Phải tìm chiếc nhẫn này ở đâu bây giờ?
Dương Tử Mi túm Tuyết Hồ lên hỏi:
- Có phải chỉ yêu tộc bọn cậu mới có không?
- Cô cũng sắp thành yêu rồi!
Tuyết Hồ chớp chớp mắt nói:
- Nếu có duyên thì chắc cô cũng sẽ có được nó.
- Ha ha! Tôi là nửa người nửa quỷ.
Dương Tử Mi cười khổ nói:
- Có lẽ, còn chẳng là gì nữa cơ.
- Cô là chính cô.
Tuyết Hồ đưa móng vỗ vỗ lưng cô:
- Đừng tự coi nhẹ mình như thế, vẻ bề ngoài như thế nào cũng chẳng quan trọng.
Dương Tử Mi nhếch miệng cười cười, bế cậu ta lên:
- Đi thôi! Về nhà thôi!
Nhưng Dương Tử Mi không về nhà chung mà về nhà ở quê.
Ông cô vừa thấy cô về đã vội tránh ánh mắt của cô, cúi đầu hút thuốc.
Thẻ thành viên câu lạc bộ người già của ông bị Dương Tử Mi bẻ mất, giờ ông chỉ có thể loanh quanh trong sân nhà như trước, trong người còn vài đồng tiền lẻ, tính ra chưa đến năm mươi đồng.
Về chuyện bị Dương Tử Mi cấm cản, ông cũng không còn căm ghét cô như trước, chỉ thầm trách hành vi sai trái ngày đó của mình, để bây giờ cả nhà chẳng ai thèm để ý đến ông, ngay cả vợ mình cũng không muốn bắt chuyện.
Ông đã hoàn toàn mất đi tiếng nói trong nhà.
Dù vậy, Dương Tử Mi vẫn chào ông một câu rồi mới ngồi xuống cạnh bà mình.
- Nữu Nữu, bà có chuyện muốn nói với con.
Nói rồi bà kéo tay Dương Tử Mi vào phòng, vẻ mặt vô cùng thần bí.
- Có chuyện gì vậy bà?
Trước nay Dương Tử Mi chưa từng thấy bà mình thế này bao giờ, nên rất hiếu kỳ hỏi.
- Nữu Nữu à, tối qua bà nằm mơ thấy người nhà mình ở thủ đô.
Đột nhiên mặt bà có chút bi thương:
- Trong mơ, bà thấy anh trai bà sắp mất. Tự nhiên bà nhớ họ quá.
- Vậy thì về thủ đô thôi bà. Con đi với bà.
Dương Tử Mi nắm lấy tay bà mình:
- Tuy con không biết sao lúc đầu bà lại đến đây, nhưng bà à, chỉ cần bà muốn quay về, con nhất định sẽ đi cùng bà.
- Không được, không được đâu! Con sắp thi rồi mà.
Bà lắc đầu nói:- Bà cũng không muốn lắm, hơn nữa, bà...
Nói đến đây bà cô lại ngập ngừng.
- Bà à, con còn nửa tháng nữa là thi cấp ba. Hay là đợi con thi xong rồi con đưa bà đi nhé.
Dương Tử Mi nói.
- Bà không muốn về nữa.
Trong mắt bà cô hiện lên chút ưu thương, bàng hoàng:
- Họ sẽ không chịu nhận bà nữa đâu. Lúc đầu bà làm nhục gia tộc, mới bị đuổi đi.
- Tại sao ạ?
Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.
Cô thực sự không hiểu, một người vừa lương thiện vừa hiền thục như bà cô, có thể làm ra chuyện gì khiến cả gia tộc ô nhục chứ?
Rốt cuộc là chuyện gì?
- Bà...
Khuôn mặt của bà cô hơi đỏ lên, tay vò vò góc áo, cứ muốn nói lại thôi.
- Bà, bà nói đi. Con với bà có gì mà phải giấu?
Dương Tử Mi khuyên bà mãi.
- Nữu Nữu, bà không muốn nói...
Bà cô cúi đầu, mắt ươn ướt.
Thấy vậy Dương Tử Mi khẽ thở dài, duỗi tay ôm lấy vai bà:
- Được rồi! Đợi khi nào bà muốn nói thì hãy kể với con nhé.
Bà cô nghe xong khẽ gật đầu.
Dương Tử Mi nhìn gương mặt già nua chất phác của bà mình, có chút ngẩn ngơ.
Cô thực sự rất muốn biết tại sao bà lại rời bỏ thủ đô phồn hoa, từ bỏ gia tộc quyền quý đế đến Dương gia thôn xa xôi hẻo lánh và lấy một người chẳng ra gì như ông cô vậy?
Chẳng lẽ là vì thật lòng yêu ông sao?
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy giữa ông và bà không hề có tình yêu, đó chỉ là tình cảm chung sống lâu ngày của hai vợ chồng thôi.
Nhưng nhìn thì có vẻ bà vẫn thực sự muốn về nhà, chỉ là bà lo người thân không chịu nhận thôi.
Cho nên, bà mới chôn vùi nỗi nhớ quê nhà xuống tận đáy lòng.
Nếu có cơ hội đi thủ đô, cô nhất định phải tìm hiểu xem bà mình là người nhà họ nào.
- Nữu Nữu, chuyện lúc nãy bà nói với con, con đừng kể lại với ông nhé.
Bà cô ngẩng đầu nhìn cô nói.
- Vâng ạ.
Dương Tử Mi gật đầu, còn lâu cô mới đi nói với một người cố chấp như ông mình, để đỡ lắm chuyện xảy ra.