Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cương không ngờ đến thành Đạo Nghĩa lại gặp được Hỏa Hiết. Hiết Mỹ Nhân chính là cố nhân Hỏa Hiết của hắn. Giờ gặp lại Hỏa Hiết mạnh mẽ như vậy, làm hắn như trở về Cấm Cương xưa kia khi lần đầu gặp nàng. Hỏa Hiết hồi đó quả thực yêu mị và nóng bỏng, tuy hiện tại đã không còn vẻ yêu mị đó, nhưng tính cách vẫn nóng nảy như cũ. Khi nhìn thấy mấy lão già đang vây lấy Hỏa Hiết, Lôi Cương không khỏi cau mày lại. Hắn vốn không muốn quấy nhiễu cuộc sống của Hỏa Hiết, nhưng nếu nàng bị uy hiếp, thì hắn sẽ động thủ không chút do dự. Ngày đó ở Cấm Cương, Hỏa Hiết đã đỡ một kiếm cho hắn, hắn còn nợ nàng một mạng.

Hỏa Hiết nhìn chằm chằm trưởng lão các đại thế lực Ngũ Hành Giới, sắc mặt nàng không chút lo lắng. Trước kia, sau khi Lôi Cương biến mất, Hỏa Hiết cũng rời khỏi Vạn Tượng Các, trở về Ngũ Hành Giới, tính khí bị nàng áp chế như được giải phóng, trở lại nóng nảy như ở Cấm Cương ban đầu. Bao năm nay, nàng vẫn cô độc một mình. Mấy trăm năm trước nàng ngẫu nhiên gặp được Hỏa Nhi, lúc đó Hỏa Nhi vẫn chỉ là một cô nhi. Sau khi nhận Hỏa Nhi làm đệ tử, một người cô độc mấy vạn năm như nàng liền giành hết tình yêu thương của mình cho Hỏa Nhi, yêu thương Hỏa Nhi vô cùng.

Mà bất kể là dung mạo hay tu vi của Hỏa Hiết, đều là thứ mà các đại tông phái xem trọng, rất nhiều tông phái muốn lôi kéo nàng, thậm chí có tông chủ còn muốn thành tình nhân song tu với nàng. Nhưng lòng nàng lại không có ý này, dẫn đến đắc tội càng ngày càng nhiều các đại thế lực. Về mặt tu vi càng là như vậy, không thành bạn thì thành địch. Hỏa Hiết lại còn giết đệ tử của thế lực bọn họ, làm thù hận giữa nàng và các đại thế lực càng lúc càng sâu sắc. Lần này, nàng cũng không ngờ mấy đại thế lực lại đồng thời xuất thủ, đây là âm mưu từ trước hay chỉ là xảo hợp đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Hỏa Hiết đã thực sự nổi giận.

- Oai phong lớn quá nhỉ, đường đường trưởng lão mấy đại tông phái có danh có tiếng trên Ngũ Hành Giới, lại đi liên kết lại vây công mình Hỏa Hiết ta.

Hỏa Hiết cười nhạt nói. Ánh mắt nàng rơi trên một nam tử trung niên vẻ mặt chính trực. Hai mắt nàng lóe qua thần sắc phức tạp, thấp giọng nói:

- Ta có quen biết với môn chủ Cương Ma của Ma Cương Môn các ngươi, ngươi có thể đi.

Nam tử trung niên vẻ mặt chính trực này nghe vậy, thần tình ngạc nhiên nhìn Hỏa Hiết một cái. Y sớm đã nghe nói tu vi của Hỏa Hiết này thâm sâm khó lường, hơn nữa đã sống vô số năm, chẳng lẽ lời nàng nói là thật? Người này là một trưởng lão của Ma Cương Môn ở Cửu U Giới. Ngày nay, Ma Cương Môn, U Phủ và Địa Linh Tông được xưng là ba đại thế lực Cửu U Giới. Môn chủ của Ma Cương Môn vẫn là Cương Ma, nhưng người thực sự nắm quyền Ma Cương Môn hiện là Khoát Dục.

Thấy người này không tin, thần sắc Hỏa Hiết hơi có vẻ cô đọc. Nàng thở dài không nói gì, tiếp đó liền nhìn về năm vị trưởng lão còn lại nói:

- Nếu các ngươi muốn giải quyết ân oán tại đây thì động thủ đi.

Hỏa Hiết nói xong, trong tay liền xuất hiện một tiên khí thanh sắc tỏa ra hào quang lửa đỏ hừng hực. Tiên khí này là cực phẩm tiên khí, tỏa ra uy thế không nhỏ, khiến mấy vị trưởng lão biến sắc. Tu vi bọn họ đều đã đạt đến cương thánh. Họ đều đã bị áp chế tu vi mới dám vây công Hỏa Hiết, nhưng cực phẩm tiên khí của nàng vừa xuất động, họ đã cảm thấy áp lực bội phần.

- Đã vậy thì, Hiết Mỹ Nhân, tại hạ cáo từ.

Trưởng lão Ma Cương Môn trầm tư một lúc lâu sau liền ôm quyền đáp, rồi nhanh chóng rời đi. Tuy y không tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Hỏa Hiết, nhưng cực phẩm tiên khí của nàng đã làm hắn có phần kiêng kỵ. Cuộc chiến lần này, sợ rằng y cũng sẽ phải trả giá. Hơn nữa, khúc mắc giữa Ma Cương Môn và Hỏa Hiết không có gì to tát, y không muốn vì đó mà thụ thương.

