Nói ngắn gọn, U Mật Tháp chính là mạch sống của Chiến Tần Đế Quốc.
Bởi vậy, ở trong Chiến Tần Đế Quốc, người có tư cách vào trong U Mật Tháp không nhiều. Ví dụ như tông chủ của ngũ đại tông chủ, chỉ có Thần Chưởng Tông tông chủ, Thái Huyền Tông tông chủ ở lần U Mật Tháp mở cửa lần trước là đã từng vào. Cũng chính bởi hai tông chủ này đã từng vào trong U Mật Tháp nên Thần Chưởng Tông, Thái Huyền Tông mới có thực lực nhỉnh hơn ba đại tông môn kia một chút.
Lúc này, hoàng đế tiến hành phân phối 42 suất tiến vào trong U Mật Tháp, tất cả đều im lặng như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi xuống mặt đất. Ánh mắt của mỗi người đều trở nên vô cùng cuồng nhiệt.
- Trong lòng trẫm đã có ứng cử viên.
Hoàng đế nghiêm túc nói:
- Ba người đứng đầu trong thi đấu giao lưu vũ kỹ của ngũ đại tông môn, Phong Vân Vô Ngân, Sở Phong, Mạc Thu Sương đều có được tư cách tiến vào trong U Mật Tháp.
- Ân!
Phong Vân Vô Ngân thầm gật đầu trong lòng:
- Suất tiến vào trong U Mật Tháp này cũng là một phải những phần thưởng của cuộc thi lần này, chưa biết chừng còn là phần thưởng lớn nhất. Mình rất muốn xem xem trong U Mật Tháp này có chứa kì duyên gì.
Sở Phong và Mạc Thu Sương, sắc mặt đều đỏ bừng.
- Hừ! Trong một tháng này mình phải nhanh chóng khôi phục thực lực, một tháng sau, với thực lực và vận khí của mình, nếu có được chút kỳ ngộ thì sẽ bù đắp lại được sự tiếc nuối khi bị Phong Vân Vô Ngân đoạt mất ngôi quán quân.
Mạc Thu Sương thầm nghĩ, trong lòng tràn ngập sự chờ đợi.
Ngưng lại một lát, Đế Huyền đưa mắt nhìn tất cả một lượt, chậm rãi nói:
- Ngôi quán quân tập thể của cuộc thi giao lưu vũ kỹ lần này là Thái Huyền Tông. Bởi vậy, 10 võ giả tham gia cuộc thi lần này đoạt được 10 suất tiến vào U Mật Tháp. Bởi Mạc Thu Sương đã đoạt được một suất, Tiên Vu Duyên đã bị chết, bởi vậy, Thái Huyền Tông chỉ còn lại 8 võ giả tham gia thi đấu, có thể lựa chọn thêm 2 võ giả, tổng cộng là 10 suất.
- Tốt quá!
Thái Huyền Tông tông chủ không khỏi reo lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Do Tiên Vu Duyên đã chết, Mạc Thu Sương đã giành được một suất, vậy còn dư 2 suất, bổn tông tự chiếm lấy một suất. Tốt, tốt, rất tốt!
Lúc này, Thái Huyền Tông tông chủ lại thầm cảm tạ Phong Vân Vô Ngân, cảm tạ Phong Vân Vô Ngân đã giết chết Tiên Vu Duyên, để dư ra một suất.
Tứ đại tông môn còn lại đều dùng ánh mắt đố kị nhìn Thái Huyền Tông. Đám người của Thái Huyền Tông đều giành được tư cách tiến vào trong U Mật Tháp, từ nay về sau thực lực của cả Thái Huyền Tông cũng sẽ tăng vọt.
Hoàng đế tiếp tục nói:
- Do lần này chỉ có 42 suất tiến vào trong U Mật Tháp, còn ít hơn cả lần trước, bởi vậy... ngũ đại tông môn, không còn có suất nào nữa. Tất cả số suất còn lại, do hoàng thất phân phối.
Ngũ đại tông môn không còn được suất nào nữa.
Vừa nghe thấy vậy, ánh mắt của chưởng môn, chưởng lão của Ngạo Hàn Tông, Thần Chưởng Tông, Định Hải Tông, Ngọc Nữ Tông đều trở nên ảm đạm.
Sau khi tuyên bố xong mọi việc, hoàng đế tuyên bố bãi triều. Khi hoàng đế bước đi liền nhìn kỹ Phong Vân Vô Ngân một cái, Lâm Lang công chúa cũng vừa đi vừa lén nhìn Phong Vân Vô Ngân, thái độ vừa ngượng ngùng vừa phức tạp khó tả.
Một gã thái giám trung niên, tiên thiên tử khí cảnh sơ kỳ tu vi õng ẹo tiến lại gần Phong Vân Vô Ngân, cười nói:
- Phong Vân Vô Ngân đại nhân, xin hãy đi ta theo. Bệ hạ dã truyền lệnh sắp xếp Phong Vân Vô Ngân tại Dưỡng Tâm Các. Ngày mai An tổng quản sẽ đưa Phong Vân Vô Ngân đại nhân tới Điển Tàng Khố của hoàng gia lựa chọn bảo bối.
- Ân!
Phong Vân Vô Ngân đi theo thái giám.
Lúc này, một thanh âm vang lên sau lưng Phong Vân Vô Ngân:
- Phong Vân Vô Ngân, hãy dừng bước!
- Ồ?
Thân hình Phong Vân Vô Ngân khẽ sững lại, rồi khẽ quay người .
Chỉ thấy Ngạo Hàn Tông tông chủ, mặt mỉm cười tiến về phía Phong Vân Vô Ngân, nụ cười trên mặt hắn, không chút nghi ngờ, đang phải cố gắng lắm mới nặn ra nổi, không hề thật lòng.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân nổi lên một cỗ sát khí và chán ghét tột đỉnh, nỗi thù hận song thân phụ mẫu bị giết hại cuồn cuộn kéo tới. Nhưng hắn biết rằng, lúc này chưa phải lúc phát tác.
Ngạo Hàn Tông tông chủ là tiên thiên hạo khí đỉnh cao cảnh giới cường giả, một đời tông sư, một bước là có thể đột phá lên thánh cấp, tu vi không hề thua kém Lý Vạn Tiên. Phong Vân Vô Ngân tuy gặp được rất nhiều kỳ ngộ, một ngày tiến trăm dặm, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Ngạo Hàn Tông tông chủ.
Nếu cứ ương ngạnh giao thủ thì kết cục sẽ là bị giết chết trong nháy mắt.
Nhưng, bởi nỗi thù hận trong lòng khiến Phong Vân Vô Ngân rất có khả năng không thể kìm nén nổi, bất chợt ra tay.
Bởi vậy, Ngạo Hàn Tông tông chủ vẫn còn chưa tiến lại gần, Phong Vân Vô Ngân đã cố ép mình quay người lại, nói với thái giám:
- Mang ta tới Dưỡng Tâm Các đi.
Thái giám rất giỏi nhìn mặt đoán lòng, đã nhìn ra mối quan hệ vi diệu của Ngạo Hàn Tông và Phong Vân Vô Ngân, nhưng cũng không hỏi thêm gì, trực tiếp dẫn Phong Vân Vô Ngân ra khỏi cung điện, đi về phía Dưỡng Tâm Các. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Để lại một mình Ngạo Hàn Tông tông chủ ngơ ngác đứng im tại chỗ.
- Không ngờ lại không thèm để ý tới ta!
Trên khuôn mặt trắng nõn của Ngạo Hàn Tông tông chủ hiện ra chút âm lãnh, khóe mắt điên cuồng co giật mấy cái.
- Sở Phong!
Một lúc sau, Ngạo Hàn Tông tông chủ mới bình tĩnh trở lại.
- Tông chủ!
Sở Phong tiến lại.
- Sở Phong! Lần này U Mật Tháp mở ra, ngươi đoạt được một suất tiến vào trong, ta nói với ngươi, đây là cơ ngộ vô cùng to lớn. Suốt cả đời này có lẽ chỉ có một lần. Nghe nói, U Mật Tháp do một thượng cổ vị diện, một nhân vật đại năng tạo dựng ra, trong đó ẩn chứa vô số bảo bối, thượng cổ đan dược, bí kíp, thần binh lợi khí, linh thạch. Tất cả đều dựa vào thực lực và vận khí của kẻ tiến vào. Ngươi tiến vào trong U Mật Tháp, quan trọng nhất là phải tham công mà mạo hiểm. Bảo bối ngươi đoạt được từ trong U Mật Tháp, tông môn sẽ dùng giá cả hợp lý để mua lại của ngươi.
- Tông chủ, điểm này người yên tâm, tuy hiện tại ta đang rèn luyện tại Vô Biên Hải Vực, nhưng vẫn xuất thân từ Ngạo Hàn Tông, đương nhiên không thể quên công vun trồng của tông môn được. Ta sẽ báo đáp lại tông môn.
Sở Phong đáp rất rõ ràng.
- Tốt! Rất tốt! Sở Phong, ngươi rất tốt. Bổn tông chúc ngươi tiến vào trong U Mật Tháp đoạt được vận khí tốt, đột phá rào cảo tiên thiên tử khí, tiến lên tiên thiên hạo khí cảnh giới.
Ngạo Hàn Tông tông chủ gật đầu đáp, trong lòng lại vô cùng oán hận Phong Vân Vô Ngân:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi không ngờ dám ngạo mạn tới mức coi thường cả bổn tông. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho dù là Sở Phong, ở Vô Biên Hải Vực đã có chút tiếng tăm mà vẫn không quên công vun trồng của tông môn, vinh quang của tông môn, uống nước nhớ nguồn, còn ngươi.... ngươi đúng là tội đáng muôn chết! Đừng cho rằng hoàng đế coi trọng ngươi, bản tông sẽ không dám động đến ngươi. Muốn diệt ngươi, bản tông có vô số biện pháp.
Gã trung niên thái giám dẫn Phong Vân Vô Ngân đi trong hoàng cung.
Hoàng cung vô cùng rộng lớn.
Nơi nào cũng là hoa thơm chim hót, nơi nào cũng là cây quý cỏ lạ, nơi nào cũng là những cung nữ xinh đẹp thướt tha, những hộ vệ áo giáp sáng chói bước qua bước lại.
Nơi nào cũng tỏa ra sự tôn quý của hoàng gia, vô cùng tráng lệ.
Trên đường đi, gã trung niên thái giám đều khúm na khúm núm với Phong Vân Vô Ngân, tuy cảnh giới của hắn cao hơn Phong Vân Vô Ngân, nhưng thái độ lại vô cùng khúm núm, hoàn toàn là thái độ của một kẻ nô tài. Xem ra, trong lòng thái giám đã coi Phong Vân Vô Ngân là một đại nhân vật của Chiến Tần Đế Quốc, chưa biết chừng còn là phò mã trong tương lai nữa.
Phong Vân Vô Ngân lại không nói gì, thái độ vô cùng bình thản.
Hắn càng làm như vậy, thái giám càng ra sức khúm núm nịnh nọt.
Không lâu sau thì tới một tòa lầu các vô cùng xinh đẹp tao nhã. Cây tỏa bóng râm, hoa thơm cỏ mát, từng sợi tiên khí lững lờ quanh lầu các, giống như cảnh vật trong một bức tranh tuyệt mỹ.
Đây chính là Dưỡng Tâm Các.
Sau khi dẫn Phong Vân Vô Ngân tới đây, thái giám liền cáo từ bước đi. Phong Vân Vô Ngân cho lui hết cung nữ, thái giám, nô bộc đang hầu hạ trong lầu các, một mình tản bộ trong khu vườn của lầu các.
Hoa thơm say lòng, giả sơn non bộ cũng vô cùng đẹp mắt, thái độ của Phong Vân Vô Ngân cũng tốt hơn rất nhiều.
Quay người lại, Phong Vân Vô Ngân dừng chân trên một chòi nghỉ mát dựng trên mặt ao.
Tâm thần xâm nhập vào trong nạp giới, trong đó đang xếp ngay ngắn hạo khí linh thạch, tử khí linh thạch, cương khí linh thạch và ba giọt thiên nhất thần thủy, tất cả đều khiến huyết mạch Phong Vân Vô Ngân cuồn cuộn tuôn chảy.
Một món gia tài thật lớn.
- Dựa vào số tài nguyên tu luyện này, ta có thể thử đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh.
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân hiện lên nụ cười hài lòng.
Bây giờ, không có bất cứ việc gì khiến Phong Vân Vô Ngân quan tâm hơn là tu luyện, nâng cao cảnh giới.
- Còn nữa, hoàng đế đã ban cho mình một tòa cung điện ở trong hoàng thất tiên gia động phủ, đặt tên là Vô Ngân Điện. Đây cũng là việc rất có lợi cho việc tu luyện của mình. Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm nghĩ:
- Đợi ngày mai, mình đi Điển Tàng Khố lựa chọn bảo vật rồi sẽ vào trong Vô Ngân Điện, bế quan tu luyện.
