Long Trục Thiên đứng một bên trầm ngâm im lặng, sau nhìn Ngọc Thanh, nói:
- Sư phụ, có thể dạy con cách phá trận được không? Con muốn vào thế giới ảo ấy một lần nữa.
Ngọc Thanh gật đầu, bắt đầu dùng bày Bát Quái Trận bằng nhánh cây với Ngọc Chân Tử, giải thích cho anh nghe bí mật biến hóa và vị trí cửa sinh của trận pháp.
Về phương diện này, Long Trục Thiên có ngộ tính cực cao, chỉ nói một chút đã hiểu ngay.
Còn Dương Tử Mi từ nhỏ đã học mấy thứ bát quái âm dương ngũ hành này nên càng dễ hiểu. Chỉ là, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ tu luyện kiếm pháp, phỏng chừng đến lúc cần dùng thì cô cũng chỉ thuộc lý thuyết thiếu cơ sở thực tế mà thôi.
Song, những biến đổi của kiếm pháp này thật lợi hại, tuy chỉ được tạo ra từ nhánh cây nhưng Dương Tử Mi vẫn có thể nhìn thấy sức mạnh tấn công của chúng một cách rõ ràng.
Chẳng trách Long Trục Thiên lại bị thương trong ảo giác được.
Nếu không phải kịp thời tỉnh lại, thì có lẽ đã bị một trăm linh tám thanh kiếm này đâm cho thủng như nhím rồi.
- Trục Thiên, cậu có sẵn nền tảng về kiếm pháp không?
Ngọc Thanh giải thích xong liền hỏi một câu cực kỳ mấu chốt.
Long Trục Thiên gật gật đầu:
- Bắt đầu từ lúc nhỏ, ông ngoại con đã dạy con kiếm pháp, đến năm mười ba tuổi, mới phát hiện dù kiếp pháp có cao siêu đến đâu cũng không bằng một viên đạn, vậy là con bỏ không học nữa.
- Tuy rằng sự xuất hiện của vũ khí nóng đã giáng một đòn chí mạng vào vũ khí lạnh, nhưng không thể thay thế được hoàn toàn. Tu luyện kiếm pháp, ngoài tác dụng tấn công phòng ngự ra còn có thể tu tâm dưỡng tính.
Ngọc Thanh nói.
- Sư phụ, con chưa bao giờ thấy người dùng kiếm.
Dương Tử Mi đứng một bên rầu rĩ nói.
- Sư huynh từng đấu kiếm thất bại dưới tay người khác, nên lúc đó đã thề sẽ không bao giờ dùng kiếm nữa. Tiểu sư điệt à, thúc nói cho con biết nhé, kiếm pháp của sư phụ con tuyệt lắm đấy.
Ngọc Chân Tử hóng hớt vào.
- Thật ạ?
Mắt Dương Tử Mi sáng rực lên:
- Sư phụ! Có phải người cũng giỏi như mấy người trong phái Võ Đang rồi Toàn Chân Giáo được viết trong mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp không?
- Phụt! Sư huynh! Huynh không nói cho tiểu sư điệt nghe về sư môn của chúng ta sao?
Ngọc Chân Tử phụt cười.- Thế là ý gì ạ?
Dương Tử Mi không hiểu bèn hỏi.
Trước nay sư phụ chưa bao giờ kể cho cô nghe về truyền thừa của sư môn.
- Sư phụ của chúng ta cũng chính là sư tổ của con, trưởng môn thứ chín mươi của phái Võ Đang, con nói xem, mình thuộc giáo phái nào?
- Gì cơ?
Dương Tử Mi hết sức kinh ngạc:
- Thực sự có phái Võ Đang sao? Thế sư phụ sư thúc, sao hai người không ở trên núi Võ Đang?
- Hơ! Giờ ngoài mấy người chúng ta ra, thì trên thực tế phái Võ Đang đã biến mất từ lâu rồi.
Ngọc Chân Tử cười nói:
- Năm đó phá cái gì mà Tứ Cựu ấy, nên đã bị hủy diệt hết rồi.
Dương Tử Mi nghe xong mà bất lực.
Đó là thời kỳ chính đạo bị diệt, cô cũng không thể xen vào.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Long Trục Thiên đã dùng nhánh cây để vót thành hình thanh kiếm, bắt đầu múa máy ở bên cạnh, thu hút sự chú ý của Dương Tử Mi.
Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử cũng ngừng nói, bắt đầu quan sát anh...
Cơ thể của Long Trục Thiên cường tráng nhanh nhẹn, chân khí nồng đậm, tuy chỉ cầm một thanh kiếm giả bằng gỗ, nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được từng trận gió phát ra khi anh khua kiếm, lá trên cây cũng bị thổi rụng lả tả.
Dương Tử Mi không hiểu gì về kiếm pháp hết, nhưng cũng bị phong thái của anh hấp dẫn.
Đúng là soái ca!
Từng động tác đá chân khua tay, xoay tròn hay bay lên không trung...
Tất cả đều khiến tim cô đập thình thịch như chú nai nhỏ.
- Ô? Kiếm pháp mà cậu ta đang múa chẳng phải là của phái Võ Đang chúng ta sao?
Sau khi nhìn một lượt, Ngọc Chân Tử kinh ngạc kêu lên:
- Hình như sư phụ đã từng nói chỉ có mình sư thúc biết bộ kiếm pháp này mà. Sao cậu ta lại biết? Chẳng lẽ...