“Khà khà…” Từ Lệnh cất tiếng cười nanh ác, cả người phát ra khí thế, hướng về phía Khoát Dục, một thanh thương dài sắc bén đen như mực xuất hiện trong tay Từ Lệnh, thanh thương dài đen như mực này tỏa ra sát khí cùng với ánh sáng màu đen nhàn nhạt ngưng tụ thành những dải tơ tằm xoay quanh thân thanh thương dài, mới nhìn đã biết không phải là đồ tầm thường.
Mặt của Khoát Dục run lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phẫn nộ, đặc biệt là một câu lạnh lùng ‘giết gã’ của nam tử áo đen kia khiến trong lòng Khoát Dục vô cùng phản cảm, một câu nói của người khác mà đòi quyết định chuyện sống chết của người ta, điều này làm cho Khoát Dục cực kỳ không cam lòng. Đối mặt với năm người tu luyện có tu vi cao hơn mình, Khoát Dục cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười gượng gạo nói: “Mạch khoáng này là do ta phát hiện ra, ta muốn được chia ba phần, thế nào? Các vị đều là người tu luyện, không cần phải khiến người khác không có đường lui chứ, được không?
Khuôn mặt bốn gã nam tử áo đen run lên, ánh mắt trở nên nóng chảy.
“Đường lui? Khà khà, Khoát Dục, để cảm tạ ngươi đã tìm ra mạch khoáng, ta để ngươi chết toàn thây” Từ Lệnh nhe răng cười nói, thanh thương dài trong tay vung lên càng tăng sát khí.
“Chờ một chút” Khoát Dục quýnh lên, vội vàng nói, lập tức ánh mắt liếc nhìn hầm ngầm trước mắt, nuốt nước miếng nói: “Khoát Dục ta những năm gần đây chuyên tìm kiếm các mạch khoáng ở vùng phía Tây, đây cũng mới chỉ là một cái mà thôi. Nếu các ngươi giết ta, như vậy những mạch còn lại cùng đừng hòng tìm được, cái này ta phải tốn mấy trăm năm mới tìm được đấy” Khoát Dục biết lúc này chỉ còn cách kéo dài thời gian, càng lâu càng tốt để đợi vị tiền bối kia tỉnh lại.
“Chờ một chút” một tên áo đen vội vã gọi Từ Lệnh lại, ánh mắt chuyển hướng sang Khoát Dục, giọng nói lạnh lùng: “Những mạch khoáng còn lại ở đâu?”
“Các ngươi tin thật sao? Tên Khoát Dục này lừa bịp chúng ta thôi” Từ Lênh thấy sắc mặt tên nam tử áo đen thì vội vàng nói.
“Hừ, nếu dám lừa gạt ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết” Tên áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khoát Dục nói.
Khuôn mặt Khoát Dục tái nhợt hiên lên một nụ cười nói: “Khoát Dục không dám, lại càng không dám lừa gạt Liên minh Cửu U.” Khoát Dục lộ ra dáng vẻ sợ hãi bất an, trong ánh mắt hiện lên vẻ kính nể.
Bốn gã nam tử áo đen còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó tên nam tử áo đen vừa rồi lại nói: “Khoát Dục, ngươi có muốn trở thành đệ tử của Liên minh Cửu U chúng ta không?”
Khoát Dục ngẩn ra, thật không ngờ Liên minh Cửu U để tìm được mạch khoáng còn lại mà đưa ra chiêu này, trong lòng Khoát Dục cười nhạt, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ kích động, vội vã khom lưng cười nói: “Khoát Dục đồng ý”
Bốn gã nam tử áo đen thỏa mãn gật đầu, lập tức tên nam tử áo đen kia cau mày, ánh mắt trở nên sắc bén nói: “Khoát Dục hãy nói cho rõ ràng về mạch khoáng đi, không được giấu diếm bất cứ cái gì, nếu không sẽ bị trừng trị đích đáng theo quy định.”
Trong lòng Khoát Dục càng cười nhạt, miệng vừa nói nhập liên minh, người này đã liền áp dụng quy định, thế nhưng Khoát Dục cũng biết, lúc này không nên làm mấy người này tức giận, vội vàng nói: “Khoát Dục không dám.”
“Vậy thì ngươi đưa chúng ta đến chỗ mạch khoáng ngay đi, Từ Lệnh, ngươi ở lại đây, chúng ta đi vào mạch khoáng.” Tên nam tử áo đen nhìn vào mắt Từ Lệnh rồi chuyển sang nhìn Khoát Dục nói, ánh mắt sắc bén lẫn nóng chảy.
“Ầm…” một luồng khí tức cực mạnh từ mặt đất phát ra khiến sắc mặt năm người trên không trung khẽ biến đổi, đồng loạt nhìn về phía mặt đất, còn trong lòng Khoát Dục thì vô cùng vui mừng, lẽ nào vị tiền bối kia đã tỉnh?
“Chuyện gì vậy?” tên nam tử áo đen nhìn chằm chằm vào trong hang động màu đen, trầm giọng hỏi.
Khuôn mặt Khoát Dục do dự, thân thể nhoáng lên xuất hiện trên mặt đất bên cạnh động, mắt nhìn xuống phía dưới nói: “Đệ tử cũng không rõ tình hình, hang động màu đen này chính là nơi phát hiện ra mạch khoáng.”
Tên nam tử áo đen trừng mắt nhìn Khoát Dục, bốn người nhìn nhau, sau đó chậm rãi rơi xuống, đi đến bên cạnh hầm ngầm nơi Lôi Cương bế quan, kiểm tra tỉ mỉ sau đó kinh ngạc nói: “Thần thức không thể đi vào sao? Lẽ nào mạch khoáng và hang động màu đen này có liên quan?” Từ Lệnh nhìn Khoát Dục rồi nhìn chăm chú xuống dưới vào hang động màu đen không thấy đáy.
“Khoát Dục, ngươi đã từng đi vào đây kiểm tra chưa? Khí tức kinh khủng như vậy, e rằng có gì đó phi phàm.” tên nam tử áo đen liếc mắt nhìn Khoát Dục nói.
Sắc mặt Khoát Dục không thay đổi, nhưng trong lòng thì bị tên nam tử áo đen kia nói dồn vào chỗ chết, ý của hắn cũng là muốn Khoát Dục xuống đó kiểm tra, Khoát Dục đưa mắt nói: “Chưa đi kiểm tra bao giờ, không thì ta xuống xem?”
Tên nam tử áo đen nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào Khoát Dục, trong lòng suy nghĩ nói: “Ngươi đừng đi.” lập tức nhìn về phía Từ Lệnh nói: “Từ Lệnh, ngươi xuống phía dưới kiểm tra xem.”
Mặt Từ Lệnh run lên, ánh mắt hiện ra vẻ phẫn nộ, thế nhưng bị bốn gã áo đen nhìn chằm chằm, trong lòng Từ Lệnh run sợ, tu vi của bốn người này lần lượt từ thấp tới cao, mình cũng không từ chối được, hít một hơi thật sâu nói: “Không được, tiểu thư Long Âm có …”
Ánh mắt bốn gã nam tử áo đen nghiêm lại, ý của Từ Lệnh làm sao bọn họ không biết, Từ Lệnh và tiểu thư của Liên minh Cửu U có quan hệ không rõ ràng, Từ Lệnh nói như vậy khiến bốn người do dự, cuối cùng, ánh mắt của bốn người nhìn về phía Khoát Dục.
“Hừ, Khoát Dục, có phải lúc trước ngươi nói sẽ khiến cho ta tin là người biết vị trí của các khoáng mạch khác phải không? Chấp sự Hành Luyện, tên Khoát Dục này chắc chắn là đang kéo dài thời gian, số mạch khoáng ở khu vực phía Tây Cửu U giới vô cùng ít, những năm trước đã bị U phủ, Địa Linh Tông kiểm tra hết rồi, mạch khoáng này nói không chừng là chỉ mới hình thành sau đó, lẽ nào, chấp sự Hành Luyện, ngươi cho rằng tên Khoát Dục kia mạnh hơn cao thủ của U Phủ, Địa Linh Tông?” Giọng nói của Từ Lệnh cực kỳ lạnh nhạt, đồng thời hướng về phía Khoát Dục.
Hai mắt Khoát Dục nhìn chằm chằm vào trong hang động, khuôn mặt tái mét, trong lòng nổi giận, đối với tên Từ Lệnh, trong lòng hiện lên sát ý. Chỉ có điều, Khoát Dục biết y chỉ có thể giận mà không dám nói gì, tu vi của y lúc này không thể giết được Từ Lệnh, mà Liên minh Cửu U kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình, không thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Liên minh Cửu U. Bỗng nhiên, trong lòng Khoát Dục sáng lên, hai mắt hung hăng nhìn vào Từ Lệnh nói: “Được! Ta đi vào, ta mong khi ta đi vào ngươi cũng không còn dây dưa gì với ta nữa.” Không đợi Từ Lệnh phản ứng, Khoát Dục liền nhảy vào bên trong động.
Sắc mặt Từ Lệnh kìm lại, thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào động, lẳng lặng đợi.
Khoát Dục vừa nhảy xuống động, thân thể rơi xuống rất nhanh, Khoát Dục phát hiện không có cách nào khống chế thân thể mình, hình như bên trong động có lực hút, hút chính mình xuống phía dưới. Dần dần, trong lòng Khoát Dục có hơi thấp thỏm lo âu, mình mạo muội tiến nhập bên trong động, nếu như tiền bối kia tức giận thì làm sao bây giờ?
