Trong một tiểu viện sâu trong thành Trận Uy, ở không gian Trận Uy.
Lôi Cương ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh hắn là vô số tiên thạch. Trận U Tuyết ngồi trên nóc tiểu viện, đôi cánh tay trắng nõn chống cằm, chăm chú nhìn Lôi Cương ở phía dưới, nàng như cười như không, đôi mắt trong sáng đen nhánh ẩn chứa sự ôn nhu cùng đôi chút ngượng ngùng.
Thần thức Lôi Cương chìm vào trong đầu, sau nhiều lần quan sát điểm sáng tạo thành trận pháp phức tạp này, trận pháp này chính là hợp trận pháp tam hành. Điều Lôi Cương phải làm lúc này là tách hợp trận pháp tam hành ra, chỉ có như vậy, hắn mới có thể sử dụng trận pháp trong cơ thể mà không bị hình nhân áp chế. Hơn nữa, Lôi Cương vốn định kiến tạo một trận pháp đại quân hình nhân, vì vậy trận pháp Cự nhân có tác dụng gia tăng công lực này là thích hợp nhất.
Lôi Cương dự định như vậy, thế nhưng muốn thực hiện cũng rất khó khăn. Thần thức hắn quan sát trận pháp trong đầu, trận pháp này phức tạp đến nỗi khiến hắn đau đầu suy nghĩ. Tuy rằng hắn có ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, thế nhưng việc sáng tạo trận pháp này là khi hắn đã chìm vào trong trận pháp, lúc này nghĩ đến chuyện muốn dùng lại lần nữa cũng rất khó khăn. Cách duy nhất là hắn phải lần nữa cảm thụ được ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, thế nhưng, ý cảnh nào có phải muốn cảm thụ là cảm thụ được? Lôi Cương hít một hơi thật sâu, quyết tâm cảm thụ trận pháp lần nữa, hắn nhìn chằm chằm trận pháp chính mình sáng tạo ra. Thời gian trôi qua, Lôi Cương dần đi vào trong trạng thái, đôi mắt loé lên, không ngừng nhìn chằm chằm trận pháp.
Trên nóc tiểu viện, Trận U Tuyết nghi hoặc, Lôi Cương đã ngồi xếp bằng gần một ngày mà vẫn không có chút động tĩnh nào. Điều này khiến cho nàng không khỏi nghi hoặc, nhưng Trận U Tuyết cũng không lo lắng chút nào, nàng hiểu rõ, lúc này nàng chỉ có thể chờ đợi.
Mười ngày…
Nửa tháng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng chớp mắt đã qua. Trận U Tuyết vốn ngồi trên nóc tiểu viện giờ đã ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Cương, đôi mặt đẹp nghi hoặc đánh giá hắn, nhìn trái nhìn phải. Thế nhưng nàng không chạm đến hắn, tuy rằng không biết lúc này hắn làm gì, thế nhưng Trận U Tuyết hiểu nàng không nên quấy rầy hắn.
Trong đầu Lôi Cương, thần thức của hắn dừng lại tại một viên tiên thạch đã được mười ngày, chỉ riêng một điểm sáng này thôi đã làm hắn vất vả. Trận pháp không phải đơn giản như vậy, mà là hắn muốn biết rõ ràng, mỗi một điểm sáng của trận pháp này vì sao phải bố trí lại lần nữa, mỗi một điểm trong ngàn vạn điểm sáng ở đây đều ẩn chứa một áo nghĩa nhất định. Lúc này Lôi Cương cần chính là lĩnh ngộ toàn bộ những áo nghĩa này, có điều qua thời gian quan sát, hắn dần mở ra ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, tốc độ cũng nhanh chóng tăng lên.
Mười năm….
Mười năm này Trận Vân Thiên cùng mấy vị trưởng lão đều đã tới đây, thấy hắn ngồi xếp bằng, liền hỏi qua Trận U Tuyết rồi rời đi. Trận U Tuyết như trước vẫn ngồi xếp bằng trước mặt Lôi Cương, nghiêng đầu nhìn hắn, dường như nàng nhìn cả trăm lần cũng không chán, cũng có thể nàng muốn đem dáng hình của hắn khắc sâu vào trong lòng nàng.
“Lông mi hắn giống cái gì a? Đao? Không đúng, kiếm? Cũng không đúng, vậy rốt cuộc là giống cái gì a?” Trận U Tuyết nhìn chằm chằm lông mi Lôi Cương, nhìn mắt bên trái rồi lại nhìn mắt bên phải. Nếu như Lôi Cương biết nàng lúc này suy nghĩ cái gì, chỉ sợ sẽ ngã lăn ra đất, sợ hãi mà kêu than thế gian này sao lại có thể có nữ tử thuần khiết như vậy.
Hai mươi năm sau.
“Ôi chao a a, rốt cuộc muốn ngồi đến khi nào đây.” Trận U Tuyết đứng dậy duỗi người nhìn Lôi Cương vẫn còn chưa tỉnh lại, dịu dàng nói. Nhìn mắt Lôi Cương, trận U Tuyết lại nhớ tới nóc tiểu viện, hai tay chống cằm nhìn hắn.
Trong đầu Lôi Cương, thần thức của hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào điểm sáng xa xôi của trận pháp cổ. Hắn đã mở ra toàn bộ ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân trong đầu. Lúc này cũng có thể coi Lôi Cương là Trận Uy Cổ Quân.
“Không đúng, nếu như làm điểm sáng này di động, nhất định uy lực của toàn bộ trận pháp sẽ yếu đi. Thế nhưng làm sao có thể đem hợp trận pháp này chia thành ba trận pháp a?” Lôi Cương nhìn chăm chú vào một điểm sáng ở rìa trận pháp, cẩn thận suy nghĩ.
Mười năm nháy mắt lại đã trôi qua, Trận U Tuyết ngồi trên nóc tiểu viện cũng đã ngồi xuống, đi vào trong tu luyện.
Thần thức Lôi Cương khẽ di chuyển, hắn vẫn như trước nhìn chằm chằm điểm sáng này, dường như điểm sáng này đã trở thành một vật cản không thể vượt qua được, khiến hắn không thể nghĩ ra. Hắn mở ra ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân cũng không thể nghĩ ra, hắn là người sáng tạo ra trận pháp này, là mượn kiến thức biến hoá diễn luyện Khai Thiên hỗn độn để lĩnh ngộ, trong đó ẩn chứa chân lý hỗn độn ảo diệu nhất, dù là Trận Uy Cổ Quân khi xưa có nghiên cứu trận pháp cũng chưa đạt được đến trình độ như vậy.
“Nếu như bỏ đi điểm sáng này thì sẽ thế nào? Nhưng nếu như không di chuyển điểm sáng này thì lại không thể tách hợp trận pháp a?” Lôi Cương nhanh chóng suy nghĩ, làm sao để loại bỏ điểm sáng này không ảnh hưởng đến toàn bộ đại trận. Thế nhưng muốn bỏ nó đi cần phải lĩnh ngộ được điểm ảo diệu ẩn chứa trong đó.
“Không đúng, trung tâm duy trì toàn bộ trận pháp tại sao lại ở đây chứ không phải ở tâm trận pháp?” Ngày hôm đó, Lôi Cương rốt cuộc cũng lĩnh ngộ ra, điểm sáng này chính là điểm sáng duy trì tâm của toàn bộ trận pháp, nói cách khác, các điểm sáng còn lại chỉ là quay xung quanh nói. Mà điểm sáng này cùng tồn tại với chân lý của trận pháp. Nếu không có điểm sáng này, toàn bộ trận pháp căn bản là không thể vận hành. Lôi Cương hít một hơi, sự ảo diệu trận pháp làm hắn khiếp sợ. Lôi Cương gọi điểm sáng trọng yếu này là điểm sáng hạt nhân.
Thần thức Lôi Cương nhìn quanh tất cả các điểm sáng, dần phát hiện chỗ ảo diệu của chúng. Một lúc lâu sau, Lôi Cương đưa ra kết luận, trận pháp này chưa hoàn thiện!! Nhưng, cũng có thể gọi là hoàn thiện, bởi trận pháp này còn có thể mở rộng tiếp, mở rộng xung quanh điểm sáng kia. Vậy thì, trận pháp này không chỉ cần ba hành hoả, mộc, thổ mà lẽ nào còn cần kết hợp với bốn hành còn lại? Khi đó trận pháp mới thực sự hoàn thiện? Nghĩ đến đó, Lôi Cương không khỏi lạnh cả người, nếu như thực sự có thể kết hợp cả thất hành trận pháp, như vậy, đây không chỉ là một trận pháp mà chính là một hỗn độn, một dạng hỗn độn.
Lúc này, Lôi Cương xoay quanh điểm sáng hạt nhân, chia toàn bộ trận pháp thành ba phần!
Ngày hôm đó, Trận U Tuyết đang lĩnh ngộ trận pháp chợt giật mình tỉnh giấc, đôi mắt khẽ mở, nhìn thấy tình cảnh phía dưới, nàng mở trừng mắt, khiếp sợ, nhìn toàn bộ tiên thạch bay rải rách xung quanh Lôi Cương. Trận U Tuyết chấn động, nhìn Lôi Cương phía dưới lúc này có thể nói là cao thủ cực cao về nghiên cứu trận pháp.
Dưới đôi mắt khiếp sợ của Trận U Tuyết, tất cả đống tiên thạch này đều tự xếp theo thứ tự, cuối cùng, tạo thành ba trận pháp rơi xung quanh Lôi Cương.
Lúc này, Lôi Cương đột nhiên mở mắt, vẻ mặt tái nhợt, nhìn tiên thạch của ba trận pháp đang phát sáng, linh khí trong không gian bắt đầu chuyển động mãnh liệt. Ba bóng hình khác thường dần hiện lên trên ba trận pháp, Lôi Cương nhìn ba bóng hình, nhắm mắt lại, lần nữa ngất xỉu.
“Hắn lại làm sao vậy, ngồi năm mươi năm rồi lại ngất xỉu?” Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương ngất xỉu thất kinh nói, vội vã bay đến chỗ hắn.
Thế nhưng không đợi Trận U Tuyết đến gần Lôi Cương, ba bóng hình một màu đỏ, một vàng đất và một nâu tự động che chắn cho hắn, cảm nhận được nàng tới gần, ba bóng hình phát ra khí thế mạnh mẽ, đánh bật nàng đi.
Trận U Tuyết bị đẩy bay ngược lại dừng lại trên không, khiếp sợ nhìn mấy bóng hình che chắn Lôi Cương. Ba bóng hình này giống người thường, có ngũ quan, ngoại trừ thiếu da thịt bên ngoài ra, còn lại toàn bộ đều giống với người thường. Điều khiến Trận U Tuyết không thể tin được đó là, đôi mắt của ba người này phát ra một cảm giác quỷ dị vô cùng.
Lẽ nào…Có lý trí? Trận U Tuyết kinh hãi.
Tại một giới nào đó rất xa, một gã nam tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng tên Tối Điên Phong đột nhiên mở mắt, không tin tưởng vào mắt mình, hắn khiếp sợ, lẩm bẩm nói: “Là ai? Rốt cuộc là ai lại có thể vận dụng sự ảo diệu của hỗn độn?? Làm sao có thể? Làm sao có người còn tiến mau hơn so với ta?”