Nếu như trước kia Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn là một gã dân nghèo thì lúc này, hắn đã giống như một gã phú hào quê mùa trong tay có chút tài sản.
Trong khi Phong Vân Vô Ngân còn đang tính toán trong lòng thì ở trong chòi nghỉ, một cỗ khí tức nhè nhẹ chợt tỏa ra, không gian vặn vẹo mấy cái, rồi bóng dáng một người hiện ra.
Một giây sau, một lão nhân lôi tha lôi thôi, tay cầm một chiếc hồ lô rượu khệnh khạng xuất hiện ở trong chòi nghỉ, sau đó thản nhiên ngồi cạnh Phong Vân Vô Ngân, nấc một cái:
- Nhóc con, để ngươi tham gia thi đấu giao lưu vũ kỹ của ngũ đại tông môn lần này hoàn toàn là do lão già ta cao hứng quyết định, không ngờ ngươi lại có thể đoạt được ngôi quán quân. Vốn dĩ chỉ muốn ngươi rèn luyện vũ kỹ, tăng thêm kiến thức, nhưng không ngờ rằng, ngươi lại liên tiếp chiến thắng, vượt cấp đánh bại Mạc Thu Sương, đoạt ngôi quán quân, còn được hoàng đế rất ưu ái, đúng là kỳ tích.
Là Chúc lão đã tới.
- A, Chúc lão, ở Chiến Tần Đế Quốc này đoạt được chút thành tựu thì có gì ghê gớm. Hơn nữa, ta chỉ đánh bại những nhân vật lợi hại dưới 30 tuổi của ngũ đại tông môn. Những nhân vật thực sự lợi hại, ta nghĩ, đều đang rèn luyện ở Vô Biên Hải Vực, không thèm tham gia cuộc thi đấu lần này.
Phong Vân Vô Ngân không hề ngạo mạn, bình thản cười nói:
- Chỉ có thể đứng vững chân ở Vô Biên Hải Vực thì mới thực sự là cường giả.
Hắn đã đưa ánh mắt nhìn về phía Vô Biên Hải Vực.
- Có chí khí!
Chúc lão uống mấy ngụm rượu, mắt mơ màng nói:
- Nhóc con, ngươi trước khi lâm trận lại lãnh ngộ ra 10 phần kiếm ý, lại còn luyện thành một chiêu thiên cấp kiếm pháp. Khi ngươi thi triển chiêu kiếm pháp đó, không chút sơ hở, giống như đã khổ công tu luyện chiêu kiếm pháp này cả chục năm nay. Việc này lão già ta có chút không đoán ra nổi. Thiên phú của ngươi cho dù là yêu nghiệt thì cũng không thể yêu nghiệt tới mức đó được mới đúng.
- Ồ....
Phong Vân Vô Ngân nhất thời sững lại.
- Thôi vậy, thôi vậy.
Chúc lão xua tay:
- Mỗi một võ giả đều có bí mật của riêng mình. Trên người tiểu tử ngươi chắc chắn có một kiện kiếm đạo chí bảo, nếu lão nhân vẫn còn ở thời hùng tâm tráng trí thì nhất định sẽ đoạt lấy chí bảo này, nhưng bây giờ, ý khí sa sút, một lão già hết thời, cũng không thèm để ý tới những thứ bảo bối đó nữa. Nhưng, tiểu tử, ngươi hãy nhớ kỹ, kiện kiếm pháp chí bảo đó, ngươi tuyệt đối không được để lộ ra cho người ngoài biết ngươi, cho dù thân như phụ tử cũng không thể để lộ ra được. Mang ngọc là có tội, đạo lý đó có lẽ ngươi hiểu chứ?
- Dạ!
Phong Vân Vô Ngân hàm hồ đáp, Chúc lão không truy hỏi thêm thì thật là tốt.
Lúc này, Chúc lão chủ động chuyển chủ đề:
- Tiểu tử, ngươi đã đoạt được ngôi quán quân của cuộc thi lần này, vậy lão nhân ta cũng tới để thực hiện lời hứa lúc trước.
Nói rồi, Chúc lão vung tay ra, một quầng sáng liền từ từ hạ xuống.
Rồi một giây sau, quầng sáng vặn vẹo thành hình dáng một quả tinh cầu.
Quả tinh cầu này màu sắc rõ nét, có bóng dáng của núi cao, đại lục, còn có biển cả màu xanh, ở trong biển cả vô tận là vô số những hòn đảo nhỏ. Trên những hải vực giữa các hòn đảo này lại có chú thích những đầu ác ma màu đen vô cùng dữ tợn.
Bản đồ của Vô Biên Hải Vực.
Nhìn từ trên bản đồ, Huyền Tôn Đại Lục chỉ chiến một phần trăm của tinh cầu, thậm chí là một phần mấy trăm.
Còn lại, đều là biển cả.
Có đảo trên đó viết một chữ “hoang”, có đảo viết một chữ “tiên”, lại có đảo viết chứ “mật”, có đảo lại chú thích “cấm”, lại còn có “khoáng”, “hung”, “tử”, “tông”, “phái”...
Giữa hải vực mênh mông, mọi khả năng đều có thể xảy ra. Hải đảo còn nhiều hơn cả các vì sao. Trên các hòn đảo này, có đảo ẩn chứa năng lượng đặc biệt có thể cung cấp cho võ giả tu luyện, được coi là “tiên gia phúc địa”, trên bản đồ được chú thích bằng chữ “tiên”; có hòn đảo chưa được thám hiểm, vô cùng thần bí, quanh năm mê vụ không tan, những kẻ tiến vào thám hiểm đều không có ai sống sót đi ra, trên bản đồ được chú thích “mật”, còn có hòn đảo có khoáng mạch, nên được chú thích “khoáng”; lại còn có hòn đảo là cấm địa do nhân vật đại năng thời viễn cổ phong ấn, chú thích “cấm”; giữa nhưng hòn đảo được chú thích đầu ác ma màu đen hung tợn tức là khe nứt của thời không vị diện.
- Tấm bản đồ hải vực trong tay lão nhân ta thậm chí còn phong phú và hoàn thiện hơn cả bản đồ hải vực do hoàng thất của Chiến Tần Đế Quốc đang cất giữ.
Chúc lão cười hì hì:
- Tiểu tử, với tu vi và tiềm lực của ngươi, nếu cứ mãi ở trên Huyền Tôn Đại Lục, không đi rèn luyện ở Vô Biên Hải Vực thì đúng là một hành vi tự làm thui chột thiên phú của mình. Lão nhân đã ủng hộ ngươi tiến vào Vô Biên Hải Vực thì tấm bản đồ này cũng tặng luôn cho ngươi. Hì hì, đây là thứ vật phẩm buộc phải có để tiến vào trong Vô Biên Hải Vực.
Ánh mắt của Phong Vân Vô Ngân sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ hải vực, vô số hải đảo, vô số vị diện. Trong lòng đột nhiên sáng tỏ:
- Đã tới lúc mình tiến vào trong Vô Biên Hải Vực, tìm kiếm vận khí của mình rồi. thật là chờ đợi.
- Tiểu tử, đừng vội, đợi sau khi U Mật Tháp mở ra, ngươi tiến vào trong U Mật Tháp thám hiểm một chuyến rồi tính tiếp. Đây cũng là một cơ ngộ lớn. U Mật Tháp là một cao cấp vị diện, từ trên cao đáp xuống, vô cùng thần bí, chứa đựng cơ ngộ mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Chúc lão vừa uống rượu vừa nói:
- Người đi tìm kiếm vận khí cũng tốt.
- Ân!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Chúc lão yên tâm, U Mật Tháp, ta nhất định sẽ đi. Đúng rồi, Chúc lão, xin hãy nói cho ta biết, trong Vô Biên Hải Vực này, nơi nào có bí kíp thích hợp cho tiên thiên cương thể võ giả tu luyện.
Chúc lão trước đó đã đáp ứng với Phong Vân Vô Ngân, khi tặng bản đồ cho hắn còn nói cho hắn biết nơi có bí kíp thích hợp cho tiên thiên cương thể võ giả tu luyện.
Chúc lão chép miệng cười:
- Tiểu tử đừng vội, lão nhân ta bây giờ sẽ nói cho ngươi biết.
Nói rồi, Chúc lão giơ tay ra, chỉ thấy, trên tấm bản đồ đột nhiên xuất hiện mấy vòng sóng, bỗng nhiên phân chia tấm bản đồ hải vực thành 8 vòng tròn.
8 vòng tròn này chia Vô Biên Hải Vực thành tám phần nối tiếp nhau.
- Đây, tiểu tử, ngươi hãy xem. Cách đây rất lâu đã có nhân vật thượng cổ đại năng chia Vô Biên Hải Vực thành tám khu vực, gọi là “hải vực bát giới”. Từ đó, cách phân chia này vẫn tồn tại cho đến ngày nay.
Chúc lão chỉ vào bản đồ, lên tiếng giải thích.
Phong Vân Vô Ngân ngưng mắt nhìn vào.
8 vòng tròn chia thành 8 phần khác nhau, phần ở ngoài cùng lớn nhất, ở ngay sát Chiến Tần Đế Quốc, những vòng tròn càng ở phía trong thì càng nhỏ. Vòng tròn ở trong cùng, cũng chính là khu vực thứ 8 diện tích nhỏ nhất, nhìn từ trên bản đồ, cơ hồ đều là bóng đen, bóng đen bao trùm hết lấy khu vực này, không để lộ ra bất cứ hòn đảo, bất cứ vị diện nào.
Tám vòng tròn phân chia hải vực thành tám phần, giúp cho Phong Vân Vô Ngân nhìn vào bản đồ càng thấy hình tượng dễ hiểu.
- Ồ, Chúc lão, khu vực thứ 8 hoàn toàn là bóng đen, khu vực thứ bảy cũng có phần lớn là bóng đe.
Phong Vân Vô Ngân kinh ngạc hỏi.
- Ừ, đây là khu vực thứ 7 và khu vực thứ 8 của hải vực. Khu vực thứ 8 của hải vực thần bí nhất, rất nhiều nhân vật đại năng đi thăm dò ở đó đều không phản hồi lại chút tin tức gì, kìm chìm vào biển, có lẽ là đã bỏ mạng ở khu vực thứ 8 này rồi. hải vực bát giới này, càng tiến vào sâu thì càng hung hiểm, càng thần bí, càng đáng sợ, đương nhiên, kỳ ngộ cũng càng nhiều. Giống như đám Sở Phong, Mạc Thu Sương cũng chỉ có chút tiếng tăm ở khu vực thứ nhất, có lẽ bọn chúng đã đi qua khu vực thứ 2, nhưng nếu không có chỗ dựa thì cũng sẽ phải chết, trực tiếp mất mạng.
Chúc lão ngữ điệu vô cùng khẳng định.
- Thông thường, cảnh giới dưới tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả, thì chỉ có thể quanh quẩn ở khu vực thứ nhất. Sau khi đạt tới tiên thiên hạo khí cảnh giới thì mới có thể tiến vào khu vực thứ hai. Những võ giả tiên thiên hạo khí cảnh đỉnh cao đặc biệt xuất sắc có thể tiến vào khu vực thứ ba. Nhưng còn khu vực thứ 4, cơ bản phải là thánh cấp cường giả mới dám tiến vào.
- Ồ! Thì ra, Vô Biên Hải Vực này có nhiều quy tắc như vậy.
Phong Vân Vô Ngân thầm chấn kinh.
Hải vực chia thành tám khu vực, Phong Vân Vô Ngân trước kia chỉ muốn tiến vào thám hiểm Vô Biên Hải Vực, vô cùng mong đợi, nhưng lại hoàn toàn không hề hiểu tình hình của Vô Biên Hải Vực. Bây giờ, nghe Chúc lão giải thích cặn kẽ, Phong Vân Vô Ngân vểnh tai lắng nghe như sợ bỏ lỡ mất bất cứ một chi tiết nào.
- Vô Biên Hải Vực, chia thành tám khu vực, càng vào sâu càng nguy hiểm, nhưng nguy hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại.
Phong Vân Vô Ngân tổng kết nói.
- Đúng vậy.
Chúc lão lại rót một ngụm rượu, gác chân lên, thản nhiên nói:
- Tiểu tử, công phả bí kíp thích hợp tiên thiên cương thể võ giả tu luyện mà ngươi muốn ở nơi này....
Chúc lão giơ ngón tay gầy guộc già nua ra, một tia sáng mỏng manh liền chiếu lên một vị trí ở trên bản đồ.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy vị trí mà tia sáng đó chiếu vào nằm ở một hòn đảo ở trên khu vực thứ hai. Hòn đảo đó, trên đó có chú thích một chữ “tông”.