Đúng lúc đó, trong linh hồn đã sắp tan vỡ của Phong Vân Vô Ngân đột nhiên hiện lên hư ảnh của kiếm tiên thi triển Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu Kiếm Pháp, hai đạo kiếm pháp cũng vũ động theo kiếm thế của kiếm tiên, rồi hoàn toàn dung nhập vào kiếm pháp kiếm khí của kiếm tiên.
Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt liền chuyên tâm vào kiếm, tâm thần tựa như dung nhập thành một thể với hai đạo kiếm pháp, tâm thần cũng vũ động theo kiếm, không ngờ lại hoàn toàn quên đi nỗi đau đớn khủng khiếp của thân thể hắn.
Tiếng kêu đau đớn thấu tâm can, cũng lập tức dừng lại.
Dược lực của nhựa cây Hỏa Long Thụ từng chút từng chút dung nhập vào trong da thịt của Phong Vân Vô Ngân.
Đúng lúc đó.........
Ở ngoài khu rừng này, một nữ tử xinh đẹp nhưng lạnh lùng, hông đeo loan đao, chân bước không chạm đất, lướt trên cỏ mà đi, nhanh chóng hướng về khu vực của Phong Vân Vô Ngân.
Lãnh Như Sương.
Một trong hai đại chiến tướng của Tây Môn Thiên, Lãnh Như Sương!
- Tìm thấy rồi!
Lúc này, ánh mắt Lãnh Như Sương đột nhiên hiện lên một tia tinh mang.
Tây Môn đại nhân nói, Phong Vân Vô Ngân sở dĩ mạo hiểm vượt qua chiến trường võ giả đang chiến đấu cũng Thực Thi Ngốc Ưng là để tiến vào một khu rừng, khu rừng trung cấp Man Lực Quả. Nếu ta đoán không lầm, hái trung cấp Man Lực Quả có lẽ là để tu luyện một môn luyện thể công pháp..... Thần Man Lực Vương Quyết! Nếu đã tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết, thì cần rất nhiều nhựa của Hỏa Long Thụ.... quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, hắn đang ở trong khu rừng Hỏa Long Thụ!
- Vừa rồi từ trong khu rừng Hỏa Long Thụ trước mặt truyền tới một tiếng kêu đau đớn vô cùng khủng bố, có lẽ tên Phong Vân Vô Ngân kia đã tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết. Loại luyện thể công pháp này vô cùng tan nhẫn, mà căn bản không thể luyện thành. Năm xưa biểu ca của ta cũng để tu luyện loại công pháp tự sát này mà đau đớn đến chết trong một ao dịch thể Hỏa Long Thụ! Hừ! Phong Vân Vô Ngân này tự tìm cái chết, ta vào trong rừng cây thì e rằng cũng chỉ tìm thấy thi thể của hắn, không thể hoàn thành nhiệm vụ bắt sống mà Tây Môn đại nhân đã giao phó.
Nghĩ như vậy, Lãnh Như Sương thi triển Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, tinh thần lực tỏa ra xugn quanh, trực tiếp cảm nhận từng ngọn cỏ thân cây, chim muông côn trùng ở trong khu vực Phong Vân Vô Ngân đang ở, chỉ một giây lát sau, Lãnh Như Sương đã cảm nhận thấy rõ khí tức của Phong Vân Vô Ngân. Khí tức vô cùng yếu ớt, không hề có một tia huyền khí ba động, tuy có chút cổ quái, nhưng vẫn còn sống.
- Vẫn còn sống? Thật khó mà tin được!
Khóe miệng Lãnh Như Sương hiện ra một nụ cười lãnh khốc.
- Vậy thì tốt, bắt lấy mang về giao cho Tây Môn đại nhân.
Ở trong rừng!
Tinh thần Phong Vân Vô Ngân tập trung cả vào kiếm, hai đạo kiếm ý trong linh hồn cũng múa kiếm cũng kiếm tiên, hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm chi ý cảnh do kiếm tiên tạo ra. Hai đạo kiếm ý ngày càng ngưng luyện, ngày càng sắc bén, ngày càng tinh túy.
Đúng lúc đó, đột nhiên, một cỗ thần lực cường đại giống như một vũng xoáy cực đại hình thành trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân, lực lượng cường hãn như thể không bao giờ cạn tuôn trào trong lục phủ ngũ tạng, tứ chi kinh mạch của hắn. Khí thế bừng bừng như thiên quân vạn mã đang xông tới. Giống như, mỗi một lỗ chân lông cũng đều tràn ngập lực lượng cường đại.
- Gừ!
Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, tiếng gầm lan ra bốn phía, âm ba cường hãn khiến cho cành cây bốn phía đều rung lên xào xạc, muông thú sợ hãi bay chạy toán loạn, giống như khu vực này bất ngờ sinh ra một con cự thú hung hãn.
- Ầm!
Hố nước Phong Vân Vô Ngân dùng để ngâm nhựa cây Hỏa Long Thụ liền nổ tung, đất đá bay tứ tung, khiến cây cối bốn xung quanh cũng bị bắn thủng lỗ chỗ.
Dưới ánh nắng, chỉ thấy toàn thân Phong Vân Vô Ngân trần trụi, da thịt hiện lên màu vàng kim chói mắt, đầy vẻ cứng rắn, rắn chắc không thể phá vỡ nổi.
Hai mắt hắn cũng lóe lên một tia kim sắc, vô cùng quỷ dị.
Thần Man Lực Vương Quyết trung kỳ!
- Hừ, không ngờ ngươi đã luyện thành.
Lúc này, một thanh âm nữ tử băng lãnh từ ngoài rừng vang lên, thanh âm đó tràn ngập sự kinh ngạc:
- Mau mặc y phục rồi đi theo ta.
Trong khi nỗi đau đớn thấu tận tâm can thì lại chợt gặp phúc lành, trong linh hồn tự động hiện ra Kiếm Tiên Đồ Lục, khiến Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn chìm đắm vào tôi luyện kiếm ý, tham ngộ kiếm ý, nỗi đau đớn do nhựa Hỏa Long Thụ gây ra trên nhục thân hắn cũng bởi vậy mà hoàn toàn biến mất, khiến Phong Vân Vô Ngân đại cáo công thành, cuối cùng đã luyện thành Thần Man Lực Vương Quyết trung kỳ.
Lúc này, trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân như thể đang ẩn giấu một con thần thú tới mấy vạn cân lực lượng, huyết dịch trong huyết quản giống như nước sông cuồn cuộn chảy về biển, tim đập mạnh như vó ngựa trên thảo nguyên. Lục phủ ngũ tạng rắn chắc như thiết thạch. Da thịt rắn chắc như mặc một kiện khải giáp.
Sự tự tin cũng tăng vọt.
Nghe thấy một tiếng nữ nhân từ ngoài rừng truyền tới, từng trận uy áp bá đạo quét vào trong rừng, nhưng Phong Vân Vô Ngân lại không hề có chút kinh hoang nào, bình tĩnh như thể Thái Sơn sụp đổ mà mặt không biến sắc. Hắn vừa chậm rãi mặc y phục, đeo kiếm lên lưng vừa thầm phán đoán lực lượng của mình.
Đạt tới cảnh giới này, Phong Vân Vô Ngân một quyền có thể đánh ra một vạn cân lực lượng, hơn nữa trong thời gian này hắn còn ăn thêm thịt viên, lực lượng một quyền có thể đạt tới một vạn một ngàn cân; lực lượng hai quyền có thể đạt tới hai vạn hai ngàn cân.
Lại còn có Thần Lực Chùy......
Trọng lượng của Thần Lực Chùy thay đổi tùy theo lực lượng của bản thân người sử dụng, nếu lúc này Phong Vân Vô Ngân rút Thần Lực Chùy ra, toàn lực vung lên, trọng lượng của nó nhất định phải lên tới vạn cân.
Bởi vậy, lúc này Phong Vân Vô Ngân có thể bộc phát ra cỗ cự lực khủng bố lên tới bốn vạn cân. Kẻ nào chặn, kẻ đó chết.
Về bề ngoài, Phong Vân Vô Ngân chỉ luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới trung kỳ, nhưng hắn đã nâng cao cấp bậc của môn luyện thể công pháp này, bởi vậy trung kỳ của hắn thực ra đã là cảnh giới đại thành của bộ công pháp này.
Mặc xong y phục, Phong Vân Vô Ngân vẫn không hề động, cười lạnh nói:
- Ngươi là ai chứ?
Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lãnh Như Sương trở nên âm lãnh, từ ngoài rừng tiến vào, xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Ngân. Hông nàng ta đeo viên nguyệt loan đao, ánh mắt sắc lạnh, tỏa ra quang mang lạnh như dao. Toàn thân nàng ta khiến Phong Vân Vô Ngân có cảm giác như một thanh bảo đao đã tuốt ra khỏi vỏ.
- Ngươi muốn giết ta?
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên nói.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi quả nhiên vô cùng yêu nghiệt, không ngờ có thể luyện thành môn công pháp luyện thể tự sát như môn Thần Man Lực Vương Quyết này, có lẽ, trong cơ thể ngươi có huyết mục đặc biệt, không giống với những người bình thường.
Thanh âm của Lãnh Như Sương rất lạnh:
- Nhưng, cho dù nhục thân luyện tới cực hạn thì cũng chỉ là hạ đẳng, không đáng tự hào. Ngươi chưa xứng để ta ra tay chém giết, hãy ngoan ngoãn đi theo ta.
Trong khi nói, Lãnh Như Sương cũng đang thầm phán đoán thực lực của Phong Vân Vô Ngân, chỉ cảm thấy khí tức của Phong Vân Vô Ngân trầm ổn tráng kiện, mỗi một hô hấp đều có thể khiến không khí xung quanh tan vỡ, chứng tỏ nhục thể lực lượng vô cùng tráng kiện, nhưng nàng ta không thể phán đoán ra được lực lượng của Phong Vân Vô Ngân.
Nhưng ngoài lực lượng ra, những phương diện khác, Phong Vân Vô Ngân đều vô cùng tầm thường.
Nàng ta biết Phong Vân Vô Ngân chỉ có tu vi lục phẩm huyền khí, nhưng tựa hồ tu luyện một môn công pháp đặc biệt có thể che giấu khí tức.
Tây Môn Thiên trước đó cũng đã nói, Phong Vân Vô Ngân đã lãnh ngộ ra kiếm ý, nhưng theo Lãnh Như Sương thì có lẽ Tây Môn Thiên đã phán đoán sai lầm.
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân không hề có chút dấu hiệu của “kiếm ý”, tuy lưng đeo trường kiếm nhưng kiếm và người hoàn toàn tách rời, hoàn toàn thiếu cảnh giới tối cao người chính là kiếm, kiếm chính là người .
Phong Vân Vô Ngân căn bản chưa thể lãnh ngộ ra kiếm ý. Thậm chí, Lãnh Như Sương còn nghi ngờ, Phong Vân Vô Ngân rốt cuộc có tu luyện kiếm kỹ không.
Phải biết rằng, Lãnh Như Sương đã sống cùng Vị Ương Nghị nhiều năm, hai người thực ra là quan hệ phu thê, sớm tối bên nhau, Vị Ương Nghị là thiên tài kiếm đạo chân chính, cũng như nàng ta chính là thiên tài đao đạo. Mưa dầm thấm lâu, Lãnh Như Sương muốn phán đoán ra một kiếm giả rốt cuộc đã lãnh ngộ ra kiếm ý hay chưa, chỉ nhìn một cái là biết. Thậm chí, ở phương diện này, nàng ta thậm chí còn nhiều kinh nghiệm hơn cả Tây Môn Thiên.
Thực ra, khi thân thể của Phong Vân Vô Ngân đang chịu nỗi giày vò về thể xác của nhựa Hỏa Long Thụ thì linh hồn của hắn đã hoàn toàn tách rời khỏi thân thể hắn, chuyên tâm tu luyện kiếm ý, khiến cho kiếm ý của hắn đã đạt tới mức độ thu phóng tự nhiên, thần quang ẩn giấu vào trong.
Không phải là Phong Vân Vô Ngân không có kiếm ý, mà là Lãnh Như Sương không thể nhìn ra được.
Phong Vân Vô Ngân thần lực tăng gấp bội, bá khí trong cơ thể sôi sục, đối diện với Lãnh Như Sương hoàn toàn không chút sợ hãi, thản nhiên cười nói:
- Ta không biết vì sao ngươi muốn ta đi theo ngươi. Nhưng, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi không có tư cách khoa chân múa tay trước mặt ta. Còn nữa, ngươi nói lực lượng nhục thể chỉ thuộc hàng hạ đẳng, đó là bởi ngươi hoàn toàn chưa hề biết cái gì gọi lão phu lực lượng nhục thể thực sự. Ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên nói, ngữ khí đầy vẻ khinh thường, nhưng thần lực toàn thân lại thầm ngưng tụ, giống như một con hung thú đang đợi thời co, lúc nào cũng có thể lôi Thần Lực Chùy ra, tiêu diệt nữ tử trước mặt này.
Lãnh Như Sương ánh mắt đầy băng lãnh, khí tức ngày càng lạnh thấu xương, sát khí tuôn động, không thể kiềm chế nổi. Cần biết rằng, ở trong Nham Thạch Thành, tu vi và địa vị của nàng ta chỉ đứng sau những lão gia hỏa đã đạt tới thập phẩm cảnh giới, và thập đại cao thủ, còn những kẻ khác đều có thể ra tay tiêu diệt.
Nàng ta tư chất tuyệt đỉnh, tiềm lực vô cùng, bởi vậy, vô cùng cao ngạo.
Nhưng lúc này, một tên nhóc miệng hôi mùa sữa lại dám lớn tiếng trước mặt nàng ta, khiến nàng ta sát khí bừng bừng, đao ý cuồn cuộn tuôn ra.
- Ong ong ong!
Viên nguyệt loan đao trên hông Lãnh Như Sương phát ra những tiếng kêu ong ong, giống như một sinh vật có sinh mệnh, không khí trong rừng lập tức trở nên lạnh lẽo, từng đạo đao khí vô hình chém ngang chém dọc, nàng ta cùng viên nguyệt loan đao dường như đã dung nhập thành một thể, không còn chút khoảnh cách nào.
Người chính là đao! Đao chính là người !
- Xì! Xì! Xì!
Không khí trong rừng bị đao khí chém nát, phát ra những tiếng nứt vỡ khe khẽ, lá cây vừa rơi khỏi cành liền bị chém thành phấn bụi, hoa cỏ cây cối trong rừng cũng bị đao ý vô cùng chém nát vụn.
Không gian trong rừng cây đã bị đao ý vô hình bao trùm.
Núi đao! Hồ đao! Mộ đao!
Nơi đây lúc này đã biến thành thế giới của đao.
Còn Lãnh Như Sương, chính là chúa tể của thế giới này.
- Đi theo ta, nếu không, chết!
Lãnh Như Sương dùng khẩu khí như quân vương ra lệnh cho Phong Vân Vô Ngân.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Dưới áp lực điên cuồng của đao ý, huyết dịch trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân bắt đầu sôi dục, thần lực toàn thân bị kích thích, chỉ chực tuôn ra.
Rồi đột nhiên, dưới làn da Phong Vân Vô Ngân như xuất hiện vô số con ếch xanh, phát ra những tiếng kêu lộp bộp, không ngừng co giật, giống như có lực lượng đang muốn thoát ra khỏi thân thể.
Không cam chịu bị áp chế.
- Bùm! Bùm! Bùm!
Mấy đạo đao ý đang đan xen ngang dọc quanh người Phong Vân Vô Ngân đột nhiên nứt vỡ.
Lãnh Như Sương cuối cùng đã xuất hiện sự chấn kinh, cần phải biết rằng, ba phần đao ý của nàng ta ở trong cả Nham Thạch Thành đều thuộc hàng vô cùng hiếm có, thậm chí có một vài võ giả đạt tới cảnh giới cửu phẩm trung kỳ, cửu phẩm đỉnh cao nhưng chỉ cần chưa lãnh ngộ ra “ý”, bị đao ý của nàng ta áp chế, nhẹ thì không chiến mà hàng, nặng thì tâm thần sụp đổ, biến thành kẻ ngốc, hoặc tu vi mất sạch.
Còn Phong Vân Vô Ngân, toàn thân không hề có chút huyền khí ba động, chỉ dựa vào lực lượng nhục thể đã có thể đối đầu cùng đao ý của nàng ta.
Giống như, một khối đá giữa biển khơi, gặp muôn ngàn sóng gió mà không bị sụp đổ.
Thậm chí, lực lượng nhục thân của nàng ta còn có thể phá nát mấy tia đao ý.
- Nhục thân của hắn rốt cuộc cường hãn tới mức độ nào? Thật là một tên quái thai.
Lãnh Như Sương cuối cùng đã rút lại sự khinh thường của mình:
- Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi. Nhưng ngươi vẫn không thể là đối thủ của ta.
Nói rồi, một tiếng “ong” giòn tan vang lên, viên nguyệt loan đao trên hông nàng ta như linh xà bay ra, lững lờ trước mặt nàng ta, rồi trong nháy mắt, tất cả đao ý trong rừng cây như chim bay về tổ, đều tập trung ngưng tụ trên viên nguyệt loan đao.
Viên nguyệt loan đao ngày càng rực rỡ, đao mang chói mắt, vô cùng sắc bén.
- Nếu đã vậy thì chiến thôi.
Phong Vân Vô Ngân hô lớn một tiếng, không gian trong rừng như bị chấn động, Thần Lực Chùy từ trong nạp giới bay ra, trong nháy mắt đã lớn lên, biến thành một chiếc trọng chùy tràn đầy sát khí, Phong Vân Vô Ngân nắm chặt trong tay, kim quang trong mắt hắn lóe lên, từng hàng phù văn uốn lượn quanh thân thể hắn, hợp thành hung thú hư ảnh, lúc như mãnh hổ, lúc như dã ngưu, lúc như mãng xà, lúc như giao long, không ngừng ẩn hiện biến đổi trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân.
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thần lực chân chính. Ngươi coi thường nhục thân lực lượng thì ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.
Trong ánh mắt kim sắc của Phong Vân Vô Ngân tràn ngập chiến ý, sát khí dày đặc, thần lực toàn thân giống như vạn mã tung vó, uy lực không thể ngăn cản.
Hắn đã không định dùng kiếm ý để đối phó với nữ tử cuồng ngạo này.
Trực tiếp dùng thần lực đánh tới. Khiến nàng ta phải trả giá nặng nề cho sự kiêu ngạo của mình.
- Thật nhiều lời.
Lãnh Như Sương hô lớn, tất cả đao ý trong từng ngưng tụ trên viên nguyệt loan đao, viên nguyệt loan đao lóe sáng, cửu phẩm huyền khí của nàng ta hô ứng tương giao cùng viên nguyệt loan đao, rồi một giây sau, một đạo đao mang lớn tới mấy mét đột nhiên hình thành, vô cùng hung bạo, mang theo uy năng có thể chém tan tất cả, trực tiếp lao về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Thất Toàn Trảm.... Toàn Tâm Động Phách!
Một đạo đao mang này mang theo khí thế chém nát tất cả trên thế gian, không thể phá vỡ, coi tất cả như cỏ rác, cuồng bạo vô cùng.