Mục lục
[Dịch]Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa trên trời đổ xuống, Hoàng Lợi kinh ngạc đứng ngẩn người trên bãi đất trống, cả người bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Có nằm mơ cũng không thể ngờ được, trên đời này lại có người có thể cầu được mưa.

Mà người này lại là đứa cháu gái của ông... Dương Tử Mi!

Càng không may là trước đó mình đối xử với nó rất tệ.

Tay chân ông ta lạnh lẽo trong lòng hoảng sợ, tim đập thình thịch, ngay cả thở cũng không thở nổi.

Ông ta phải làm sao đây?

- Hoàng Lợi! Hoàng Lợi! Không ngờ Nữu Nữu có thể hô mưa gọi gió như vậy... Không phải cháu nó là một thầy phong thủy rất lợi hại ư? Gần đây công việc của ông không thuận lợi, mau nhờ cháu nó xem thử đi! - Người vợ Trần Phượng Kiều của ông biết được chuyện lần này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bọn họ liền hưng phấn nói.

Hoàng Lợi trừng mắt nhìn bà, nhớ đến việc mình bỗng nhiên quỳ xuống đất ở trước cửa nhà không thể động đậy. Lúc đó, ông ta nhìn thấy ngón tay Dương Tử Mi hơi giật giật.

- Chẳng lẽ nó lợi hại đến mức có thể tùy tiện động một ngón tay cũng có thể khiến người khác bỗng nhiên bị thương?

- Hơn nữa, mình vừa xúc phạm Hoàng Tú Lệ và nó... Có khi nào nó thay đổi phong thủy của mình, khiến mình không thể ngóc đầu lên được hay không?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống.

- Rõ ràng cháu gái mình có bộ dáng bất phàm, thế nhưng mình lại không có mắt nhìn. Còn tưởng nó chỉ là một con nhóc gầy còm, vàng vọt, thích khóc như lúc trước, thật là đáng chết.

Ông ta chán nản, muốn đập đầu mình một cái.

Lúc này, trưởng thôn và một vài thanh niên cường tráng đến bắt ông ta lại, phun nước bọt lên người ông ta:

- Hoàng Lợi, tên đáng chết này, ông muốn hại chết tất cả người trong thôn chúng ta à?

- Thả tao ra!

Trước kia, lời nói của Hoàng Lợi luôn có trọng lượng ở trong thôn... Thấy ông ta la lên, mấy người trẻ tuổi đang giữ hai bên tay ông ta lập tức thả lỏng, do dự nhìn trưởng thôn.

- Tôi nói này Hoàng Lợi, chuyện ông đã nói thì ông phải làm. Lúc nãy, ở trước mặt mọi người ông đã nói... Nếu Nữu Nữu có thể cầu được mưa ông sẽ quỳ xuống trước mặt nó, dập đầu ba cái và gọi nó là bà nội. Bây giờ trời đã mưa rồi... Ông là cậu nó, bây giờ còn muốn chối cãi rồi nuốt lời sao?

Thôn trưởng hừ lạnh nói:

- Bởi vì ông, tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều đã gây sự với nó nên sau này nó không cần đến thôn chúng ta nữa. Lúc sáng, nó có nói việc sắp xếp cái kia... cái Sát Thủy cục gì đó, chỉ có thể giúp thôn chúng ta có mưa một năm, đó chỉ là tạm thời, sau này sẽ bố trí một biện pháp lâu dài hơn. Bây giờ, đã bị người cậu như ông phá hỏng, một năm sau, nếu thôn chúng ta lại không có mưa, Hoàng Lợi, ông chính là kẻ có tội lớn nhất trong thôn chúng ta.

Hoàng Lợi nghe thấy vậy, cả người hơi run nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Trùng hợp là trời đổ mưa... chẳng qua là tối nay nó may mắn thôi! Ông tin nó thật à?

- Trùng hợp à?

Thôn trưởng nổi giận nói với ông ta:

- Đúng vậy! Trên đời này có rất nhiều nơi có thể trùng hợp đổ mưa nhưng đã qua rất nhiều năm, thôn chúng ta không có mưa rồi. Đêm nay vừa hay trời lại mưa, tất cả mọi người đều biết rõ... đó là nhờ cháu gái ông cầu mưa mà ra. Ông còn muốn chối sao? Bây giờ lập tức theo tôi đến giải thích với Nữu Nữu, để cho nó bớt giận.

- Tôi không làm! - Hoàng Lợi cứng đầu nói.

Ông ta là bề trên, sẽ không bao giờ quỳ xuống cúi đầu với một đứa cháu gái như Dương Tử Mi, cho dù pháp thuật của nó có cao cường đến đâu đi nữa.

Nếu ông ta quỳ xuống, sau này sẽ không thể ngẩng đầu ở trong thôn này nữa. Cả đời này sẽ phải sống trong sự cười nhạo của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK