Tuyết Hồ, cậu mới đi cắt tóc sao? - Thấy tóc Tuyết Hồ hơi rối, đầu tóc ngắn theo thời trang Hàn quốc, Dương Tử Mi không nhịn được xoa đầu cậu ta.
- Không phải! - Tuyết Hồ hất đầu lên, mái tóc đen như mực dài đến đầu gối lại hiện ra.
Dương Tử Mi căng thẳng nhìn xung quanh, may là không có người.
Tuyết Hồ búng nhẹ lên mũi cô, cười nói:
- Thật là ngốc, ngoài cậu ra, tôi không cho ai thấy bộ tóc dài của tôi cả
- Vậy à.
Dương Tử Mi sờ mũi, thấy trên tay cậu ta cầm thanh kiếm Mạc Tà, thổn thức nói:
- Thật không ngờ, Tuyết Hồ cậu lại là một người giàu có như vậy, sau này tôi không phải lo ăn lo mặc rồi.
- Ha ha, bây giờ mới biết được tôi có gì tốt sao? - Tuyết Hồ cười ranh mãnh nói.
- Ừ ừ, câu thật sự rất tốt. - Dương Tử Mi gật đầu.
Con ngươi màu xanh của Tuyết Hồ bỗng nhiên lóe lên tia u ám:
- Nhưng mà, nhóc con, tôi phải rời khỏi cậu vài ngày.
Trong lòng Dương Tử Mi trầm xuống:
- Vì sao? Chẳng lẽ cậu không muốn ở lại bên tôi?
- Không phải vậy, tôi sắp gặp kiếp nạn thứ ba khi tu luyện thành người! Tôi phải đi tìm một chỗ tránh nạn.
Tuyết Hồ nhìn cô nói:
- Đợi sau khi kiếp nạn này qua rồi, tôi sẽ quay trở lại gặp cậu, làm sủng vật của cậu.
Nhìn gương mặt của Tuyết Hồ, Dương Tử Mi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày qua, cô đã quen với việc có một hồ ly nhỏ nhảy qua nhảy lại trong lòng mình.
Bây giờ, nó lại muốn bỏ đi!
Một cảm xúc sợ hãi sự xa cách giống như cỏ dại, từ tim lan tràn khắp cả người.
- Cậu có thể trải qua kiếp nạn này không? - Dương Tử Mi lo lắng hỏi.
Tuyết Hồ xoa đầu cô, tươi cười nói:
- Đương nhiên là có thể. Cho dù là không thể thì cũng không sao cả, chỉ là tôi bị đánh thành nguyên hình mà thôi. - Bị đánh thành nguyên hình là sao?
- Chính là trở về hình dáng hồ ly, mất hết linh lực, muốn có linh lực để biến thành người một lần nữa, thì phải tu luyện thêm ngàn năm nữa. - Tuyết Hồ không để tâm nói.
-Sẽ không chết chứ? - Điều Dương Tử Mi lo lắng nhất chính là điều này.
Xa cách, cô vẫn có thể chịu đựng được, nhưng không chịu được người hay vật mà mình để ý chết đi, không bao giờ có thể gặp lại.
- Đương nhiên là không.
Tuyết Hồ nhìn vào mắt cô, bỗng nhiên nở nụ cười vui sướng:
-Ha ha, nhóc con, có phải cậu đang lo lắng cho tôi không?
- Đương nhiên là tôi lo lắng cho cậu rồi. - Dương Tử Mi trả lời.
-Vậy cậu có yêu tôi không?
-Thích cậu.
-Vậy sao.
Tuyết Hồ có vẻ thất vọng:
-Thật mất mặt, rõ ràng tôi tốt hơn Long Trục Thiên kia rất nhiều, tại sao cậu cứ yêu anh ta mà không yêu tôi?
-Số trời đã định. - Dương Tử Mi mỉm cười nói.
-Được rồi.
Tuyết Hồ cúi đầu:
-Chúng ta không nói đến vấn đề đau lòng này nữa, sau hôm nay, tôi sẽ đi, hôm nay chúng ta cứ chơi đùa thỏa thích đi, đừng về sớm như vậy, nếu không người đàn ông keo kiệt kia của cậu lại ném tôi sang một bên, làm tôi vô cùng buồn bực.
-Được.
Dương Tử Mi gật đầu, nhìn thành phố B xa lạ:
-Tuy rằng thành phố A cách thành phố B không xa, nhưng mà em chưa từng đến đây.
-Vậy để tôi đi dạo cùng cậu, cậu muốn đi đâu, mua gì, tôi sẽ chiều theo cậu. - Tuyết Hồ nói như một đại gia.
Dương Tử Mi mỉm cười, lại cảm thấy càng buồn hơn, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới những gì ghi trong sách cổ, trong đó ghi rằng, khi yêu quái muốn tu luyện thành người thì phải trải qua ba kiếp nạn, mỗi lần đều vô cùng đau nhức như đang đâm vào tim, nhất là lần thứ ba, gần như là cửu tử nhất sinh, nhưng không hề nói, nếu không qua được, thì sẽ bị đánh về nguyên hình.
Tuyết Hồ, khi cậu đối mặt với kiếp nạn lần thứ ba này, sẽ đau đớn đến mức nào?