Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận U Tuyết nhìn ba hình nhân giống y nhau, chỉ khác màu sắc, vô cùng lo lắng, bàn tay trắng nõn nắm chặt. Một lát sau, nhìn ba hình nhân vẫn như trước không động đậy, chỉ vây quanh Lôi Cương, nàng thoáng sửng sốt, nỗi lo lắng chuyển thành kinh ngạc. Ba hình nhân được triệu hồi từ trận pháp này biết bảo vệ chủ nhân? Làm sao có thể? Hình nhân này không phải là có ý thức đấy chứ? Không phải thuần tuý chỉ là một công cụ tấn công sao?

“Tuyết nhi, có chuyện gì vậy?” Một giọng nói già nua vang lên bên tai Trận U Tuyết. Trận Vân Thiên dần hiện ra bên cạnh nàng, theo sau là mấy bóng người bay đến, chính là bảy vị trưởng lão của Trận tông. Bọn họ đều cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trong không gian Trận Uy.

“Đây là chuyện gì?” Trận Vân Thiên nhìn chằm chằm ba hình nhân, hít một hơi, nói. Trong mắt đầy vẻ sợ hãi, tức thì, Trận Vân Thiên thấy Lôi Cương cùng ba trận pháp ở quanh, nhíu mày, biến sắc.

“Sư tôn, ta cũng không biết, hình như ba hình nhân này…được gọi ra từ trận pháp hắn lĩnh ngộ được.” Trận U Tuyết tái nhợt nghiêm mặt nói.

Bảy vị trưởng lão cùng Trận Vân Thiên đều chấn động. Bảy vị trưởng lão không tin vào mắt thảng thốt nhìn Lôi Cương đang nằm đó, này…tu vi của tiểu sư tổ lại có thể bố trí được trận pháp mạnh như vậy? Khí tức ba hình nhân phát ra khiến bọn họ hơi sợ hãi a.

“Ha ha ha” Trận Vân Thiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, hai mắt rực sáng, chuẩn bị xuất chiêu, đánh về phía ba hình nhân.

“Cẩn thận, sư tôn” Trận U Tuyết thấy Trận Vân Thiên đánh tới, nghĩ đến tình cảnh lúc trước, vội vã hô lên sợ hãi.

“Ầm ầm ầm!!” Trận U Tuyết còn chưa dứt lời, ba tiếng động vang lên, Trận Vân Thiên đang đánh về phía trước chợt xuất hiện trước mặt nàng, trang phục vốn gọn gàng lúc này đã xộc xệch. Thế nhưng lão cũng không tức giận, mà kích động nhìn chằm chằm các hình nhân.

“Có lý trí, thực sự có lý trí!! Ha ha, sư tôn, Trận tông ta sắp đến ngày nổi dậy rồi.” Trận Vân Thiên ngửa mặt lên trời cười vang.

Ba hình nhân đứng dàn hàng trước mặt che chắn cho Lôi Cương. Ánh mắt của chúng quỷ dị, loé sáng, từ người chúng phát ra sát khí không nhỏ.

“Sư tổ, lý trí…lẽ nào đây là…” Một vị lão giả cao năm thước trong bảy vị trưởng lão ria mép khẽ run, khiếp sợ hỏi.

“Hồn trận pháp đã được sư tôn nghiên cứu vô số năm như vậy, lúc này lại được tiểu sư đệ lĩnh ngộ ra, quả là ý trời, ý trời a.” Trận Vân Thiên run giọng nói, ánh mắt chấn động mạnh mẽ, loé sáng nhìn chằm chằm ba hình nhân.

“Sư tôn, cái gì gọi là hồn trận pháp? Vì sao ta chưa từng nghe qua?” Trận U Tuyết nhìn ba hình nhân đứng yên, nghi hoặc hỏi.

Trận Vân Thiên lắc đầu, nhìn chằm chằm ba hình nhân, ánh mắt phảng phất nhớ lại, nói: “Năm đó, trình độ trận pháp của sư tổ ngươi đã đạt đến đỉnh điểm, có thể mượn được sức mạnh của trời đất, vô cùng đáng sợ, uy lực của đại trận pháp Ngũ hành diệt thiên rất mạnh, chỉ một trận pháp đủ để tiêu diệt hơn mười tên cường giả cương thần, đạo thần. Thế như sư tổ ngươi có một điều tiếc nuối duy nhất đó là không thể sáng tạo ra trận pháp hình nhân có lý trí. Trận pháp Ngũ hành thần nhân của sư tổ tuy rằng vô cùng mạnh, nhưng không có lý trí. Trận pháp hình nhân Tiểu sư đệ sáng tạo ra này lại biết bảo vệ cho chủ, có thể nói là kỳ tích a.”

Bảy vị trưởng lão nghe xong, nhìn Lôi Cương ánh mắt sùng kính, gương mặt hoàn mỹ của Trận U Tuyết phấn khích, dường như không phải là Lôi Cương lĩnh ngộ được linh hồn của trận pháp mà chính là nàng vậy.

