Lôi Cương vẫn còn nhớ rõ vị lão nhân có mái tóc đen mặt đầy nếp nhăn tên là Kim Viêm. Đó chính là tiên thú kinh khủng nhất trong rừng Thôn Ma.
- Chỉ cần thực lực của ngươi vượt qua ai thì ngươi đủ tư cách sai khiến người đó. Nếu ai không phục thì lão phu sẽ là người đầu tiên đứng lên giết chết kẻ đó. - Trong đầu Lôi Cương vang lên câu nói của lão nhân. Lôi Cương có thể cảm nhận được trong rừng Thôn Ma, thực lực của Kim Viêm đủ sức xếp trong ba người đứng đầu. Về phần thực lực chân chính thì Lôi Cương cũng không rõ. Kim Viêm khiến cho Lôi Cương có cảm giác sâu không thể lường được.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông có năm màu của tiểu Giác. Trong lòng Lôi Cương có cảm giác ấm áp. Ở trong cả Huyết Ngục và Thâm Uyên có lẽ chỉ có một mình tiểu Giác mới được coi như là thân nhân của mình. Tiểu Giác được sinh ra nhờ máu của hắn. Mà nó cứ liên tục gọi "phụ thân, phụ thân khiến cho Lôi Cương cũng từ từ chấp nhận điều đó.
- Vậy là tốt rồi, bên ngoài rất nguy hiểm. Tiểu Giác cứ ở trong rừng Thôn Ma mà tu luyện. Sau khi ngươi mạnh lên, ta sẽ dần ngươi ra khỏi đây có được không? - Lôi Cương nở nụ cười ôn hòa mà nói. Sự quỷ mị của tiểu Giác cho dù là Huyền Mộc lão ma cũng không phát hiện được. Lôi Cương tin rằng, đợi một thời gian nữa, tiểu Giác sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của mình. Đồng thời cũng là đòn sát thủ của hắn.
- Tiểu Giác lần này sẽ theo phụ thân ra ngoài. Thái gia gia đã nói, nếu như ra ngoài không gặp phải cường giả mạnh nhất thì không ai làm gì được tiểu Giác. - Thanh âm hơi ngạo mạn của tiểu Giác vang lên trong đầu Lôi Cương. Điều này khiến cho Lôi Cương giật mình. "Nếu như không gặp phải cường giả đỉnh cấp thì không ai có thể làm gì được tiểu Giác?" Nếu như không phải do vị thái gia gia đó nói mà là tiểu Giác thì Lôi Cương có lẽ cũng chẳng tin. Nhưng nếu là do người đó nói thì như vậy đáng để suy nghĩ. Hơn nữa, trong số con người, cao thủ mạnh nhất là như thế nào? Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời nhìn tiểu Giác. Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc. Nếu như không phải hắn nhìn thấy được bằng mắt thường thì thần thức của hắn gần như là không cảm nhận được nó. Lôi Cương hít sâu một hơi. Tới giờ hắn mới hiểu được tại sao U Thiên lại săn lùng quả trứng tới mức độ như vậy.
Có điều, nếu ấp quả trứng ra được một điều kỳ diệu là tiểu Giác thì cái giới chỉ này cũng có thể có sự ảo diệu. Tu vi của hắn tăng lên thì không gian bên trong đó càng lúc càng rộng. Nhưng Lôi Cương không phát hiện ra bất kỳ điểm gì kỳ lạ. Có lẽ sự kỳ diệu của nó chưa phải lúc này hắn có thể khám phá. Lôi Cương cố kìm chế sự kinh ngạc trong lòng mà nói một cách chậm rãi:
- Nếu vậy thì tốt. Được rồi! Dẫn phụ thân đi gặp thái gia gia của con đi.
Tiểu Giác lắc lắc đầu. Trong đầu Lôi Cương lại vang lên âm thanh của tiểu Giác:
- Thái gia gia nói rằng tiểu Giác có thể hóa giải hiểm họa lần này của phụ thân. Chờ khi nào phụ thân...đạt tới Cương Quân thì hãy tới đây.
Nếu như đoạn đầu câu nói làm cho Lôi Cương kinh ngạc thì bây giờ phải nói là hắn hết sức sững sờ. "Tiểu Giác có thể hóa giải nguy hiểm lần này của mình?" Lôi Cương có thể xác định vị cường giả thần bí đó chính là tiên thú Kim Viêm. Đối với lời nói của lão, Lôi Cương hoàn toàn tin tưởng. Nhưng lúc này, Lôi Cương cũng phải kinh ngạc. Chẳng lẽ tiểu Giác lại có thể sánh với cường giả Cương Quân, Đạo Quân? Sao có thể như thế? Tiểu Giác lớn lên trong mắt hắn, làm sao mới chỉ có vài chục năm đã mạnh như vậy?
Thấy nét mặt Lôi Cương như không tin mình, đôi mắt nhỏ của tiếu Giác như bị oan ức. Nó lập tức lên tiếng:
- Phụ thân! Tiểu Giác đi theo các vị gia gia được ăn rất nhiều thứ ngon. Hơn nữa, sau khi tiểu Giác ăn bọn chúng liền có được năng lực của chúng.
"Rất nhiều thứ ngon? Chẳng lẽ là Linh thú hạch? Không! Bọn họ mà đã ra tay chắc chắn không phải là Linh thú hạch mà là Tiên thú hạch." Điều làm cho Lôi Cương càng thêm khiếp sợ đó là tiểu Giác nói mình có được năng lực của họ. Ánh mắt hắn như không thể tin được vào tai mình.
- Phụ thân! Thái gia gia nói, tiểu Giác không thể luôn giúp người. Mà chỉ có thể giúp người vượt qua cửa ải khó khăn lần này mà thôi. Con lại thì tiểu Giác không được hỗ trợ. Thái giai gia nói nếu cái gì tiểu Giác cũng giúp người thì phụ thân cũng không thể trong một thời gian ngắn mà mạnh lên được. Cho nên tiểu Giác quyết định vì để cho phụ thân mạnh lên, tiểu Giác chỉ giúp phụ thân một lần. - Âm thanh của tiểu Giác hết sức kiên quyết.
Lôi Cương trừng mắt nhìn tiểu Giác rồi chậm rãi hỏi:
- Chẳng lẽ khi tính mạng của phụ thân bị nguy hiểm, tiểu Giác cũng không giúp?
Đôi mắt nhỏ của tiểu Giác có chút sững sờ rồi lập tức trở nên đầy sát khí:
- Chỉ cần kẻ nào dám giết phụ thân, tiểu Giác nhất định sẽ giết kẻ đó, báo thù cho phụ thân.
Sắc mặt Lôi Cương có chút cứng ngắc. "Chẳng lẽ nhất định phải để người khác giết mình mới ra tay hay sao?" Nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ lóe lên trong đầu hắn mà thôi. Lôi Cương biết, tiểu Giác cũng chỉ muốn tốt cho mình. Nếu như hắn thực sự gặp nguy hiểm thì chỉ sợ tiểu Giác cũng đứng ngồi không yên. Lôi Cương thầm than, không ngờ hắn lại cần tới sự giúp đỡ của tiểu Giác.
Lôi Cương nhìn sâu vào trong rừng. Một lúc sau, hắn thở dài rồi ói:
- Nếu như vậy thì tiểu Giác đi với phụ thân.
- Vâng! - Ánh mắt của tiếu Giác trở nên vui vẻ. Nhưng ngay lập tức ánh mắt nó lại có chút buồn bã, quay đầu nhìn sâu vào trong rừng. Sau đó, nó cùng với Lôi Cương ra khỏi rừng Thôn ma.
Nhưng Lôi Cương không biết rằng, sau khi tiểu Giác rời đi, trong rừng Thôn Ma đột nhiên vang lên vô số những tiếng thú rống. Âm thanh của chúng khiến cho trời đất phải rung chuyển. Trong tiếng thú rống không ngờ lại ẩn chứa một sự lưu luyến và cung kính.
Lôi Cương dần tiểu Giác tiến về phía đoàn Long Lân. Thời gian tới gần, áp lực trong lòng Lôi Cương càng lúc càng nặng. Trên đường đi, Lôi Cương cảm thấy vui vẻ vì có tiểu Giác làm bạn. Lôi Cương từ từ nhận ra sự thay đổi của nó. So với trước kia, tiểu Giác lại càng thêm thần bí. Nó có thể trong nháy mắt dung nhập vào trong không gian. Chính xác là dung nhập chứ không phải rời đi. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngạc nhiên, dường như không gian xung quanh biến thành nước, còn tiểu Giác là cá có thể bơi lội một cách thoải mái ở trong đó.
- Tiểu Giác! Con nói con ăn rất nhiều món ngon, lại có được năng lực của họ. Có những thứ gì? Có thể cho phụ thân xem được không? - Cuối cùng thì Lôi Cương cũng không nhịn được sự tò mò mà hỏi tiểu Giác.
Tiểu Giác nhếch miệng cười, miệng phát ra những tiếng kỷ kỷ. Ánh sáng năm màu trên người nó đột nhiên tản ra xung quanh rồi từ từ trở nên chói mắt. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lôi Cương, hắn chỉ nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên. Lôi Cương bị tiếng gầm đầy lui lại mấy trăm thước. Hắn khiếp sợ nhìn bên trong vầng ánh sáng năm màu từ từ xuất hiện một con linh hổ năm màu. Đôi mắt to như hai cái bành xe của nó hết sức hung dữ. Hơi thở của nó khiến cho Lôi Cương cảm thấy ớn lạnh.
"Đây chẳng lẽ là do tiểu Giác biến thành hay sao?" Lôi Cương không thể tin được khi nghĩ tới việc tiểu Giác vốn rất hiền lành mà bây giờ lại có thể biến thành một con mãnh thú như vậy? Trong thế gian không ngờ lại có một con thú quái dị như thế.
"Graooo..." Con linh hổ năm màu đột nhiên ngửa mặt lên trời mà gầm một tiếng. Cái mồm đỏ lòm của nó mở ra. Trong nháy mắt một vầng sánh sáng mă màu từ trong miệng linh hổ phun xuống đất. Lôi Cương đang đứng trong không trung suýt chút nữa thì bị rơi xuống đất. Trên mặt đất, những ngọn núi sập xuống. Trong không gian vang lên những tiếng động như tiếng sấm. Uy thế hùng mạnh đẩy lùi Lôi Cương tới cả dặm khiến cho hắn kinh hãi mà nhìn con linh hổ năm màu.
Lúc này, ánh mắt của con linh hổ trở nên hung dữ khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngực như có một ngọn núi đè lên, hô hấp có cảm giác khó khăn.
- Hì hì! Phụ thân! Tiểu Giác có lợi hại không? Thái gia gia nói! Sau này tiểu Giác còn có thể có cánh nữa. - Trong đầu Lôi Cương vang lên âm thanh của tiểu Giác. Sau đó, uy thế của nó cũng tản đi. Lôi Cương thở phào một cái, sững sờ nhìn con linh hổ đang thu nhỏ lại.
"Đây có thật là do tiểu Giác biến thành không? Làm so mà lại có một con linh thú kinh khủng như vậy?
Trong giây lát, tiểu Giác xuất hiện trước mặt Lôi Cương, ánh mắt nó không giấu được sự vui sướng. Dường như sự khiếp sợ của Lôi Cương khiến cho nó cảm thấy vui vẻ.
Lôi Cương không nói được một lời nào chỉ biết nhìn tiểu Giác. Một lúc sau, Lôi Cương chợt giật mình, sắc mặt có sự lo lắng, thấp giọng nói:
- Đi! Tiểu Giác! Có cao thủ tới đây.
- Không sợ! Tiểu Giác có cách. - Tiểu Giác nói xong lập tức biến mất. Dưới ánh mắt chăm chú của Lôi Cương, một quả cầu năm màu xuất hiện bao phủ lấy hắn. Đúng lúc này, có hai người mặt áo đen xuất hiện ở ngay vị trí của linh hổ lúc nãy.
- A! Sao có thể như vậy? Rõ ràng là cảm nhận được ở nơi đây. Tại sao trong nháy mắt lại không có một ai? - Một tên áo đen hơi thấp thốt lên đầy kinh ngạc.
- Xem ra trong Huyết Ngục đúng là ngọa hổ tàng long. Đi thôi! Cao thủ như vậy cho dù có kém hơn so với chúng ta thì cũng không kém bao nhiêu. - Người áo đen cao hơn lên tiếng. Rồi ngay lập tức, cả hai hóa thành hai đạo ánh sáng màu đen rồi biến mất.
Từ đầu tới cuối, cả hai đều không liếc mắt về phía Lôi Cương đứng lấy một lần.