Cuối cùng, Đường Phong cũng cảm nhận được bầu không khí có chút gì đó khác thường. Quay đầu lại, hắn nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang cầm cơ chuẩn bị đánh tiếp. Hơn nữa, tư thế của hắn như muốn nói lên rằng hắn vừa mới đánh một viên bi đỏ vào lỗ.
Đường Phong biết rất rõ, nếu có kỹ thuật muốn phá bỏ thế bi đó không khó. Nhưng nếu muốn đánh tiếp viên bi màu đỏ thi đúng là chuyện hoang đường. Cho dù mua sổ xố trúng giải đặc biệt cũng còn có xác suất cao hơn.
Nhưng cái thằng nông dân này lại có thể đánh được viên bi đó, thậm chí còn không hề phạm quy. Đường Phong nuốt một ngụm nước bọt. Hắn không thể chấp nhận nổi sự thật đó, cuối cùng đành đổ cho Lâm Bắc Phàm may mắn.
Thực ra, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Sau khi đánh một cơ, hắn cũng có một chút cảm giác nên cầm cơ cũng có nét hơn rất nhiều. Được sự chỉ dẫn của tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đánh tiếp một cơ nữa.
Sau khi viên bi đen bị bi cái chạm phải liền chui vào lỗ. Nhưng nó vẫn chưa dừng lại. Điều khiến cho người ta sợ hãi đó là, đường cơ thấp đó còn khiến cho bi cái thụt lùi, đánh trúng một viên bi đỏ. Sau khi viên bi đen xuống lỗ, viên bi đỏ cũng từ từ chui vào lỗ.
Điểm dừng viên bi cái của Lâm Bắc Phàm không hề tốt. Nhưng cho dù ở đâu thì cũng không ảnh hưởng tới đường cơ của hắn. Rất nhanh, chỉ trong vòng ba mười giây, trên mặt bàn chỉ còn lại một viên bi đen.
Đánh tiếp một cơ nữa, sau khi đánh viên bi cái nó liền di chuyển theo hình chữ S. Hơn nữa, cũng không hề chạm băng cứ như vậy xoay tròn, rồi chạm vào viên bi đen.
- Ừ! Hình như là tôi thắng. - Lâm Bắc Phàm quay đầu, đang định mở miệng nói tiếp mới nhận thấy tất cả mọi người như hóa đá.
Sắc mặt Trương công tử tái nhợt, thân mình run run, trên chóp mũi xuất hiện một giọt mồ hôi.
Lưu Đại Khánh đứng ngẩn người ở chỗ, khóe miệng hơi nhếch lên, chảy ra một chút nước xuống cằm.
Về phần Đường Phong thì hai mắt như tỏa sáng nhìn Lâm Bắc Phàm với một sự ngưỡng mộ.
- Hay hay hay! Cao thủ! Đúng là cao thủ. - Đường Phong không nhịn được phải than thở. Hắn vốn là một công tử, bình thường nhàn rỗi chẳng có việc để làm. Nếu nói tới sở trường thì hắn chỉ có một sở trường duy nhất đó là chơi bi a. Nhưng khi phát hiện ra Lâm Bắc Phàm am hiểu lĩnh vực này có thể nói là đạt tới mức huyền thoại liền nhanh chóng nảy sinh tâm lý sùng bái một cách mù quáng.
Trương công tử có thể có bệnh cao huyết áp hay tim mạch gì đó. Hắn rút từ trong túi ra một cái chai màu trắng, dốc hai viên thuốc nuốt vào bụng rồi mới thở hắt ra một tiếng, đưa tay xoa bụng.
- Đường tiên sinh quá khen. Chỉ là may mắn một chút mà thôi. - Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói một cách không kiêu ngạo hay xu nịnh.
"Cái cảm giác khiến cho người khác sợ hãi thật là thích thú." Nhưng Lâm Bắc Phàm biết, chuyện này không thể đường hoàng. Nếu không, sau này cuộc sống của hắn sẽ không còn được yên bình nữa. Bên cạnh đó, hắn cũng chẳng muốn chờ tới rượu hoặc đánh bia để sống cả đời.
- Giả vờ phải không? - Đường Phong chẳng hề tức giận, ánh mắt có chút bí hiểm nhìn Lâm Bắc Phàm. Mà người nào nhìn vào ánh mắt đó cũng có thể thấy một điều: "Người anh em! Tôi phục cậu.”
Một vị công tử xưng anh em với Lâm Bắc Phàm cũng đủ chứng tỏ đường cơ của Lâm Bắc Phàm cơ bản không thể giải thích mà chỉ có thể dùng hai chữ huyền thoại để mà hình dung.
Lưu Đại Khánh cảm thấy chuyện diễn ra không ổn, đang định đánh bài chuồn liền nghe Đường Phong búng tay một cái. Âm thanh đó khiến cho Lưu Đại Khánh khiếp vía.
- Lại đây! - Đường Phong cũng chẳng thèm đi tới mà vẫy tay với Lưu Đại Khánh.
Lưu Đại Khánh còn đang do dự, một gã đại hán mặc tây phục liền giữ lấy hai vai, kéo nhẹ tới bên Đường Phong.
"Chát!" Cái này không phải là búng tay mà là một cái bạt tai.
- Mày nói Lâm Bắc Phàm lừa mày mười vạn đúng không? - Đường Phong nghiêng đầu nhìn Lưu Đại Khánh.
- Mày có biết một cơ vừa rồi của hắn đáng giá bao nhiêu tiền không? Chẳng nói ngoa với mày,một ván vừa rồi của hắn ít nhất cũng trị giá một ngàn vạn. Mẹ mày! Trong vòng ba ngày phải mang hai trăm vạn đên đây. Nếu không, tao lột da mày.
"Hai trăm vạn?" Đó chính là toàn bộ gia sản của Lưu Đại Khánh. Nhưng Đường Phong đã nói, hắn không thể không nghe. Mặc dù bây giờ xã hội còn có luật pháp, nhưng nếu như Đường Phong muốn mạng của ai đó vẫn là chuyện quá đơn giản.
- Phong... Phong thiếu! Có thể bớt cho một chút? - Lưu Đại Khánh mềm nhũn người, từ từ ngồi xuống. Cuối cùng, hắn quỳ trên mặt đất có làm cho mình đáng thương hơn một chút.
- Cái giá này... - Mặc dù Đường Phong thích ăn mặc nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu. Hắn nhìn Lưu Đại Khánh một chút rồi quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm:
- Để xem ý của Lâm Bắc Phàm thế nào. Nếu hắn mở miệng, tao sẽ cho mày chút thể diện.
Một chiêu này của hắn rất khôn khéo. Đường Phong chẳng cần phải mất một cái gì nhưng cũng bán cho Lâm Bắc Phàm được một chút thể diện.
Lâm Bắc Phàm nhìn Lưu Đại Khánh rồi rút từ trong túi ra một bao thuốc Marlboro. Sau khi rút một điếu, hắn ngậm bên miệng.
- Không được! Để ta. - Trương công tử vội vàng lấy ra một bao thuốc lá Trung Quốc mềm. Sau khi móc một điếu, hắn cung kính đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cũng không nhận điếu thuốc của Trương công tử. Hắn không muốn có quan hệ với mấy người trong giới thượng lưu này. Sau khi châm điếu thuốc, Lâm Bắc Phàm nói:
- Lần này vốn cũng không phải ý của ngươi. Nếu như ngươi có thể giữ bí mật thì đi đi.
"Bí mật? Lâm Bắc Phàm rốt cuộc là ai? Lần đầu tiên hắn uống hết một thùng rượu khiến cho mình choáng váng..." Lưu Đại Khánh gật đầu, nói:
- Ngươi đại nhân không nên chấp với một kẻ tiểu nhân như tôi. Lưu Đại Khánh sẽ ghi nhớ cái ơn này.
- Cút đi! - Đường Phong đá vào mông Lưu Đại Khánh, quát một câu. Hắn biết Lâm Bắc Phàm không muốn làm lớn chuyện, nên lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh:
- Chuyện hôm nay, người nào nói lung tung thì đừng trách.
Đám nhân viên phục vụ vâng vâng, dạ dạ, vội vã quay đầu, ra ngoài.
- Nói đi! Muốn bao nhiêu tiền? Trăm tám mươi vạn, bổn thiếu gia không thèm để ý. - Đường Phong vỗ vỗ vai Lâm Bắc Phàm, cười nói:
- Phụ nữ dễ tìm. Tri kỷ khó kiếm. Sau này, nếu anh không chê thì chúng ta trở thành bạn thân.
Đừng tưởng Đường Phong là một kẻ thiểu năng trí tuệ. Nói thực, hắn không hề ngu ngốc. Sở dĩ khách khí với Lâm Bắc Phàm như vậy đó là hắn cho rằng Lâm Bắc Phàm là cả một gia tài. Chỉ cần Lâm Bắc Phàm muốn, hắn hoàn toàn có thể trở thành một tay cơ huyền thoại. Về phần được lợi đối với một nhân vật đẳng cấp như vậy thì....
Có cơ hội phát tài mà bảo không động lòng thì là giả dối. Nhưng Lâm Bắc Phàm biết nếu như mình có chút dính lưu với Đường Phong thì chắc chắn ngày nào cũng phải ở đây, dậy hắn đánh bi a.
- Anh thấy tôi là người thích tiền hay sao? - Lâm Bắc Phàm giả vờ nhìn Đường Phong, nói một cách thản nhiên:
- Nếu như tôi thích tiền hoàn toàn chẳng có gì khó. Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên bình mà thôi.
Đường Phong cảm thấy khó chịu. Nhưng do trong lòng có cảm giác kính sợ đối với đường cơ của Lâm Bắc Phàm. Những người có tài như vậy, tính cách thường có chút quái dị. Chuyện này không thể vội vàng được, cứ từ từ rồi giải quyết.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Đường Phong gật đầu, nói một cách nịnh nọt:
- Nói như vậy thì nếu anh để ý đến tôi hãy thường xuyên tới thiên đường Kim Ngọc nói chuyện. Thi thoảng, chúng ta đánh vài ván. Nơi khác tôi không dám nói, chỉ cần ở trong thành Nam, nếu anh gặp chuyện khó khăn chỉ gần điện thoại cho tôi thì anh muốn tròn nó sẽ tròn, muốn méo nó sẽ thành méo. Cho dù là thị trưởng thành Nam thì tôi cũng nhổ bọt vào mặt hắn. Mà khi tôi chưa lên tiếng thì hắn cũng không dám lấy tay mà lau.