Ánh mắt Trận Vân Thiên khác lạ, nhìn chằm chằm ba hình nhân, rồi quay đầu nhìn U Tuyết nói: “Tuyết nhi, chuẩn bị đi, chờ tiểu sư đệ tỉnh lại, các ngươi sẽ rời khỏi không gian Trận Uy. Chờ ngươi trưởng thành rồi, sẽ là lúc Trận tông ra ngoài.”

Trận U Tuyết chấn động toàn thân, nàng muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trận Vân Thiên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Lôi Cương, dường như nàng nghĩ đến chuyện gì, lời muốn nói lại nuốt ngược trở lại.

Sau đó, Trận Vân Thiên cùng bảy vị trưởng lão đều đồng loạt rời đi, chỉ để lại Trận U Tuyết đang bối rối cùng Lôi Cương đang hôn mê.

Ba hình nhân dường như đang bảo vệ đứng đó, không nhúc nhích. Lôi Cương vì nội kình cùng cương khí hao hết mà ngất đi giờ nội kình cùng cương khí hồi phục mà tỉnh lại. Hắn mở mắt thấy ba hình nhân màu sắc khác nhau, liền nhíu mày, rồi bỗng nhảy dựng lên, đi tới trước mặt ba hình nhân, nhìn chúng.

“Đây là…” Lôi Cương hít một hơi, tức thì chấn động, vươn tay phải nhẹ nhàng sờ ba hình nhân ngưng tụ từ trận pháp đã lấy hết tất cả nội kình của hắn. Lôi Cương khiếp sợ phát hiện, da thịt của những hình nhân này giống như của con người, nhưng có khả năng co giãn tốt hơn. Nếu như không phải vì thế chắc chắn hắn đã tưởng đây là ba người sống rồi!! Lôi Cương động tâm, nhìn mắt ba hình nhân, ra lệnh.

Theo sự chỉ huy của Lôi Cương, ba hình nhân điên cuồng tấn công mặt đất. Đòn tấn công vô cùng đơn giản, thuần tuý chỉ là vật lộn, thế nhưng mỗi một chiêu đều dựa theo linh khí di động của các hành vô cùng đáng sợ. Lôi Cương khiếp sợ suy đoán thực lực của bọn chúng chắc chắn không thua kém gì cường giả cương tiên, đạo tiên, hơn nữa khí tức chúng phát ra còn mạnh hơn.

Sự kích động trong lòng qua đi, Lôi Cương kìm lại, quay đầu, phát hiện Trận U Tuyết đang nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp.

“U Tuyết, làm sao vậy?” Lôi Cương ngẩn người, nghi hoặc nhìn nàng, nói.

“Làm sao bây giờ, Cương Ma, sư tôn nói chờ ngươi tỉnh lại là chúng ta phải rời khỏi đây. Giờ ngươi đã tỉnh, vậy chẳng phải U Tuyết sẽ phải rời khỏi không gian Trận Uy ư? Ngươi tỉnh dậy sớm như thế làm chi chứ.” Trận U Tuyết không cam lòng nói. Tuy rằng Trận Vân Thiên vẫn nhấn mạnh muốn nàng gọi Lôi Cương là sư thúc, thế nhưng ở cùng Lôi Cương lâu ngày, nàng thường trực tiếp gọi tên hắn.

Lôi Cương đờ người, nói: “U Tuyết, lẽ nào ngươi muốn ta vĩnh viễn không tỉnh lại sao?” Ánh mắt hắn ngầm mang theo vẻ cô đơn nhìn nàng chăm chú.

Trận U Tuyết nghe thấy khẽ run lên, vội vã lắc đầu nói: “Không phải thế, U Tuyết không muốn ngươi hôn mê mãi mãi, chỉ là…Chỉ là U Tuyết không muốn rời khỏi đây, nghe các đệ tử khác nói bên ngoài phức tạp hơn ở đây. U Tuyết có chút không thích mà thôi.”

Lôi Cương đi đến trước mặt Trận U Tuyết, thương yêu nhìn nàng, nói: “U Tuyết, không phải còn có ta sao? Có ta ở đây, bên ngoài sẽ không còn đáng sợ lắm đâu.”

Trận U Tuyết ngơ ngác nhìn Lôi Cương, ánh mắt lúc đầu vốn yên bình, tức thì nổi sóng, cuối cùng cả gương mặt nàng đỏ ửng lên, vô cùng mê người.

Đối với Trận U Tuyết, Lôi Cương chỉ có thương yêu, không muốn nàng phải chịu chút tổn thương nào, nữ tử thuần khiết như vậy, e rằng không ai nỡ lòng làm tổn thương a.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi quái dị. Vẻ mặt Trận U Tuyết hồng hào, cắn môi gật đầu, sau đó nhìn ba hình nhân nói: “Ba bọn chúng, ngươi có thể chỉ huy không? Hơn nữa, bọn chúng còn còn lý trí, sư tôn nói đến sư tổ cũng chưa đạt được đến cảnh giới này a.”

Có lý trí? Đến sư tổ cũng chưa đạt đến cảnh giới này? Lôi Cương rùng mình, nghiêm trang hỏi: “U Tuyết, ba hình nhân này có lý trí sao?”

“Ừ, lúc nãy ngươi hôn mê, ta định tới gần, thế nhưng đều bị ba hình nhân kia cản trở lại. Hơn nữa sư tôn cũng thử qua, cũng bị ba hình nhân này đánh bay.” Trận U Tuyết gật đầu nói, vẻ mặt nhợt nhạt, hiển nhiên nàng đã bị ba hình nhân này làm cho hết hồn a.

Lôi Cương nghiêm nghị gật đầu, đi tới trước mặt ba hình nhân, cẩn thận đánh giá. Hình nhân màu đỏ phát ra linh khí thuộc tính hoả nồng nặc, màu nâu là linh khí thuộc tính mộc, màu vàng đất là linh khí thuộc tính thổ. Mà ở bên cạnh đó, ba trận pháp phát ra những chấn động nhỏ, tiên thạch toả sáng mờ nhạt, từ từ biến mất.

Có lý trí? Trong đầu Lôi Cương không ngừng vang lên những lời này, đánh giá ba hình nhân, hắn dần phát hiện ba hình nhân này không giống với hình nhân lúc trước gọi ra. Ba hình nhân này không chỉ có bề ngoài giống người thường mà trong mắt còn phát sáng, khiến người khác sởn gai ốc. Điều này làm cho Lôi Cương dần vững tin, ba hình nhân này thực sự có lý trí!!

Một lát sau, Lôi Cương chỉ vào cây đại thụ phía trước, quát khẽ nói: “Đi!!”

Lôi Cương vừa dứt lời, ba hình nhân hoá thành ba tia sáng bắn về phía cây đại thụ, chỉ thấy cái cây bị chúng tấn công hoá thành vụn gỗ bay khắp trời, phiêu lãng trong không trung.

“Nghe được ta chỉ huy, tức là có lý trí?” Lôi Cương cụp mắt, nhìn ba hình nhân thầm nghĩ. Lúc này, hắn mới quay sang Trận U Tuyết nói: “U Tuyết, tấn công ta.”

Trận U Tuyết nghe thế sửng sốt, thế nhưng thấy hắn nghiêm sắc mặt, đoán hắn có dụng ý, liền vung tay lên. Một luồng chân khí vọt tới chỗ Lôi Cương, hắn vẫn đứng yên, nháy mắt hắn nhíu mày, phát hiện đã có ba bóng người đứng trước mặt, chính là ba hình nhân.

“Lúc ta bị uy hiếp chúng sẽ bảo vệ.” Lôi Cương trầm tư. Bỗng nhiên, hắn vui vẻ, từ nay, chẳng phải hắn đã có ba hộ pháp rất mạnh đó sao? Lôi Cương đi tới trước mặt ba hình nhân, nhìn hình nhân màu đỏ, nói: “Từ nay ngươi tên Hoả Hoàng.”, rồi nhìn hình nhân màu nâu nói: “Ngươi là Mộc Hoàng.”. Sau đó, hắn đi tới trước mặt hình nhân màu vàng đất, nói: “Ngươi là Thổ Hoàng.”

Đôi mắt phát ra ánh sáng kỳ dị của ba hình nhân nhìn chằm chằm Lôi Cương, không nhúc nhích.

Lôi Cương đi tới trước mặt ba người, rồi nhìn Trận U Tuyết nói: “U Tuyết, ngươi cứ lui ra trước đi, ta muốn thử xem sức mạnh của Tam Hoàng ra sao.”

Trận U Tuyết sửng sốt, sau đó mong chờ, rồi lùi lại phía sau, Lôi Cương nhìn chằm chằm Tam Hoàng, quát lên: “Tấn công ta.”

“Ầm ầm ầm!!” Lôi Cương vừa dứt lời, ngực, đầu, bụng hắn truyền đến một sức mạnh to lớn, khiến khí huyết của hắn sôi trào, thối lui, kinh hãi. Tốc độ thật đáng sợ. Lôi Cương thật không ngờ Tam Hoàng lại có thực lực mạnh như vậy. Lúc này, đứng vững vàng ở trên không, Lôi Cương gọi ra cốt lân giáp. Ngay lúc hắn chuẩn bị phản công, đột nhiên phát hiện Tam Hoàng đã biến mất.

“Tiên thạch duy trì trận pháp đã hết rồi sao?” Lôi Cương vừa nảy ra ý niệm này trong đầu, nhưng nhìn tiên thạch phát sáng dưới mặt đất, hắn liền biến sắc, đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh to lớn uy hiếp toàn thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK