Sau khi tạm biệt Hạ Muội xong, Dương Tử Mi và Mẫn Cương đi ra khỏi tiệm quần áo, chuẩn bị đến công tư Thiên Bách Độ.
- Cậu có muốn ngồi ghế sau không?
Thì ra lúc Mẫn Cương đến đây vẫn dùng chiếc xe đạp cũ mà anh thích.
Dương Tử Mi nhìn về phía ghế sau chiếc xe, khẽ cười, lắc lắc đầu:
- Không cần đâu, tớ đi bộ được rồi.
Trong mắt Mẫn Cương khẽ xẹt qua chút thất vọng.
Anh biết vì sao cô không chịu ngồi lên xe mình rồi, đó là vì cô đã giữ lời hứa với một người khác.
Vậy nên anh cũng không lên xe nữa, mà dắt xe đi bộ cùng cô.
Thời gian ở cạnh nhau không nhiều, nên anh chỉ muốn tranh thủ trân trọng khoảnh khắc này thôi.
- Đây là chó cậu nuôi à? Là loại gì vậy?
Mẫn Cương nhìn Tuyết Hồ đang nằm trong lòng Dương Tử Mi, nghĩ chủ đề nói chuyện.
Tuyết Hồ nghe anh nói xong thì phát điên, nó thực sự không hiểu, sao con người của thế giới này cứ nhìn thấy nó là lại hỏi Dương Tử Mi nó là giống chó gì chứ?
Nó là hồ ly mà, hồ ly đấy nhé!
- Không phải là chó, mà là hồ ly.
Dương Tử Mi cũng cảm nhận được tiếng hò hét đầy phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng của Tuyết Hồ, nên đã giải thích cho Mẫn Cương.
- À? Tớ còn tưởng nó chỉ là giống chó Phốc sóc nhìn giống hồ ly cơ. Ở nhà tớ cũng có một con nhưng không giống con này, cứ tưởng là khác giống.
Mẫn Cương kinh ngạc hỏi:
- Hồ ly có nghe lời ngoan ngoãn như chó không?
- Nó ngoan và nghe lời hơn tất cả các giống chó.
Dương Tử Mi nghĩ chắc lúc này Tuyết Hồ đang điên lắm rồi, nên duỗi tay sờ sờ đầu nó nói.
Mẫn Cương thấy rất rõ con hồ ly này đã nhìn anh một cái khinh bỉ, còn lè lè lưỡi, thậm chí còn giơ móng lên thể hiện sự bất mãn của mình cơ.
Xem ra, con hồ ly này còn hiểu tiếng người hơn con chó Phốc nhà anh nhiều.
- Lần sau tớ sẽ mang chó nhà mình đến cho chúng nó chơi với nhau nhé, hai đứa nó giống nhau thật đấy, không khéo còn có thể trở thành bạn tốt.
Mẫn Cương nói.
Tuyết Hồ nghe xong lại tức đến xù lông, bắt nó chơi với một con chó tầm thường á? Thật là sỉ nhục một con hồ ly ngàn năm như nó quá mà.Nó nhìn Mẫn Cương một cái khinh thường, chẳng thèm để ý đến anh, cuộn tròn lại trong lòng Dương Tử Mi rồi đánh một giấc.
Thế giới loài khiến thực sự quá nhạt nhẽo với yêu quái.
- Đúng rồi. Tử Mi, tớ đã mua lại mảnh đất kia rồi, hơn nữa còn mua được với giá hời nữa chứ. Giá của mảnh đất đó giờ đã tăng đến 8000 đồng một mét vuông rồi. Lúc nó mới có 2000 đồng một mét vuông, chủ đất đã muốn bán gấp, tớ mới nói cái ông ấy còn chẳng kịp trả giá đã ký luôn hợp đồng chuyện nhượng rồi.
Mẫn Cương nói.
- Thế thì tốt quá. Qua vài năm nữa thì nơi đó sẽ trở thành của quý đấy, đến lúc nó phải đến mấy vạn một mét vuông, rồi chúng ta sẽ chẳng cần làm gì, chỉ dựa vào mảnh đất ấy thôi là đã có thể kiếm bộn tiền rồi.
Dương Tử Mi híp mắt cười nói.
- Giờ đó vẫn là khu mới mở rộng, tạm thời mọi người vẫn chưa nhìn ra giá trị của nó, nhưng cha tớ đã nhìn ra rồi, nên thẳng tay đi vay một khoản để mua mấy mảnh liền.
Mẫn Cương tiếp lời.
- Hả?
Dương Tử Mi hơi kinh ngạc.
- Ông ấy nói ông ấy tin vào mắt nhìn của cậu.
Mẫn Cương cười nói:
- Vậy nên mới dốc hết vốn liếng ra vậy đấy.
- Thế thì ông ấy kiếm lớn rồi! Ha ha!
Dương Tử Mi cười lớn, cô là người đến từ tương lai, nên rất hiểu tất cả những thay đổi sắp sửa xảy ra này.
Xem ra, Dương Thanh Hoa rất biết nhìn xa trông rộng.
- Tử Mi, ngày mai thành phố B có buổi bán đấu giá đồ cổ, tớ chuẩn bị đi cùng ông mình đến đó, đưa cả La Bạch đi nữa, xem có gian trưng bày gốm sứ Thanh Hoa không để nó học hỏi đôi chút. Cậu muốn đi không?
Mẫn Cương hỏi.
- À, thầy Tống cũng nói với tớ rồi. Tớ định đi với thầy ấy nên mới qua tiệm cô Hạ mua lễ phục đấy.
Dương Tử Mi gật gật đầu.
- Thế thì tốt quá! Đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở thành phố B nhé.
Mẫn Cương rất đỗi vui mừng nói:
- Đi theo thầy Tống cậu đã học được không ít kiến thức về đồ cổ, đến lúc đó, phải giải đáp thắc mắc giúp tớ đấy nhé!
- Được thôi!