Sau khi biến mọi thứ trở về nguyên trạng, Tuyết Hồ nhìn Dương Tử Mi với vẻ mặt tranh giành công trạng, nói:
- Sao? Tôi giỏi lắm đúng không?
- Giỏi quá đi mất! Đúng là hóa củi mục thành bảo bối.
Dương Tử Mi tấm tắc khen.
- Nên là cô đừng có vì tên đàn ông nhỏ nhen kia mà vứt bỏ tôi, tôi hữu dụng lắm đấy, nấu cơm giặt giũ làm ấm giường, cái gì cũng biết.
Tuyết Hồ luyên thuyên một hồi.
Dương Tử Mi nghe đau cả đầu, khinh bỉ nói:
- Hình như tôi chưa thấy cậu giặt quần áo nấu cơm bao giờ thì phải. Toàn thấy lăn lộn trên giường thôi.
- Đấy là tại cô không cho tôi biến thành hình người đấy chứ, làm tôi chẳng có cơ hội mà thể hiện bản thân.
Tuyết Hồ ấm ức nói:
- Chẳng lẽ tôi lại để nguyên hình dạng hồ ly đi giặt quần áo nấu cơm à? Nhỡ đâu bộ lông xinh đẹp tuyệt trần này của tôi bị bẩn thì sao?
Dương Tử Mi cảm thấy thật ngàn chấm:
- Giờ cậu mau biến về hình dạng hồ ly đi. Tôi không muốn người khác phát hiện ra cậu rồi bắt cậu vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu đâu.
- Khó chịu quá đi!
Tuyết Hồ lầm bầm một tiếng, thoắt cái đã biến trở lại hình dạng một chú hồ ly lông lá đáng yêu nhảy tót vào lòng cô.
Kết giới của căn phòng cũng được phá bỏ.
Dương Tử Mi ra mở cửa, gọi Mẫn Ngọc Lâm vào:
- Ông ơi! Có thể vào được rồi!
Mẫn Ngọc Lâm nghe cô gọi thì nửa tin nửa ngờ đi vào, đến khi nhìn thấy số cổ vật đã trở lại nguyên vẹn, không hề có dấu vết bị lửa thiêu cháy, thậm chí còn sáng bóng và đẹp hơn lúc đầu thì lập tức đưa tay lên dụi dụi mắt. Sau khi chắc chắn đây không phải là mơ, ông xúc động đến lệ nóng tuôn trào.
- Tiểu Mi! Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu!
Mẫn Ngọc Lâm biết ơn cô sâu sắc.
- Ông không cần cảm ơn đâu, cháu có lấy thù lao mà.
Dương Tử Mi híp mắt cười.
- Đúng rồi! Chiếc đồng hồ này giờ là của cháu.
Mẫn Ngọc Lâm đưa chiếc đồng hồ trước đó cho cô, lại lấy thêm một cái trụ đồng ra, nói:
- Cái này, cũng tặng cháu đấy.
- Không cần đâu ạ. Ông ơi, cháu chỉ cần cái đồng hồ này thôi.
Dương Tử Mi xua xua tay, nhận lấy chiếc đồng hồ không biết được làm từ chất liệu gì kia.
Khi cô vừa cầm nó lên tay, lập tức có một cảm giác kỳ lạ truyền đến, sinh ra phản ứng hệt như lúc cầm tháp sắt nhỏ vậy.- Đây là loại đồng hồ gì thế?
Dương Tử Mi hỏi Tuyết Hồ.
- Sau này cô sẽ biết. Dù sao thì cứ cất cẩn thận vào.
Tuyết Hồ tỏ vẻ thần bí nói.
- Được thôi.
Dương Tử Mi cất chiếc đồng hồ vào trong chiếc túi bách bảo của mình.
Đồ trong túi ngày càng nhiều, chẳng tiện gì cả.
Dương Tử Mi vỗ vỗ cái túi, nhẹ thở dài một hơi.
- Đúng là phiền phức. Nếu cô mà có nhẫn trữ vật như tôi thì có phải đỡ hơn không.
Tuyết Hồ nói.
- Nhẫn trữ vật? Đó là cái gì?
Dương Tử Mi hiếu kỳ hỏi.
- Đó là một loại nhẫn có thể cất trữ được rất nhiều thứ bên trong, không gian rộng lớn vô biên.
Tuyết Hồ giơ vuốt mình lên cho cô xem.
Dương Tử Mi nhìn thì thấy trên vuốt của Tuyết Hồ đúng là có một cái nhẫn nhỏ màu đen thật.
- Đây... chính là nhẫn trữ vật mà cậu nói đó hả?
Dương Tử Mi hoài nghi hỏi.
- Đúng vậy.
- Cái nhẫn nhỏ thế mà cũng đựng được đồ sao? Đừng có đùa.
Dương Tử Mi thấy chẳng đáng tin gì cả.
- Sao mà không được? Chỉ cần là đồ của tôi thì nhét được hết, ví dụ như quần áo để tôi mặc mỗi khi biến thành hình người này.
- Ồ!
Dương Tử Mi vẫn chưa tin:
- Thế cậu cất cái này đi cho tôi xem nào.
Nói xong, Dương Tử Mi lấy từ trong túi ra một đồng tiền cổ.
- Tặng tôi hả?
- Ừ tặng cậu.
Tuyết Hồ nhận lấy đồng tiền cổ, ngay lập tức nó biến mất khỏi vuốt của cậu ấy.