Rơi xuống không biết điểm dừng, khiến cả người Khoát Dục toát mồ hôi lạnh. Ngay lúc Khoát Dục thống khổ thì bỗng cảm nhận được một luồng khí tức mạnh kinh khủng từ phía dưới phát ra, không đợi Khoát Dục phản ứng lại, bỗng nhiên y phát hiện trước mắt mình một khoảng rộng sáng, thân thể rơi chậm lại, con ngươi Khoát Dục ngưng tụ lại, nhìn phía trước mắt mà khiếp sợ.
Lúc này, Khoát Dục đang ở trong huyệt động rộng đủ để chứa cả vạn người. Cả huyệt động tràn ngập ánh sáng bốn màu sắc, khiến cả huyệt động được chiếu sáng liên tục, Khoát Dục kinh hãi cảm nhận trong huyệt động không ẩn chứa linh khí hệ thổ. Thể chất của Khoát Dục có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí hệ thổ, thế nhưng, lúc này trong cả hang động lại không hề có.
Dần dần, hai mắt Khoát Dục nhìn vào bóng người phía trước, con ngươi co rụt lại, trong lòng run sợ.
Người thật to lớn! Đây là điều đầu tiên trong lòng Khoát Dục nghĩ đến, bóng người phía trước cao đến hai trượng, cả thân thể đầy bắp thịt, trên người có ánh sáng bốn màu bao phủ long lánh, giống như một vị thần khổng lồ vậy. Nhưng khiến Khoát Dục run sợ chính là cặp mắt lớn đen nhánh của người này đang nhìn y chằm chằm.
Cả người Khoát Dục run rẩy, vội vã khom lưng cung kính nói: “Tiền bối, Khoát Dục phải xuống đây cũng vì bất đắc dĩ, xin tiền bối thứ lỗi.”
“Có chuyện gì vậy?” Người to lớn nhướng mày, giọng nói như tiếng sấm, khiến Khoát Dục chấn động, giọng nói vang vọng trong huyệt động, kéo dài mãi không tan.
“Tiền bói, có năm người đến đây quấy rầy, Khoát Dục phải xuống đây, xin tiền bối thứ lỗi!” Khoát Dục run run nói, trong lòng cũng căng thẳng, nếu như người to lớn này vì chuyện mình quấy rối mà giết mình thì chẳng phải là…?
Hai mắt người to lớn trong không trung khép hờ, lập tức mở ra nói: “Đừng ngại, lên trên đi”
Trong lòng Khoát Dục vui vẻ. Cũng không đợi Khoát Dục phản ứng, bỗng có một lực vô hình đẩy lên phía trên, thoáng chốc đã ra khỏi động.
Khoát Dục ngây người nhìn năm người Từ Lệnh, quay đầu nhìn sang bên cạnh, cũng phát hiện người to lớn trong động lúc này đã hóa thành một người thanh niên cao sáu thước, thanh niên này có diện mạo trầm ổn, ánh mắt sâu sắc, làm người ta có cảm giác thâm sâu khó lường
“Gì đây…” Ánh mắt Từ Lệnh cảnh giác nhìn chằm chằm vào người thanh niên bên cạnh Khoát Dục, trong mắt có ẩn chứa sát khí.
“Chính là năm người này sao?” Giọng người thanh niên ôn hòa, nhưng khiến năm người có một cảm giác bị áp bức.
Thân thể Khoát Dục run lên, ánh mắt trở nên sắc lạnh nói: “Tiền bối, chính là năm người này!”
Khi Khoát Dục vừa nói xong, năm người Từ Lệnh đồng loạt lùi lại, đều xuất ra tiên khí, nhìn chằm chằm người thanh niên đầy địch ý, còn tên áo đen thì nhìn chằm chằm Khoát Dục đầy lửa giận nói: “Khoát Dục, ngươi muốn chết sao!”
“Khà khà, Khoát Dục ngươi sống trên đời quả thật là uổng phí, hai người Cương đế Hoàng giai các ngươi tưởng sẽ đánh gục được chúng ta sao?” Ánh mắt Từ Lệnh đảo qua người thanh niên, cười lạnh nói, trong lòng cũng sợ bóng sợ gió một lúc, khi luồng khí tức mạnh phát ra từ người thanh niên khiến mấy người Từ Lệnh cực kỳ khiếp sợ, thế nhưng bây giờ nhìn lại, người thanh niên này chỉ là một Cương đế Hoàng giai, điều này làm cho Từ Lệnh thở phào nhẹ nhõm, không chỉ Từ Lệnh mà cả bốn người kia cũng như vậy.
“Sao?” người thanh niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn năm người lẩm bẩm nói. Trong mắt có hơi ý cười thầm, ánh mắt hiền hòa nhưng trong mắt mấy người Từ Lênh thì hóa thành coi thường.
“Khà khà, giết hai người bọn chúng đi!” Từ Lệnh gầm nhẹ một tiếng nói, thanh thương dài sắc bén đen như mực trong tay chuyển động, tấn công về phía người thanh niên.