Năm lão già còn lại thấy vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi. Luận về đơn độc chiến đấu, không ai trong họ nắm chắc thắng được Hỏa Hiết. Nếu không thể vĩnh viễn giữ Hỏa Hiết ở lại Trung Xu Giới, thì một khi nàng về Ngũ Hành Giới, năm người bọn họ sẽ đối mặt với tai ương ngập đầu. Nghĩ đến đây, năm người không khỏi thầm đánh trống lùi.

Vị trưởng lão Thần Tông trong đó cười khan một tiếng, nói:

- Hiết Mỹ Nhân, là lão phu lần này hồ đồ, mong Hiết Mỹ Nhân đừng trách.

Nói xong, lão liền định rời đi, nhưng Hỏa Hiết nhướng mày liễu lên, nói:

- Ta cho ngươi đi sao? Đã đến rồi, nếu không cho các ngươi một bài học, các ngươi lại nghĩ Hỏa Hiết này là loại ai cũng khi dễ được hay sao?

Hỏa Nhi nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội vàng lùi lại. Mấy người Linh Tông Tử cũng lần lượt biến sắc, kinh hãi nhìn Hỏa Hiết. Một nữ tử như vậy rốt cuộc họ lấy đâu ra lòng tin lúc trước không biết? Sắc mặt trưởng lão Thần Tông này càng lúc càng khó coi, lời nàng nói hiển nhiên như tát vào mặt lão.

Đúng là lúc Hỏa Hiết bắn ra khí tức toàn thân, năm vị trưởng lão cứng người lại, thì một thân ảnh chầm chậm hiện ra bên cạnh nàng, mỉm cười nói:

- Hiết Mỹ Nhân, tính khí có thể đừng nóng nảy như vậy không?

- Muốn chết!

Nghe vậy, Hỏa Hiết quát lên theo phản xạ, tiên kiếm đỏ rực trong tay đâm về phía bóng người vừa hiện lên. Nhưng tay vừa giơ lên thì đã bị một bàn tay khác nắm lấy, khiến tay nàng không thể cử động được. Nàng vừa kinh ngạc vừa tức giận. Khi nhìn rõ người bên cạnh mình xong, vẻ phẫn nộ trên mặt nàng đột nhiên biến thành ngơ ngác, hai mắt trợn tròn nhìn người trước mặt với vẻ không thể tin nổi.

Năm vị trưởng lão cũng kinh hãi nhiìn người hiện ra bên cạnh Hỏa Hiết. Sao họ không nghe ra được ý trêu chọc trong lời nói của người này cơ chứ.

- Ngươi… Lôi… Lôi Cương, là… là ngươi sao?

Gương mặt Hỏa Hiết nhanh chóng đỏ ửng lên, lắp ba lắp bắp nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, làm Hỏa Nhi đứng không xa đó há hốc mồm nhìn. Hỏa Hiết nhìn Hỏa Nhi lớn lên, đồng thời, Hỏa Nhi cũng đã ở bên Hỏa Hiết mấy trăm năm. Hỏa Nhi hiểu rõ hơn ai hết tính tình của Hỏa Hiết, giờ không ngờ Hỏa Hiết lại lộ ra thần thái của một tiểu cô nương? Hỏa Nhi gần như không tin vào mắt mình. Nàng đưa mắt dần sang người đứng bên cạnh Hỏa Hiết. Khi nhìn thấy gương mặt như được gọt giũa tỉ mỉ đang lộ ra vẻ hòa nhã kia, Hỏa Nhi sững ra: “Chẳng lẽ đây là người sư tôn vừa ý?” Những năm nay ở cùng Hỏa Hiết, Hỏa Nhi tự nhiên biết được tâm sự của Hỏa Hiết. Đã nhiều lần Hỏa Nhi nhìn thấy sư tôn ngồi một mình lặng lẽ trên núi, Hỏa Nhi cũng biết rõ sư tôn chắc chắn có tâm sự. Lúc này, nàng không kìm được liền bất giác liên tưởng đến nó.

Năm vị trưởng lão nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Hỏa Hiết, sắc mặt đột nhiên co rúm lại, thần sắc trở nên cực kỳ khó coi, ai nấy đều trợn tròn hai mắt, kinh hãi nhìn người đứng bên Hỏa Hiết như thấy quỷ vậy. Lôi Cương chính là Cương Ma ngày xưa, môn chủ của Ma Cương Môn, Ngũ Hành Giới có ai không biết? Mà lúc này, Cương Ma đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình, bảo sao họ không kinh sợ cho được. Nếu trưởng lão của Ma Cương Môn đó ở đây, thì sợ đã run lên bần bật rồi.

Hiết Mỹ Nhân thật sự quen biết Cương Ma? Hơn nữa quan hệ xem ra còn không đơn giản? Sự thật này nhất thời đóng băng toàn bộ chiến ý và cừu hận trước đó của họ. Dù gan họ có lớn hơn nữa cũng không dám đắc tội Lôi Cương. Việc Hỏa Huyền Tông bị diệt ngày đó vẫn còn lưu lại dấu ấn sâu sắc trong lòng họ.

Lôi Cương mỉm cười nhìn Hỏa Hiết. Hắn liếc nhìn mấy vị trưởng lão, nói:

- Các ngươi đi đi. Đi thôi, Hỏa Hiết, đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đến bên đó ôn lại chuyện cũ.

Không cho Hỏa Hiết thời gian phản ứng lại, Lôi Cương đã đưa nàng rời khỏi nơi này.

Năm vị trưởng lão đều lần lượt nhìn nhau, thần sắc kinh sợ, các đệ tử ở lại ai nấy đều ngẩn ra. Hỏa Nhi thì nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích của Lôi Cương và Hỏa Hiết.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK