Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian Hỗn Kim Chi Nguyên

Lôi Cương ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người đã phủ lên không ít tro bụi, còn tiên thạch xung quanh đã ngừng lại, ngẫu nhiên mới có một viên tiên thạch thay đổi vị trí.

Trước đó chưa thành công khiến Lôi Cương phải kiểm tra từng điểm một, tìm xem viên nào sai sót, cứ như vậy đã kéo dài ba mươi năm. Lúc này, mục quang Lôi Cương chăm chú nhìn vào điểm sáng tại trung tâm nhất, qua phương pháp loại trừ từng bước những năm này, Lôi Cương đã tra ra một chút đầu mối, chính là điểm sang kim sắc ở trung tâm kia. Điểm sáng này là hạch tâm của cả trận pháp. Không ngừng di động điểm sáng này, Lôi Cường chậm rãi thử nghiệm thì lại phát hiện căn bản chằng có vấn đề gì.

- Căn cứ vào ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, trận pháp phải bố trí như vậy, nhưng vì sao lại không có hiệu quả? Điểm sáng này rốt cuộc có vấn đề gì không ổn?

Lôi Cương cẩn thận suy ngẫm, ánh mắt không rời khỏi điểm sáng kim sắc.

Lôi Cương chăm chú quan sát điểm sáng này tròn một năm, cuối cùng phát hiện ra vấn đề, Lôi Cương chưa dung nhập lĩnh ngộ hành Kim vào trong điểm sáng kim sắc này, đây là trận pháp hệ Kim, nếu không có lĩnh ngộ hành Kim thì sao có thể đạt hiệu quả được? Lôi Cương chợt tỉnh ngộ, tuy đã tiêu phí nhiều thời gian như vậy mới tìm ra vấn đề, nhưng Lôi Cương lại cảm thấy đó là đương nhiên, đạo lý người ngoài cuộc sáng, người trong cuộc tối chính là như vậy.

Lập tức, Lôi Cương lấy lãnh ngộ đối với hành kim của mình dung nhập vào trong điểm sáng kim sắc này, khi kim hành của Lôi Cương tiến vào trong điểm sáng, Lôi Cương quát khẽ:

- Hỗn Độn Kim Chi Lực, quay về hư vô, diễn lại thiên địa!

Lúc Lôi Cương dung nhập vào đột nhiên nói ra câu này, điều này khiến hắn cũng phải nghi hoặc. Ban đầu lãnh ngộ trận pháp tam hành thổ, hỏa, mộc cũng như vậy, nhưng giờ hắn thấy cực kỳ quỷ dị, khi Kim hành dung nhập điểm sáng, sau khi Lôi Cương hét ra câu này, thì vô số các điểm sáng kim sắc chi chit đột nhiên bắt đầu dao động, liên tục phát sáng, phút chốc chiếu rọi trong đầu Lôi Cương sáng chói lên.

Mà tiên thạch bên cạnh Lôi Cương cũng bắt đầu tỏa sáng, một luồng linh khí thuộc tính kim dồi dào từ khắp bốn phương tám hướng điên cuồng tụ hội lại, trong tích tắc liền hình thành một vòng xoáy linh khí cực lớn, dung nhập vào nội thể Lôi Cương, làm thân thể hắn mơ hồ xuất hiện hào quang kim sắc. Một cái bóng màu vàng kim cao lớn chầm chậm hiện ra, khi Lôi Cương mở hai mắt ra nhìn cái bóng này, lòng như thắt lại, nỗ lực hơn một trăm năm này thành công hay thất bại, phải xem lúc này, Lôi Cương vội vàng bay ngược lại, sợ sẽ gây rối loạn một tiên thạch nào đó trên mặt đất.

Xoẹt…

Tiếng xé rách không khí vang lên trong không trung, linh khí kim thuộc tính dồi dào như lợi kiếm từ bốn phương tám hướng phá không chui vào trong hư ảnh cao to.

Dần dần, cái bóng này trở nên thực hơn, sau mười lần hô hấp, linh khí kim thuộc tính điên cuồng hội tụ bắt đầu chậm dần, rồi từ từ ngừng lại, cái bóng kim sắc cũng đã biến thành thực thể, Lôi Cương chầm chậm bay đến trước thân ảnh kim sắc, quan sat tỉ mỉ, khi nhìn thấy dung mạo của nó, Lôi Cương trong lòng mừng rỡ, thân ảnh kim sắc này có dung mạo giống hệt Lôi Cương, nhưng hai mắt nhắm chặt.

- Thành công rồi?

Lôi Cương trong lòng thầm nói.

Ầm!

Hai mắt đang dán chặt vào thân ảnh kim sắc, Lôi Cương đột nhiên cảm giác một thứ sắc bén lao đến mắt mình, Lôi Cương vội nhắm chặt mắt lại, nước mắt như muốn chảy ra, sau khi vận hành nội tâm xoa dịu hai mắt bị thương xong, Lôi Cương cẩn thận mở hai mắt ra, đập vào mắt Lôi Cương là một cặp mắt kim sắc, cả hai con mắt đều là màu kim sắc, không, nên nói là toàn thân trên dưới không chỗ nào không phải kim sắc, một dòng khí tức sắc bén vô cùng từ nơi nào đó tỏa ra.

Thấy đôi mắt kím sắc sáng rực, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm, hai mắt bỗng tối sầm, té xỉu xuống. Hắn biết, một trăm hai mươi sáu năm nỗ lực cuối cùng cũng thành công rồi. Tâm, thần trước đó tiêu hao vào việc lĩnh ngộ trận pháp làm Lôi Cương nhất thời kích động hôn mê đi, lĩnh ngộ trận pháp vốn cực kỳ tiêu hao tâm, thần, Lôi Cương cần nghỉ ngơi một thời gian.

Lôi Cương ngã nhanh xuống, vào lúc sắp đập xuống đất, thân ảnh kim sắc chợt động, đỡ lấy Lôi Cương, chầm chậm đặt hắn trên mặt đất, ánh mắt nó dán chặt vào Lôi Cương.

Ở một thế giới xa xăm chưa ai biết đến, một thanh niên thuần phác đang ngồi xếp bằng trên đỉnh cao một giới đột nhiên mở mắt lần nữa, trong đôi mắt lạnh nhạt không ngờ tràn đầy thần sắc kinh hãi, lẩm nhẩm nói:

- Là ai lại sử dụng ảo diệu Hỗn độn, là ai? Rốt cuộc là ai? Lẽ nào là người lần trước? Sao có thể? Lẽ nào là hắn?

Cùng lúc đó ở một giới khác, trong một nhà trọ tại một thành phố lớn sầm uất, một ông già thân mặc đồ tang đang thưởng thức ngon lành mỹ thực, tướng ăn uống lại khiến người khác không dám tâng bốc, đột nhiên, ông già này hơi nghiêng đầu, nhìn vào không trung, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi, lầm nhẩm:

- Lại một lần sử dụng hỗn độn ảo diệu, rốt cuộc là ai có được ngộ tính như vậy?

Trong lúc đó không ít cường giả đỉnh cao ẩn náu đều liên tiếp cảm nhận được, mở to đôi mắt đã vô số năm chưa mở.

Nhưng kẻ gây ra toàn bộ sóng gió ấy giờ lại đang ngủ say như chết. Lôi Cương quá mệt, tâm và thần đều vô cùng kiệt quệ, sau khi ngã xuống liền chìm vào giấc ngủ sâu. Trong lúc say ngủ, Lôi Cương vẫn mơ hồ cảm nhận được có không ít thứ đang dung nhập vào trong đầu mình, cũng ngộ ra được không ít điều, song, Lôi Cương chỉ thấy hết sức kinh ngạc chứ chưa tỉnh lại.

Giấc ngủ này của Lôi Cương kéo dài liền ba năm, khi hắn mở hai mắt ra, một cảm giác thể lực dồi dào chảy khắp thân thể, làm Lôi Cương thoải mái vươn người một cái. Sau khi nhìn quanh bốn phía, Lôi Cương chợt ngẩn ra, trong lòng kinh hãi, lẽ nào lại phải thất vọng nữa? Nhưng khi nhìn thấy mặt đất hóa thành hư vô chỉ còn sót lại vụ thủy tinh, Lôi Cương liền phản ứng lại, tiên thạch đã hao hết, Kim Hoàng sao có thể xuất hiện được? Đối với thân ảnh kim sắc, Lôi Cương gọi đơn giản là Kim Hoàng.

- Rốt cuộc là thành công hay thất bại đây? Tuy mục quang hắn có thần, nhưng điều này cũng không có nghĩa là đã thành công rồi à.

Lôi Cương trầm ngâm, suy nghĩ lại một cách cẩn thận rồi sắc mặt bỗng chốc mừng rỡ, ý cành Lôi Cương đã xác nhận sự nỗ lực hơn một trăm năm không hề uổng phí. Lôi Cương còn nhớ lúc mình ngã, mặt úp xuống, mà bản thân lúc này lại nằm ngửa lên, hơn nữa Lôi Cương còn loáng thoáng cảm giác được lúc ngã xuống có một đôi tay đỡ lấy mình.

Xác định xong, Lôi Cương cũng không triệu gọi lần nữa, mà đem bố cục của trận pháp hành kim khắc vào trong đầu rồi đứng dậy, Lôi Cương đột nhiên cảm thấy lĩnh ngộ của mình với trận pháp đã tăng lên rất nhiều, không phải một chút ít mà đã đạt đến một cao độ nhất định, Lôi Cương đoán đây chính là vì đã dung hòa với ý cảnh của Trần Uy Cổ Quân nên mới vậy, tức thì, Lôi Cương chậm rãi bay ra ngoài.

Tính toán thời gian một lúc, đã qua hơn một trăm năm rồi, sớm đã qua giao ước trước kia, Lôi Cương liền đi tìm bầy hỏa nghĩ và hỏa giao, xem rốt cuộc đã tiến hóa thành dạng gì rồi.

Tốc độ nhanh như chớp, không đến nửa canh giờ Lôi Cương đã xuất hiện phía trên bầy hỏa nghĩ. Lúc nhìn thấy kiến lửa, với định lực của Lôi Cương mà cũng phải giật mình kinh ngạc, vốn bầy kiến lửa tụ lại trông như hỏa vân, mà lúc này Lôi Cương vừa nhìn đã phát hiện đó là những đám mây màu kim, màu đỏ hòa lẫn, nói cách khác là màu sắc toàn thân kiến lửa đã biến thành màu kim và màu đỏ, Lôi Cương cẩn thận kiểm tra xong, phát hiện không ít kiến lửa kim sắc là nửa đỏ, nửa kim, loáng tháng có toàn thân đều là kim sắc, nhưng đôi mắt lại lóe lên lửa đỏ rực.

Lôi Cương chăm chú nhìn bầy kiến lửa dự tính một phen, phát hiện, vốn bốn mươi lăm vạn kiến lửa lúc này đã chỉ còn lại một nửa (lúc đầu là gần trăm vạn kiến lửa chứ không phải mười vạn), nói cách khác là trên dưới hai mưoi vạn, có điều, tình trạng này đã làm Lôi Cương rất hài lòng rồi, bởi vì trong bầy kiến lửa, Lôi Cương không muốn thấy dưới cấp chín, toàn bộ kiến lửa đều là cửu giai. Hơn nữa đám kiến lửa toàn thân kim sắc đó không những hình thể lớn hơn con khác mười lần, mà còn có một cái miệng sắc nhọn vô cùng, giống như có thể cắn nát bất kỳ phòng ngự nào.

Lôi Cương chợt động tâm niệm, lệnh cho bấy kiến lửa này ngừng tàn sát lại, thần thức cảm nhận được ngàn dặm quanh đây đã không còn khí tức của tiên thú khác nữa, Lôi Cương không khỏi thầm than, việc tàn sát này đều là do hắn mà ra à. Cười khổ một lúc, Lôi Cương thu hồi toàn bộ kiến lửa vào trong U Giới, còn việc trong bầy kiến lửa có sinh ra vuơng giả hay không, Lôi Cuơng cũng không cần lo lắng, một núi không ngồi hai hổ, sẽ có một ngày, chúng sẽ tự tàn sát lẫn nhau, chỉ còn lại một kẻ vuơng giả mà thôi.

Tiếp đó, Lôi Cuơng lại đến bên trên hỏa giao, lúc này hỏa giao chỉ còn có khoảng hai nghìn con, nhưng gần như tất cả đều ở đỉnh phong tầng chín, hơn nữa màu sắc trên thân chúng không thua kém hỏa nghĩ là bao, cũng có mấy con toàn thân kim sắc, trên trán có ấn ký màu lửa đỏ rực. Lôi Cương khí thế hừng hực thu hồi hỏa giao vào U Giới, trong lòng bỗng nổi lên một thứ hào khí, đám hỏa nghĩ và hỏa giao này một khi xuất ra, đủ để bản thân tung hoành Ngũ Hành Giới rồi.

Nhưng tâm Lôi Cương không chỉ dừng lại ở Ngũ Hành Giới, đã có được một thân thực lựa cộng thêm phân thân Hỏa, Thổ, Lôi Cương chỉ cần luyện ra đuợc phân thân Mộc, Kim, Thủy, là tiến vào đuợc Vô Thượng Giới.

Lôi Cuơng đảo mắt nhìn quanh, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, lẩm nhẩm nói:

- Là lúc ra ngoài rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK