sau, bí thư thành ủy Hoàng Trường Thanh cũng dẫn theo vài tùy tùng tiến vào khách sạn Crown Plaza. Hoàng Trường Thanh vừa mới vào cửa thì hai người Đường Thiết Sơn và Lão thất cũng một trước một sau tiến vào trong khách sạn.
- Bí thư Hoàng, ngài đã đến!
Vài nhân vật tai to mặt lớn đều vội vàng chào hỏi Hoàng thư ký, giọng nói cũng rất cung kính.
- Ôi cha, hôm nay chỗ này náo nhiệt đấy!
Đường Thiết Sơn cười lên ha hả, giọng nói của ông rất ôn hòa và bình tĩnh:
- Hôm nay cũng phải hơn trăm người!
- Đường tiên sinh, trị an của Nam Thành như thế này làm người khác nhìn thấy cũng phải chê cười.
Ngay từ đầu vẻ mặt của Hoàng Trường Thanh tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Đường Thiết Sơn thì vội nở nụ cười chân thành. Tuy Hoàng Trường Thanh là bí thư thành ủy nhưng mặt mũi của Đường Thiết Sơn ở tỉnh ủy cũng không nhỏ hơn so với hắn. Người này vừa thấy Đường Thiết Sơn đi tới khách sạn Crown Plaza thì cực kỳ khiếp sợ, thầm nghĩ chuyện lớn ngày hôm nay sợ rằng cực kỳ hiếm thấy nhiều năm qua ở Nam Thành. Cũng không biết tên Lâm Bắc Phàm kia có tình cảm gì với Đường Thiết Sơn?
- Tôi cảm thấy trị an ở Nam Thành rất tốt đấy chứ, hình như hôm nay có vụ đánh nhau nào đó thì phải? Nhưng cũng chỉ là vài người thanh niên tuổi trể bốc đồng, vung tay múa chân vài cái, việc này cũng rất bình thường.
Đường Thiết Sơn vừa nói chuyện vừa nhanh chóng quét mắt về phía đám người Lâm Bắc Phàm. Khi ông nhìn thấy Lâm Bắc Phàm ôm Long Yên Nguyệt thì cảm thấy kinh hãi, thầm nghĩ tên Lâm Bắc Phàm kia đúng là một tên cực kỳ kiên quyết, ở vào tình cảnh này mà vẫn còn muốn ăn đậu hủ sao? Hơn nữa Long Yên Nguyệt lại hận Lâm Bắc Phàm thấu xương, bây giờ sao lại ôm nhau xà nẹo thế kia...Quả Quả thì thế nào bây giờ?
- Ha ha! Tống thị trưởng đã báo cáo chuyện này với tôi rồi, quả thật chỉ là một vụ đánh nhau bình thường, nhưng tính chất lại có chút ác liệt.
Hoàng Trường Thanh quay đầu nhìn Tống Nhân Hóa, khi thấy được bộ dạng của Tống Nhân Hóa thì thầm nghĩ tên Lâm Bắc Phàm kia là ai mà dám ra tay như vậy? Ông quét mắt nhìn một lượt qua đại sảnh rồi sau đó đi đến một phòng khách tìm ghế sô pha ngồi xuống.
Đường Thiết Sơn cũng không hàm hồ, ông đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt nghiêm nghị rồi nói:
- Cậu nhìn lại mình xem, ngay cả một tiếng nhạc phụ đại nhân cũng không gọi sao?
Tên Lâm Bắc Phàm kia da mặt đúng là quá dày, chuyện mình là cha vợ của hắn mà vẫn nói cho Đường Thiết Sơn biết sao? Chẳng lẽ sợ mình không gả Tiểu Nguyệt cho hắn nên bất cứ lúc nào cũng gọi Đường Thiết Sơn ra chủ trì công đạo à? Mặt già Long Thiên Hữu đỏ lên, ông vội cười khan một tiếng rồi nói:
- Đường Thiết Sơn, chuyện này không cần làm phiền đến ông, cậu ấy vừa gọi rồi, đã gọi rồi.
- Đã gọi rồi sao?
Đường Thiết Sơn nhíu mày, chẳng lẽ Lâm Bắc Phàm đã gọi mà chính mình không nghe thấy sao? Đường Thiết Sơn vỗ vai Lâm Bắc Phàm rồi nói:
- Được rồi, không cần phải ôm cháu Long mãi mà chẳng buông ra, đi đến nói xem có chuyện gì nào.
Đường Thiết Sơn nói xong thì nhìn về phía phòng khách rồi cất bước tiến đến. Lâm Bắc Phàm khẽ vỗ lưng Long Yên Nguyệt rồi khẽ tiến lên.
Tống Kiến Quốc có chút do dự, ông quay đầu nhìn con rồi đi về phía Hoàng Trường Thanh.
Dù tên Lâm Bắc Phàm kia là ai thì chuyện hắn đánh con thị trưởng cũng là sự thật. Hoàng Trường Thanh đường đường là một bí thư thành ủy cũng phải ra tay, nếu không i được một chút công đạo cho Tống Nhân Hóa thì đừng nói đến chuyện trong lòng hai cha con Tống Kiến Quốc không thể chịu nổi, mà ngay cả Hoàng Trường Thanh cũng cảm thấy chính mình giống như một con ruồi. Nói một cách đơn giản thì đây là một vụ đánh nhau rất bình thường, nói khó nghe một chút thì đây chính là cuộc đấu giữa chính phủ và dân chúng.
Chính phủ là đầy tớ của nhân dân, nhưng chẳng qua đó chỉ là lời nói suông mà thôi, ngàn vạn lần không nên tin. Thực tế thì nhân dân mới là đầy tớ của quan lại. Chỉ là một tên dân ngu cu đen mà dám dẫm chân lên đầu của lãnh đạo thành ủy, chuyện này còn nói làm gì nữa? Đúng là phản hết rồi.
Nếu Lâm Bắc Phàm chỉ có Long Thiên Hữu và Trương Đức Trụ là chỗ dựa thì hôm nay hắn sẽ phải chết, nhưng khi Đường Thiết Sơn đã đến đây rồi thì tình hình lại không đơn giản. Tên Hoàng Trường Thanh này cũng không dám làm càn, ông quay đầu nhìn Đường Thiết Sơn rồi thản nhiên nói:
- Đường tiên sinh, tình huống đại khái có lẽ chúng ta đều đã biết hết rồi. Lâm Bắc Phàm kia ra tay đánh người khác bị thương, chuyện này phải xử theo pháp luật.
- Tôi cũng đã nghe nói thoáng qua tình hình.
Đường Thiết Sơn châm một điếu xì gà, ông khẽ hút vào một hơi rồi thản nhiên nói:
- Hai người Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều đánh Tống Nhân Hóa, đây là tình hình thực tế. Dù Tống Nhân Hóa có làm gì đó chọc giận thì Lâm Bắc Phàm cũng là chủ động đánh người, cũng là người không đúng. Nhưng chuyện này chẳng qua cũng chỉ thuần túy là đánh người bị thương mà thôi, cứ tạm giữ lại, nếu tình tiết nghiêm trọng thì cứ cho vào tù. Nhưng ông xem, cục công an thành phố, Sở công an tỉnh, còn có cả bí thư Hoàng tự mình đến đây, chuyện này muốn giải quyết thế nào?
Rõ ràng Đường Thiết Sơn chính là chỗ dựa cho Lâm Bắc Phàm, chuyện này cần phải xử lý theo trình tự.
Hoàng Trường Thanh cảm thấy mặt mũi mình rất khó chịu, ngay cả cười cũng không được tự nhiên, nhưng ông cũng không dám đắc tội với Đường Thiết Sơn. Sau khi trầm mặc một lúc, Hoàng Trường Thanh nhìn về phía Lâm Bắc Phàm rồi nói:
- Đường tiên sinh, Lâm Bắc Phàm này hình như cũng có qua lại với ông sao?
- Cậu ấy là con rể của tôi, mối giao tình này ông thấy thế nào?
Thấy Hoàng Trường Thanh mãi không buông tha, giọng nói của Đường Thiết Sơn cũng có thêm chút hương vị khiêu khích.
- Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng ra tay đánh người, chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ làm thế ấy, đừng hòng có kẻ nào nghĩ mình làm quan mà báo thù riêng. Tuy Đường Thiết Sơn tôi chỉ là một doanh nhân bình thường nhưng vẫn tin tưởng vào sự công chính của pháp luật, đương nhiên tôi cũng tin vào chính phủ.
Nếu người bình thường nói chuyện pháp luật thì chẳng qua chỉ là ra vẻ, nhưng nếu anh bạn của Thiết Đầu mở miệng nói ra thì cũng không thú vị gì.
Khi Tống Kiến Quốc nghe nói Lâm Bắc Phàm là con rể của Đường Thiết Sơn thì trái tim trầm hẳn xuống. Con bà nó, khó trách tên Lâm Bắc Phàm kia kiêu ngạo như vậy, thì ra có bối cảnh. Nhưng chuyện Lâm Bắc Phàm đánh con mình thì không thể có khả năng xử lý như vậy được.
Tống Nhân Hóa lại dùng ánh mắt oán hận nhìn Lâm Bắc Phàm, tên chó chết kia thật quá đáng, trên đời còn có lẽ trời nữa hay không? Lâm Bắc Phàm vốn có quan hệ nam nữ với Liễu tiểu thư, là con rể của Long Thiên Hữu, hiện nay lại xuất hiện một tên cha vợ cực kỳ trâu bò... ....
Long Thiên Hữu cũng trợn tròn mắt, ngay từ đầu khi ông nghe Đường Thiết Sơn nói Lâm Bắc Phàm không gọi là cha vợ thì tưởng rằng Đường Thiết Sơn nói Lâm Bắc Phàm không gọi mình, không lẽ Đường Thiết Sơn cũng là cha vợ của Lâm Bắc Phàm sao? Việc này chẳng phải chỉ là một lý do Đường Thiết Sơn bịa ra để tiện bảo vệ cho Lâm Bắc Phàm đấy chứ? Nếu chuyện này là thật thì tên Lâm Bắc Phàm kia cũng quá hoành tráng rồi.
Hoàng Trường Thanh quay đầu nhìn Tống Kiến Quốc, ánh kia giống như đang muốn nói:
- Nếu Đường Thiết Sơn đã như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp gì nữa.
Tống Kiến Quốc trở nên kinh hãi, ông vội vàng dùng ánh mắt nhìn về phía Hoàng Trường Thanh:
- Bí thư Hoàng, nếu như vậy thì còn nói làm gì nữa?
Chuyện Lâm Bắc Phàm đánh người chẳng phải không đúng, nhưng nếu muốn giết chết Lâm Bắc Phàm thì tuyệt đối không thể thực hiện được. Nếu như bắt giam Lâm Bắc Phàm lại vài ngày nửa tháng thì cũng không có ý tứ, ngược lại sẽ không thoải mái với Đường Thiết Sơn. Hoàng Trường Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải cười ha hả nói:
- Đường tiên sinh, đây chẳng qua chỉ là một vụ đánh nhau bình thường mà thôi, nếu Lâm Bắc Phàm đã là con rể của ông thì vấn đề này còn nói làm gì nữa.
Tống Kiến Quốc nói với vẻ mặt cầu xin:
- Bí thư Hoàng, tôi... ....
- Được rồi, còn có cả Trương Đức Trụ, tất cả đều là đồng sự với nhau không cần chỉ vì một chuyện nhỏ này mà sinh ra mâu thuẫn. Hai người Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng cúi đầu nhận sai với Tống Nhân Hóa, chuyện này cứ tính như vậy là được.
Hoàng Trường Thanh nói xong thì thu lại vẻ mặt vui vẻ, ông dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn hơn hai mươi tên thiếu niên Hồ Điệp bang trên lầu hai rồi nói:
- Giữa ban ngày ban mặt mà dùng đao hành hung người khác, thành lập bang phái xã hội đen, thu phí bảo kê, tàng trữ vũ khí, thế này còn thể thống gì nữa? chuyện này thị trưởng Tống cứ tự mình phụ trách.
Ý tức của Hoàng Trường Thanh rất rõ ràng, đã không thể làm gì Lâm Bắc Phàm, bắt Trương Minh Thắng cũng không có ý nghĩa gì. Đã như vậy thì cho Tống Kiến Quốc ông một đặc quyền, cho ông một cơ hội xả giận, ông có thể trừ cỏ tận gốc Hồ Điệp bang.
- Nói thẳng luôn đi, ngoài Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng thì ông còn muốn bảo vệ ai?
Tống Nhân Hóa đã nói ngày hôm nay nếu không giết chết thì mình sẽ là chó, hiện nay Lâm Bắc Phàm làm chính mình chẳng dám đánh rắm, vì vậy mà sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Đường Thiết Sơn rồi chất vấn.
Tống Kiến Quốc nhổ một bãi nước miếng, ông quay đầu nhìn Đường Thiết Sơn rồi cắn răng nói:
- Đường tiên sinh, chuyện này thật sự không thể nào nói nổi. Tôi kính trọng Đường tiên sinh là một nhân vật lớn, nhưng Tống Kiến Quốc tôi cũng không thể để người khác tùy tiện dẫm chân lên đầu.
Đường Thiết Sơn khẽ nhíu mày, ông trở nên trầm mặc rồi buồn bã nói:
- Lâm Bắc Phàm, đừng hòng có kẻ nào dám động đến hắn.
- Kẻ nào dám không nể mặt Đường tiên sinh chứ?
Tống Nhân Hóa quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm rồi cười gằn:
- Không sai, Liễu tiểu thư là người yêu của mày, giám đốc Long là cha vợ của mày, ngay cả Nam Thành nhất ca Đường Thiết Sơn cũng là nhạc phụ đại nhân của mày. Tốt, tốt, hôm nay tao đã biết mình là chó được chưa? Từ nay về sau nếu Tống Nhân Hóa tao thấy mày thì sẽ nhường đường từ xa, được chưa?
- Cứ vậy mà làm!
Lâm Bắc Phàm nhún vai rồi nói lại một câu, sau đó lại rút ra một điếu Marlboro châm lửa. Hắn không ngờ tình hình được giải quyết một cách thoải mái như vậy, Đường Thiết Sơn quả nhiên rất hoành tráng.
- Rất tốt! Mày có thể đi, Trương Minh Thắng cũng có thể đi, còn những người khác, tất cả đều phải ở lại cho ta.
Tống Nhân Hóa dùng ánh mắt âm lãnh nhìn Long Yên Nguyệt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đám thiếu niên Hồ Điệp bang. Hắn đột nhiên ngẩn ngơ, có vẻ không khống chế được tâm tình mà phóng thẳng lên lầu hai đi đến bên cạnh đám thiếu niên Hồ Điệp bang. Lúc này hắn đi một vòng tay đấm chân đá liên tục, vừa đánh vừa liên tục quát tháo:
- Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao? Chém tao đi, chém đi.
Lâm Bắc Phàm ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặt âm trầm như nước, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu, một lúc lâu sau vẫn không thở ra khói.
Bên ngoài khách sạn Crown Plaza có hơn bốn trăm thiếu niên Hồ Điệp bang, tất cả đều tập trung lại cùng một chỗ, hầu như người nào cũng có thể nhìn thấu qua lớp thủy tinh công nghiệp gia cố bên ngoài, đều rõ ràng nhìn thấy những gì đang xảy ra trên lầu hai. Tất cả các thiếu niên hầu như đều có chút kích động, nôn nóng bất an.
Không biết từ khi nào hình bóng đơn bạc và tiêu điều của Mộc Tiểu Yêu đã đứng giữa đường bên ngoài cổng chính của khách sạn Crown Plaza. Cô bé kia búi tóc đơn giản thành đuôi ngựa, mặc một bộ đồ cao bồi màu xám tương đối đơn giản, dưới chân đeo một đôi giày cứng đế bằng. Cô cô đứng hiu quạnh trong gió thu với vẻ mặt như sắt, bàn tay phải cô hơi vung lên, lòng bàn tay đang giấu kín trong cánh tay áo là một thanh Khai Sơn đao... ...