Còn cả thẻ bài gỗ đào này nữa, thứ này do chính tay Long Trục Thiên đeo cho cô, nên cô càng không nỡ tháo nó ra, tuy nhìn thì đúng là không hợp với bộ quần áo thật.
Thấy cô có chút khó xử, cô Hạ đành thờ dài một hơi, chọn lấy một tấm khăn lụa màu trắng, buộc cẩn thận lên cổ cô:
- Nếu con không muốn tháo chúng xuống, thì hãy dùng cái khăn lụa này che đi, nếu con không sợ nóng.
- Dạ.
Tuy cái khăn lụa này nhìn có vẻ làm màu vô ích, nhưng so ra thì vẫn hơn thẻ bài gỗ đào và miếng học kia nhiều.
- Để tôi biến thành cái khăn cho.
Tuyết Hồ ngồi bênh cạnh nói một câu.
- Hở? Cậu còn biết biến thành hình cái khăn nữa cơ à?
- Không biết! Tôi chỉ biết biến thành người, nên mới ghen tị với cái khăn kia đấy.
- Ha ha!
- Dù sao đi đâu cô cũng đều phải mang theo tôi hết, đừng có đưa cái gã nhỏ mọn thô bạo kia theo.
Tuyết Hồ tức tối nói.
- Anh ấy sẽ không đi đâu.
Dương Tử Mi biết Long Trục Thiên sẽ không đến những nơi như vậy đâu, huống hồ từ sau khi sư phụ dạy anh kiếm quyết, anh đã hoàn toàn bị mê hoặc rồi.
Còn cô thì vừa mới luyện được tí đã thấy hết hứng thú, có lẽ là vì đó không phải là kiếm thật.
- Mẫn Cương, cậu đến rồi à?
Dương Tử Mi quay đầu thì nhìn thấy Mẫn Cương mặc một thân sơ mi trắng quần tây đi từ cửa vào, mấy ngày không gặp, hình như anh gầy hơn thì phải, có lẽ do chuyện của công ty nên lao lực quá độ.
Mẫn Cương vừa vào đã thấy cô mặc một bộ lễ phục màu trắng thuần, thanh nhã phiêu dật, trên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, trông cô cứ như tiên nữ đạp mây bước ra từ trong tranh vậy.
Anh hơi ngơ ngác tim như ngừng đập khoảng một lúc, đến hít thở cũng ngừng lại.
Đẹp quá!
Anh ngơ ngẩn nhìn cô, quên cả hô hấp, hoàn toàn mất đi tri giác.
Đây là lần đầu tiên cô bị anh nhìn một cách nóng bỏng như thế, nên mặt Dương Tử Vi hơi ửng hồng, khóe môi nhẹ mang theo ý cười, chủ động chào hỏi anh:
- Mẫn Cương, cậu đến đấy à?
Lúc này Mẫn Cương mới phục hồi tinh thần, vội vàng thu lại ánh nhìn của mình, gật gật đầu:
- Ừ, Hạt Muội nói cậu sẽ đến đây nên tớ đến xem thử.
- Tử Mi à, bạn không biết đâu, Mẫn Cương đã từng chạy đến tận lớp chúng ta để nhìn chỗ bạn ngồi, thế mà bạn lại không đi học. Anh ấy thất vọng dã man ấy.Hạ Muội ở bên cạnh, vẻ mặt mờ ám nói.
- Tớ... Tớ có chút việc muốn tìm cậu ấy đấy mà.
Dường như sợ bị hiểu lầm nên Mẫn Cương đã vội vàng thanh minh.
- Ha Ha! Có chuyện gì được cơ chứ? Cái vẻ mặt kia của cậu có đứa ngốc cũng sẽ nhận ra là cậu đang nhớ bạn ấy nhé.
Hạ Muội nhe răng trêu chọc.
Mẫn Cương khẽ đỏ mặt, trốn tránh ánh mắt của Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi nhìn anh, gò má cũng hơi đỏ lên.
Cô biết tuy kiếp này cô không yêu Mẫn Cương, nhưng vẫn có chút quyến luyến không thể khống chế được, cô vẫn rất thích ngắm nhìn anh.
Cô cũng biết, thái độ mập mờ này sẽ vô cùng tàn khốc với Mẫn Cương.
Nhưng mà, cô không thể dừng việc tiếp cận anh được.
Có lẽ, là do cô quá ích kỷ, và quá tham lam.
Cô thầm thở dài một hơi, bước vào phòng thay đồ, cởi bộ lễ phục xuống, mặc lại quần áo bình thường lên, xong xuôi đâu đấy mới mở cửa bước ra.
Dường như Hạ Muội nhìn ra không khí giữa hai người có chút là lạ nên mới âm thầm kéo Dương Tử Mi qua một bên, hỏi:
- Bạn không thích Mẫn Cương à?
- Thích.
Dương Tử Mi trả lời cô.
- Cậu ấy cũng thích bạn, hai người nhìn rất xứng đôi vừa lứa, hay là cứ đến với nhau đi.
Hạ Muội khích lệ cô.
- Nhưng không phải kiểu thích kia.
Dương Tử giải thích:
- Tớ đã có người yêu rồi, sau này đừng nói những câu như vậy nữa.
- Không phải chứ? Là ai đã cướp đi trái tim thiếu nữ của bạn thế? Mẫn Cương đáng thương quá!
- Có cơ hội sẽ giới thiệu cho bạn.
Dương Tử Mi không muốn nói đến chuyện này quá nhiều, nhếch miệng nói.
Thấy vậy, Hạ Muội cũng thức thời không hỏi nhiều nữa.