Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba ngày, toàn bộ bầu không khí Ngu Thắng Thành cực kỳ kỳ lạ, một thứ uy thế khó hiểu nào đó đang bao phủ cả Ngu Thắng Thành, khiến nhiều người tu luyện cũng không dám thở mạnh.

Mấy ngày nay tâm thần Phúc Lộc cảm thấy bồn chồn, cứ bước ra tiểu viện, rồi trở lại phòng đấu giá. Y không hiểu sao nội tâm bất an, cứ tự hỏi rốt cuộc thì làm sao vây. Suy nghĩ hồi lâu lại thấy căn bản là không có chuyện gì, nhưng trong lòng càng lúc càng bất an. Cuối cùng một gã tạp dịch của phòng đấu giá mấy ngày qua không thấy đến làm xuất hiện. Gương mặt Phúc Lộc giật giật đứng lên nhanh chóng đem mấy thứ vật phẩm ở phòng đấu giá cất vào trong giới chỉ. Làm xong việc đó Phúc Lộc mới thấy an tâm trở lại.

Phúc Lộc chưa kịp lên tiếng, bên ngoài đã vang lên những tiếng kêu sợ hãi, một sức mạnh ghê gớm bao phủ toàn bộ phòng đấu giá.

- Lôi Cương, ra đây!

- Mang Lôi Cương ra đây!

Tiếng kêu trên không trung vang dội, khiến cho Phúc Lộc thiếu một chút nữa đã ngã xuống đất. Lão tự hỏi điều lo lắng của mình thực ra là cái gì? Nếu như đoán không sai, thì tên tạp dịch kia đã đi báo tin. Phúc Lộc biết lúc này không thể trốn thoát đi đâu được nữa, tuy nhiên trong lòng cũng không than vãn nhiều, dù sao đi nữa thì cũng đã cất được những thứ quan trọng ở bên trong giới chỉ rồi. Phúc Lộc thu dọn lại một chút, suy nghĩ rồi đi ra phòng đấu giá. Lão run rẩy mà nhìn khi thấy trước mắt đông nghịt người, ước chừng có đến hơn một nghìn người tu luyện đang bay trên trời khiến cho không trung tối đi một chút. . Phúc Lộc cảm thấy trong lòng như có một đám mây đen bao phủ, lớn tiếng nói:

- Các ngươi có chuyện gì? Sao lại tìm được phòng đấu giá của ta?

Phúc Lộc sống ở Cấm Cương hơn mrười năm, lúc nói chuyện không quên kèm theo một nụ cười, làm cho người dối diện muốn động thủ không khỏi hổ thẹn.

- Phúc Lộc! Giao Lôi Cương ra đây, ta sẽ tha cho ngươi!

Một người mặc áo trắng có vẻ mặt cương nghị nhìn Phúc Lộc mà cười. Nụ cười đó khiến cho người ta có cảm giác gần gũi, nhưng hai cặp mắt kia lại vô cùng sắc bén khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Các ngươi đang đi tìm Lôi Cương kia mà, tại sao lại tới đây tìm ta?

Phúc Lộc kinh ngạc lên tiếng.

Chân Cương tươi cười xem ra có chút kìm chế, lạnh lùng nói:

- Phúc Lộc, có một số việc ngươi hà tất phải cố chấp như vậy? Sao ngươi phải giấu hắn? Hắn có cái gì tốt với ngươi? Đã đến nước này, ngươi vẫn còn giả bộ ngu ngơ như vậy hay sao? Lẽ nào Lôi Cương đáng để ngươi bảo vệ như vậy?

- Phúc Lộc lão nhi! Sư huynh Ma Chiến của ta đã chết, nếu như ngươi không muốn để Ma Vũ Đồ ta phá hủy tiểu Vạn Tượng các, thì mời ngươi tránh ra.

Một gã mặc áo chiến giáp, vẻ mặt sát khí, tầm trung niên, cao lớn lạnh lùng nói.

Phúc Lộc gương mặt hơi co giật, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng khổ sở chờ đợi Lôi Cương sớm tỉnh lại.

- Phúc Lộc, nếu ngươi từ chối, thì cũng đừng trách ta không nể mặt tiểu Vạn Tượng các.

Chân Cương từ từ đứng lên, hiển nhiên cũng biết sự ảnh hưởng của tiểu Vạn Tượng các trên Trung Xu giới.

Phúc Lộc thở dài. Để bảo vệ tiểu Vạn Tượng các, Phúc Lộc đành nhượng bộ, chậm rãi nói:

- Hy vọng các ngươi không làm khó Lôi Cương.

Nói xong liền nhường đường.

Lúc này hai mắt Lôi Cương vẫn như cũ thẫn thờ nhìn chăm chú vào cuộn sắt, giống như đang lĩnh hội được điều gì đó từ nó.

Ầm... Một tiếng nổ lớn ở phía tiểu viện vang lên, Lôi Cương từ chỗ tòa nhà bay thẳng lên trên.

Một đám người đông nghịt vẻ mặt sát khí nhìn chằm chằm xuống dưới chỗ Lôi Cương.

- Quả nhiên là ở đây!

Chân Cương lạnh lùng cười một tiếng, quay qua nhìn đệ đệ Chân Phong, khóe miệng khẽ cười.

- Lôi Cương, ngươi giết tiền bối Dực Thiên của Chân Cương môn chúng ta, ngươi còn gì để nói không?

Chân Cương lớn tiếng quát, khí thế phát ra từ người y bức về phía Lôi Cương.

Lôi Cương vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người phía trước.

Thấy Lôi Cương không nhúc nhích, nhiều người tu luyện phẫn nộ, cảm thấy mình giống như bị đùa cợt. Cũng có người tu luyện lấy linh khí của mình ra định công kích Lôi Cương, nhưng bị Chân Cương ngăn lại. Chân Cương híp mắt lại nhìn Lôi Cương chằm chằm. Nhưng khi thấy hai mắt Lôi Cương như thất thần mà nhìn về phía trước, Chân Cương hơi sửng sốt. Nhìn thấy một cuộn sắt trước mặt Lôi Cương, y ngạc nhiên tự hỏi chẳng nhẽ đây chính là cuộn sắt Lôi Cương đấu giá mà có? Chẳng nhẽ có cái gì đó bên trên sao? Vì sao hắn lại nhìn chằm chằm vào mình? Trong lòng Chân Cương cảm thấy kinh ngạc. Rồi đột nhiên y phát ra một đạo công kích về phía Lôi Cương.

“Ầm.” Đòn công kích đánh trúng bên cạnh Lôi Cương. Mặt đất nổ tung, mà Lôi Cương vẫn đứng nguyên như cũ. Trong lòng Chân Cương sinh nghi, suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn về phía một gã sư đệ, thấp giọng nói:

- Ngươi đi xem sao!

Tên sư đệ nhìn Chân Cương có phần do dự, nhưng nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của Chân Cương đành bay xuống phía dưới đứng trước mặt Lôi Cương thận trọng đánh giá. Hiện giờ đôi đồng tử của Lôi Cương đang thất thần nhìn chằm chằm vào cuốn sắt. Nếu không cảm nhận được hơi thở của Lôi Cương, thì hắn tưởng rằng đó chỉ là một xác chết.

Tên đệ sư đệ vội vàng đứng đậy nói:

- Sư huynh, hắn hơi quái dị.

Nói xong liền bay lên.

Hơn một ngàn người tu luyện nhìn nhau, cùng ngạc nhiên nghi ngờ . Chẳng nhẽ nào người này đã chết? Sau khi do dự một chút, Chân Cương liền bay xuống phía dưới, đứng trước mặt Lôi Cương, cẩn thận xem xét, trong lòng kinh nghi. Sau khi nhìn chằm chằm vào cuốn sắt một lúc, không thấy có gì kỳ lạ, liền thấp giọng nói:

- Lôi Cương! Ngươi đừng có mà giả vờ.

Lôi Cương vẫn bất động, Chân Cương lặng im suy nghĩ, một lúc sau lại nói:

- Nếu ngươi không nói lời nào, như vậy, đừng có trách ta không khách khí! Nói xong bèn đi đến phía trước đám lửa.

- Chân Cương, ngươi muốn giết Lôi Cương bằng lửa, ngươi cũng không thoát được đâu.

Một gã đàn ông nho nhã, vẻ mặt cay nghiệt, thấp giọng nói. Hắn là thuộc hạ trước kia của Ngu Thắng,.

Chân Cương ném một cái nhìn về phía tên kia, liền sau đó lại suy tư, hết nhìn chăm chú vào đám lửa lại nhìn vào Lôi Cương, trong lòng vẫn ngạc nhiên nghi ngờ, rốt cuộc thì làm sao vây?

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

Ma Vũ khẽ quát, hắn cũng cảm giác được Lôi Cương có chỗ không bình thường, hai mắt trừng trừng giống như cái xác không hồn bình thường.

- Không biết! Hắn giống như…giống như chìm vào trong một cảnh giới nào đó!

Chân Cương trầm ngâm nói.

Ma Vũ do dự một lúc, sau đó hạ xuống đi đến trước mặt Lôi Cương cẩn thận quan sát, tay phải chìa ra muốn bắt lấy cuốn sắt.

“Vù.” Đột nhiên cuốn sắt phát ra tiếng động. Một thứ âm thah kinh khủng ầm ầm lan ra. Ma Vũ hét thảm một tiếng, rồi tan thành mây khói trong âm thanh chấn động đó.

Chân Cương cũng bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi, vẻ mặt kinh hãi. Tất cả người tu luyện trên không trung rơi xuống, phun máu tươi, đứng lên nhìn nhau, vô cùng hoảng sợ.

Chân Cương nhếch nhác, kinh hãi, đứng lên thấy Lôi Cương vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sắt như cũ.

“Rầm rầm”. Đúng lúc này, toàn bộ Ngu Thắng Thành, một công trình kiến trúc cao lớn như thế ầm ầm đổ sụp, bụi bặm che phủ toàn bộ phía chân trời, vô sô người tu luyện không hề nghĩ ngợi hoảng sợ bỏ chạy khỏi Ngu Thắng Thành.

Tất cả nhìn sự sụp đổ của công trình kiến trúc cao lớn, trong lòng vô cùng kinh hãi. Người có lá gan nhỏ thì hoảng sợ ngồi trên mặt đất, còn người có lá gan lớn thì tìm mọi cách trốn khỏi nơi này.

Quá kinh khủng, rốt cuộc đây là cái gì? Dòng sóng chấn động kinh khủng ẩn chứa một thứ khí thế khiến cho mỗi người tu luyện cảm thấy mình hèn mọn và nhỏ bé. Đứng trước khí thế đó bọn họ cũng không bằng một con kiến.

“Đinh”. Một âm thanh lanh lảnh vang lên, toàn bộ cấm cương bị phá vỡ, tiêu tan. Bao nhiiêu năm qua Cấm Cương là nơi thí luyện của bảy đại môn phái nhưng bây giờ chỉ vì một làn sóng rung động mà không còn sót lại chút gì. Mấy vạn người tu luyện bị tách biệt rơi vào giữa năm đại châu trên Trung Xu giới.

Cùng thời điểm đó, toàn bộ các cao thủ ở khu trung tâm cũng cảm nhận được một thứ khí thế kinh khủng. Các cao thủ đang nhắm mắt tu luyện đều phun ra một ngụm tiên huyết. Sắc mặt tái nhợ,t trong lòng kinh hãi vô cùng.

Khu trung tâm, từ khi nào mà có một cao thủ đến vậy? Mỗi vị cao thủ trong lòng đều tự hỏi.

Cùng lúc đó, tông chủ của bảy đại môn phái cũng cảm nhận được đột biến, chạy ra ngoài, mà biến sắc. Cấm cương…bị hủy diệt? Cấm Cương nơi đã tồn tại được vô số năm mà lại bất ngờ bị hủy diệt? Chuyện gì xảy ra? Nhưng đồng thời, ở Cấm Cương cũng xuất hiện một cường giả Cương Thể. Lúc này, Chấn Cương xuất hiện ở vị trí giao nhau giữa Lôi Châu và Cao Châu, cũng chính là chỗ đi vào trước đó. Nhìn thấy xung quanh địa thế quen thuộc, trên gương mặt y bớt đi chút lo sợ. Lúc này cũng có rất nhiều đệ tử của Cương Chân môn xuất hiện ở đây. Cả đám vô cùng kinh ngạc quan sát bốn phía, rồi sực tỉnh.

Đột nhiên một bóng dáng đỏ như lửa cùng với một người đàn ông choàng áo đen hiện ra giữa bọn họ.

Chân Cương vừa thấy liền vô cùng hoảng sợ. Y không hề nghĩ ngợi liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy

Nhưng lúc này, Lôi Cương cũng mở mắt ra. !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK