Dương Tử Mi cũng không giấu diếm gì Tống Huyền:
- Tống tiên sinh, anh biết rõ vì sao người kia lại đeo gương này ở trên người sao?
- Trừ phụ nữ ra, người đàn ông bình thường sẽ không đeo gương trên người. Trên bộ giáp ngược lại có miếng hộ tâm. Lúc anh nhìn thấy bức tranh kia cũng có cảm giác rất kỳ quái, vì sao lại đeo một chiếc gương bên hông, chẳng lẽ chủ nhân bức tranh kia rất thích soi gương sao?
Nói xong, anh ta cũng thấy là lạ rồi nhìn sang Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cười cười:
- Bạn trai của em hình như không soi gương, cũng không đeo cái gương này trên người đâu. Công năng của cái gương này kỳ lạ thật, tuy không thể chiếu được con người nhưng lại có thể chiếu được linh hồn của con người. Chỉ là người bình thường không nhìn thấy được linh hồn mà thôi nên cho rằng gương này không chiếu được mình.
- Chỉ có thể chiếu được linh hồn sao?
Tống Huyền giơ gương lên tỉ mỉ soi, thuận miệng nói:
- Em có thể thấy linh hồn của anh ra sao ư?
- Chiếu vào trong gương thì em còn có thể thấy chứ xem như vậy thì không thấy.
Dương Tử Mi nhướng đầu qua, nhìn thoáng qua linh hồn của Tống Huyền. Linh hồn anh trông cũng sạch sẽ, cô cười nói:
- Linh hồn Tống tiên sinh rất sạch sẽ, cũng rất tinh khiết. Sau này có chết thì cũng lên thiên đường.
- Linh hồn sạch sẽ tinh khiết? Có ý gì vậy? - Tống Huyền khó hiểu.
- Thật ra linh hồn con người cũng có phân ra nặng nhẹ. Linh hồn càng thuần khiết khi chết đi sẽ có thể bay lên thiên đường. Còn ngược lại, linh hồn mà dơ bẩn thì sẽ rơi vào địa ngục... Có thể đến thẳng tầng thứ 18 của Địa Ngục. - Dương Tử Mi giải thích.
- Hóa ra là như vậy!
Tống Huyền lần đầu tiên nghe được linh hồn cũng phân thành nặng nhẹ.
Anh ta vốn không phải là người mê tín nhưng sau khi tiếp xúc với Dương Tử Mi, bên người cũng liên tục xảy ra những chuyện quỷ dị. Ví dụ như chuyện cái gương Phượng Hoàng hút máu làm Thanh Mai trúng tà. Thế nên anh ta cũng bắt đầu tin rằng có một sức mạnh thần bí đang không chế mà con người không thể nào biết được.- Linh hồn của Tiểu Mi em hẳn cũng rất thuần khiết nhỉ? - Tống Huyền cầm gương hỏi.
Dương Tử Mi cười khổ, không đáp lời.
Trong gương chỉ có thể chiếu ra một linh hồn bi thảm ở kiếp trước của cô, một mảng đục ngầu.
Về phần kiếp trước kia ra sao, cô cũng không biết nữa.
Nếu có thể chiếu được, đoán chừng cũng không phải là loại linh hồn thuần khiết này.
- Tiểu Mi, anh nhớ đến một cái gương trong truyền thuyết. Anh đang nghi ngờ cái gương này có thể là cái gương trong truyền thuyết. - Hai mắt Tống Huyền bỗng nhiên sáng rực nói.
- Hả? Gương gì? - Dương Tử Mi nôn nóng hỏi.
- Gương Chiếu Cốt của Vua Tần.
Tống Huyền chạm vào vài cái hoa văn trên gương nói:
- Chỉ có điều, gương này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Có thật hay không anh cũng không biết!
- Gương Chiếu Cốt của Vua Tần?
Lần đầu tiên Dương Tử Mi nghe thấy nó:
- Đó là truyền thuyết gì?
- Truyền thuyết là Tần Thủy Hoàng lúc đang cai trị, có một lần đi tuần ở phía Nam, trên đường thấy một xác chết được vớt lên nằm trên bờ biển. Xác chết này là một ông lão, thân hình to lớn; vẻ ngoài không tầm thường; râu dài quá ngực; da thịt trắng nõn; mặc áo mũ vương giả xưa. Cũng chẳng biết trôi nổi trên biển bao lâu nhưng sắc mặt sinh động như còn sống, da thịt cũng không có dấu hiệu bị ngâm lâu trong nước biển, giống như người sống đang ngủ mà thôi!
- Em cũng biết, Tần Thủy Hoàng đã thống nhất sáu nước, quyền lực cao như núi, cũng bắt đầu sợ cái chết. Cầu tiên vấn đạo khắp nơi hi vọng có thể trường sinh bất lão, cũng nghĩ đó là di hài của tiên nhân nên muốn đem thi thể kia đi cung phụng cúng tế.
Tống Huyền uống một ngụm trà, dừng lại một chút.