Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cương hơi kinh ngạc, lẽ nào đến Mộc Huyền Thượng Nhân cũng không thể cảm nhận được khí tức của tiểu Giác? Tuy trong lòng hắn kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn cực kì bình tĩnh. Hắn cất giọng đầy nghi hoặc: “Với ai nhỉ?”

Mộc Huyền Thượng Nhân nhìn sâu vào hai mắt Lôi Cương, lập tức nở một nụ cười nhạt nói: “Không có gì! Có thể là ta nghe nhầm rồi. Ha ha! Tốt tốt! vẫn còn tới hơn ba mươi năm nữa, cố gắng tu luyện đi, đừng làm ta thất vọng. Không phải…” Trong mắt Mộc Huyền Thượng Nhân lóe lên tia sát khí, một cổ khí thế kinh khủng bạo phát, bao phủ lấy Lôi Cương.

Lôi Cương biến sắc, lui lại vài bước, nắm chặt hai tay, nội tâm cực kì phẫn nộ. Hắn cúi đầu xuống, không muốn để Mộc Huyền Thượng Nhân nhìn thấy sự phẫn nộ của mình.

“Được rồi, ta nghĩ ngươi đã hiểu. À, không có việc gì thì đừng đi vào khu phía Tây của Rừng Thôn Ma!” Mộc Huyền Thượng Nhân nói với giọng kẻ cả, rồi chậm rãi dung nhập vào thân cây đại thụ.

Khuôn mặt Lôi Cương lúc này tái nhợt. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Mộc Huyền Thượng Nhân đã biến mất, liền thở phào nhẹ nhõm. Chẳng biết vì sao, Lôi Cương cảm nhận được Mộc Huyền Thượng Nhân có vẻ gấp gáp. Lẽ nào, khi mình đạt được Cương vương, hắn sẽ cướp lấy thân thể? Thế nhưng, tại sao lại cần phải cảm nhận được thuộc tính Mộc trong trời đất? Lôi Cương trầm ngâm suy nghĩ, ngăn chặn khí huyết ngày càng sôi trào, trong đầu không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Giác, tiểu Giác, bây giờ ngươi không thể xuất hiện a!”

Tựa như hiểu được suy nghĩ của hắn, tiểu Giác cũng không có xuất hiện, mà đôi mắt trong cây đại thụ đang quan sát Lôi Cương cũng chậm rãi biến mất.

Một lát sau, tiểu Giác lần thứ hai hiện ra trước mặt Lôi Cương, đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn chằm chằm hắn, tràn đầy sự mừng rỡ, rồi khẽ kêu hai tiếng “Kỷ kỷ..”

Lôi Cương tỉ mỉ quan sát tiểu Giác một hồi, rồi mỉm cười nói: “Ngươi có cảm nhận được khí tức của người vừa rồi không? Hơn nữa, có phải người nọ cũng không cảm nhận được khí tức của ngươi?” Lôi Cương hỏi thử tiểu Giác xem sao.

Không nghĩ tới tiểu Giác bỗng gật đầu rồi lại lắc đầu, như có nhân tính. Lôi Cương sững sờ tại chỗ. Mất cả lúc sau, hắn mới khôi phục lại, nói: “Tiểu Giác, ngươi hiểu những gì ta nói sao?”

Tiểu Giác nghe thấy, rồi kêu lên liên tục, điều này làm cho Lôi Cương cực kì buồn bực.

“Két két…” Tiểu Giác đột nhiên trợn mắt nhe răng, hai cái móng vuốt không ngừng cào cào trên đất.

“Ngươi…muốn ăn cái gì hả?” Lôi Cương nhìn chằm chằm tiểu Giác, nửa ngày sau mới giật mình hỏi lại.

Tiểu Giác gật mạnh đầu, đôi mắt nhỏ nhìn Lôi Cương một cách kiên định.

Lôi Cương gật đầu nói: “Ta đi giết linh thú cho ngươi ăn!” Nói xong, hắn liền đứng lên hướng phía rừng rậm bay đi.

Tại phụ cận của cây đại thụ đã không còn nhiều ngũ giai linh thú, hầu như đã bị Lôi Cương chém giết hết. Toàn bộ vùng này hắn đã đi qua hết, chỉ còn ở phía Tây Rừng Thôn Ma là hắn chưa tới. Chẳng biết vì sao, mỗi lần hắn tiến vào khu vực phía Tây Rừng Thôn Ma liền cảm thấy không được thoải mái. Giống như có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vậy. Đây là Rừng Thôn Ma có hung danh hiển hách, chính vì thế Lôi Cương cũng không dám xằng bậy. Hơn nữa, Mộc Huyền Thượng Nhân cũng có nói qua, điều này càng làm hắn sinh ra cảnh giác. Lôi Cương không ngây thơ đến mức cho rằng sâu trong Rừng Thôn Ma này chỉ có ngũ giai trung phẩm linh thú. Dù sao, lúc trước cũng từng có những cường giả cực kì đáng sợ tiến nhập vào Rừng Thôn Ma nhưng không thể đi ra. Lôi Cương không tin những người tu ma đó… không đấu lại được ngũ giai trung phẩm linh thú.

Lôi Cương triển khai thần thức, tuy rằng chỉ có thể bao quát được một dặm, nhưng có còn hơn không. Hơi trầm tư một lúc, Lôi Cương quyết định ra ngoại vi Rừng Thôn Ma để giết linh thú.

Thế nhưng, tiểu Giác lại kêu lên, giống như muốn dẫn đường cho Lôi Cương vậy. Hắn kiểm tra xung quanh, nội tâm có chút lo lắng, bởi vì hướng tiểu Giác đi tới là phía Tây Rừng Thôn Ma a.

“Tiểu Giác, nơi đó nguy hiểm lắm, đừng đi nữa!” Lôi Cương nhẹ giọng nói.

“Tư tư…” Tiểu Giác nhe răng trợn mắt với Lôi Cương, như không đồng ý với hắn. Thân ảnh tiểu Giác bỗng biến mất, rồi hiện ra cách đó cả trăm mét, Lôi Cương bất đắc dĩ lắc đầu, liền cất bước đi theo.

Đến khi Lôi Cương tiến đến phạm vi phía Tây của Rừng Thôn Ma, hắn liền có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào bản thân. Trong lòng Lôi Cương cả kinh, vội vã thấp giọng nói: “Tiểu Giác, trở về nào!”

Tiểu Giác nghi hoặc quay đầu lại, đôi mắt nhỏ tràn đầy ý bất mãn, lập tức kỷ kỷ hai tiếng, như bảo với Lôi Cương rằng ở đây rất là an toàn.

Lôi Cương hít sâu một hơi, cũng không bảo tiểu Giác quay về nữa. Bản thân hắn cũng rất hiếu kì với khu phía Tây Rừng Thôn Ma này. Nếu có gì nguy hiểm hắn sẽ gọi lân giáp ra liền có thể chạy thoát, mà với thân pháp quỷ dị của tiểu Giác hắn cũng an tâm hơn. Lôi Cương tính toán một chốc, liền theo sau tiểu Giác tiến vào Tây Rừng Thôn Ma.

Đi càng sâu vảo bên trong, thần kinh của Lôi Cương càng lúc càng căng thẳng. Cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh mẽ, khiến tim hắn đập thình thịch. Thế nhưng nhìn bộ dáng thong dong của tiểu Giác ở phía trước, Lôi Cương hít sâu mấy hơi thở để bình tĩnh lại, chậm rãi đi theo sau.

Chưa đi vào được chừng nghìn thước, Lôi Cương đột nhiên cảm thụ được một cổ khí tức cực kì mạnh ở phía trước hắn. Lôi Cương biến sắc, vội vàng sử dụng Ẩn tức thuật. Nó có thể là cấp bậc thú vương hoặc ngũ giai thượng phẩm linh thú.

“Tiểu Giác trở về ngay! Nguy hiểm lắm!” Lôi Cương thấp giọng quát, thân thể nhanh chóng thối lui.

Thế nhưng, đã chậm, khuôn mặt Lôi Cương trắng bệch nhìn về phía trước. Ở đó có một con báo to lớn từ từ hiện ra, cả người nó tỏa ra một ngọn lửa màu trắng.

Lôi Cương không chút nghĩ ngợi, liền co giò bỏ chạy. Lúc này, hắn không dám đối mặt với cấp bậc thú vương, dù sao bản thân hắn mới chỉ là Kiếp cương địa giai.

“Hô…” Con báo phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhoáng một cái nó đã xuất hiện đằng trước Lôi Cương. Tim của hắn không ngừng đập mạnh, hô hấp nặng nề hơn. Hư kiếm xuất hiện trên tay hắn, Lôi Cương nhìn chằm chằm vào con thú vương ở phía trước.

“Kỷ kỷ…” Tiểu Giác đột nhiên xuất hiện trước mặt Lôi Cương, kêu lên hai tiếng. Hai mắt nó tràn ngập hưng phấn, nhìn về phía thú vương rồi quay đầu nhìn lại Lôi Cương, như nói với hắn rằng, ta sẽ ăn cái này…

Cũng may lúc này Lôi Cương không dám lơ là quan sát bộ dáng của tiểu Giác không thì hắn sợ rằng sẽ tức thổ huyết.

Hai mắt thú vương chậm rãi rời khỏi người Lôi Cương, rồi nhìn chăm chú tiểu Giác, bỗng thất thần một chút. “Rống…” Thú vương hướng tiểu Giác gầm một tiếng đầy sự khiêu khích.

“Gruuu…” Thú vương gầm nhẹ một tiếng liền đánh tới. Lôi Cương đã đề phòng từ sớm, lúc này, hai mắt hắn tràn ngập sát khí nhìn chăm chú vào thú vương, hư kiếm trong tay tỏa ra hai thứ ánh sáng màu vàng, xanh. Trên thân kiếm quấn đầy tử sắc lôi điện.

Nhưng mà, Lôi Cương đột nhiên cứng người, thì ra thú vương không phải tấn công hắn, mà là tiểu Giác. Thú vương há cái miệng rộng ra, như muốn nuốt tiểu Giác vào bụng, thế nhưng thân ảnh tiểu Giác biến mất trong nháy mắt. Thú vương âm trầm nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm tung tích của tiểu Giác, mà lúc này, khóe miệng Lôi Cương hiện lên một tia cười nhạt, nãy giờ hắn đang chuẩn bị cho một kích cực mạnh. Bây giờ có cơ hội, hắn liền hướng thú vương bổ tới một kiếm.

“Khai thiên thức thứ hai mươi!” Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, kiếm khí như bao phủ cả nửa bầu trời, giống nhứ thái sơn áp đỉnh đánh mạnh lên lưng thú vương.

“Đinh đinh…” Một âm thanh vỡ vụn vang lên. Kết giới của thú vương bị đánh nát. Thế nhưng thế kiếm của Lôi Cương vẫn hết sức mạnh mẽ, một lực đạo khủng khiếp đánh thú vương lún sâu vào nền đất.

Mặt đất nổ tung, đá vụn bắn ra bốn phía, tiếng xé gió vang lên liên miên không dứt.

Thú vương bị đánh sâu vào nền đất phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, rồi bay ra khỏi hố sâu. Lôi Cương nhạy cảm phát hiện một kích kinh khủng kia chỉ làm ra một vết thương nhỏ trên thân thú vương. Nội tâm hắn kinh hoảng cực độ. Lúc này, một quả cầu lửa màu trắng từ trong miệng thú vương phun ra, đánh về phía Lôi Cương.

Lôi Cương run lên, đang muốn di động thân thể đột nhiên sau lưng truyền lại một cơn đau nhức. Hắn không dám dừng lại kiểm tra, vội vàng gọi ra lân giáp.

“Phốc…” Sâm bạch hỏa diễm bao phủ Lôi Cương. Một lúc sau, một thân ảnh toàn thân mặc lân giáp vụt bay ra. Hư kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hướng thú vương đánh tới.

“Rống…” Thú vương không ngừng phát ra tiếng rống giận, thân thể nó hết sức linh hoạt nhảy một cái xuất hiện bên cạnh Lôi Cương. Nó lại phun ra một ngọn lủa màu trắng tấn công, Lôi Cương không dám đỡ, thân thể nhoáng lên, xuất hiện phía bên kia của thú vương.

“Ngao…” Thú vương phát ra một tiếng hét thảm. Một cái bóng ngũ sắc xuất hiện trên trán thú vương, hướng đến lỗ tai của nó cắn mạnh một cái. Thú vương phẫn nộ giãy dụa, thế nhưng vẫn không sao thoát khỏi tiểu Giác. Rất nhanh lỗ tai thú vương bị tiểu Giác gặm đứt lìa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK