Mục lục
[Dịch] Bá Khí (Thiên Địa Bá Khí Quyết)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình thế hiện tại, vô cùng quái dị.

Mấy chục gã 9 phẩm, 10 phẩm cường giả trong Nham Thạch Thành cùng ùn ùn kéo tới khu vực cư ngụ của Thư Hùng Song Mãng, khiến cho khu vực này ngày càng có nhiều người .

Còn khu vực này đã sớm bị tàn phá thành một đống phế tích, hoang tàn đổ nát, thi thể của Thư Hùng Song Mãng nằm ngay trên bãi đất trống.

Thư Hùng Song Mãng, hung thú có hung danh ghê gớm nhất của khu rèn luyện ngoài trời. Cũng là hung thú mạnh nhất, thần bí nhất. Ngay cả thiên tài số 1 của Nham Thạch Thành là Da Luật Hồng cũng không thể giết được nó.

Nhưng lúc này, thi thể của nó đang hiện ra trước mặt rất nhiều võ giả. Toàn thân nó đều là bảo vật. Căn cốt có thể làm dược liệu tốt nhất. Huyết dịch có thể tôi luyện nhục than, có thể luyện thành cao cấp đan dược, tăng cường huyền khí tu vi. Răng của nó có thể luyện thành binh khí tốt nhất. Lân giáp của nó có thể chế thành áo giáp hoàn mỹ nhất, đao thương bất nhập.

Còn nội đan của nó?

Chí bảo!

Tuyệt đối là chí bảo! Đó đều là thứ vô cùng hấp dẫn đối với mỗi hậu thiên võ giả.

Những gã võ giả có chút hiểu biết đều biết rõ rằng, nội đan của Thư Hùng Song Mãng tuyệt đối không giống với nội đan của 10 phẩm hung thú thông thường. Nó gần như đã lột xác, đột phá thành tiên thiên hung thú, nội đan của nó, phẩm chất sẽ vô cùng hoàn mỹ.

Mội một người có mặt ở đây, hô hấp đều trở nên nặng nề, ánh mắt đều đỏ vằn lên, vô cùng dữ tợn.

Cho dù là những gã hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cường giả thanh tâm quả dục, một bước nữa là trở thành tiên thiên cường giả cũng không khỏi thất thố.

Miệng khô lưỡi đắng. Như si như cuồng.

Còn Phong Vân Vô Ngân đang nằm ở bên cạnh, đang dần tăng từng tia thần lực thì lại bị đám võ giả cuồng nhiệt này hoàn toàn bỏ qua.

Nhưng tuy có rất nhiều võ giả đã vô cùng thèm khát, chỉ muốn lập tức xông lên chiếm đoạt chí bảo, nhưng bọn chúng không phải kẻ ngốc, vào lúc này, nếu ai dám động thủ trước, kẻ đó sẽ bị loạn đao phân thây, chết không có chỗ chôn. Gã 10 phẩm sơ kỳ võ giả vừa bị đánh tan nát vừa rồi, chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Trong lúc lợi ích to lớn như vậy kích động, cho dù thân thiết như phụ tử huynh đệ cũng đều có thể trở mặt tàn sát lẫn nhau.

Hiện trường vô cùng an tĩnh.

Còn Chúc lão đang lơ lửng ở trên tầng không ở cách đó mấy trăm mét, thân hình đột nhiên dần mờ đi, dung nhập thành một thể với không khí xung quanh, khiến cho đám võ giả kia không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Trong lòng hắn đang cảm thấy rất buồn cười:

- Một đám ngốc. Phong Vân Vô Ngân đã sớm cướp đoạt thứ quý giá nhất của Thư Hùng Song Mãng là nội đan và tinh huyết, các ngươi cho dù ở đây chém giết lẫn nhau, cũng chỉ có thể đoạt được thi thể chẳng mấy giá trị của Thư Hùng Song Mãng mà thôi, ha ha, thật là buồn cười chết mất.

Thời gian trôi qua một cách vô cùng quỷ dị.

Lúc này, một gã nam tử áo trắng, dáng vẻ nho nhã, quạt khẽ lay động, vô cùng phong độ cao giọng nói lớn:

- Mọi người cứ đứng thế này cũng không phải là biện pháp. Có thể nghe ta nói một lời không?

- Ồ? Thì ra là Chư Cát Thanh Vân, xếp thứ bảy trong thập đại cao thủ, nổi tiếng mưu trí và cẩn thận, có giao tình rất thân thiết với Long Bá Thiên xếp thứ năm trong thập đại cao thủ.

Một gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả cũng ngó Chư Cát Thanh Vân một cái:

- Ngươi có cách giải quyết gì thỏa đáng, nói mọi người nghe xem.

Chư Cát Thanh Vân cười tiêu sái, tuy ánh mắt hắn cũng tràn ngập sự thèm khát, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén, lời nói cũng rất bình thản chậm rãi, thể hiện lòng dạ vô cùng sâu sắc:

- Như thế này, mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy Thư Hùng Song Mãng đã chết, bảo vật và nội đan trên toàn thân nó đều là vật vô chủ, người có đức có tài sẽ đoạt được. Lúc này, ở đây tập trung tới mấy trăm võ giả, nếu để riêng một ai đó đoạt được bảo vật thì chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người cùng căm phẫn, không phục. Bởi vậy, ta đề nghị, 10 phẩm võ giả và 8 người trong số thập đại cao thủ chúng ta có mặt tại đây có quyền phân chia bảo vật, còn phân chia thế nào, chúng ta tự thương lượng quyết định. Những người khác, mau tránh đi, tránh khỏi.... họa sát thân!

Câu nói cuối cùng, hắn nói vô cùng âm trầm, có ý uy hiếp không hề che giấu.

Cần phải biết rằng, lúc này tại hiện trường có mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cũng, hai mươi mấy gã 10 phẩm sơ kỳ, trung kỳ cũng, còn lại đều là 9 phẩm cũng, thậm chí 8 phẩm cường giả cũng có rất nhiều.

Nhưng, ý của Chư Cát Thanh Vân là, ngoài tám người trong số thập đại cao thủ có mặt ở đây ra, tất cả 8,9 phẩm võ giả còn lại đều phải cuốn xéo đi.

Hắn đang muốn xua đuổi những người khác.

Những lời này vừa nói ra, lập tức khiến mấy chục gã 8,9 phẩm võ giả vô cùng bất mãn. Hiện trường cũng liền trở nên ầm ĩ om sòm.

- Mẹ ngươi chứ! Chư Cát Thanh Vân, ngươi dựa vào đâu mà đòi chúng ta phải từ bỏ bảo vật? Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ hả?

- Chư Cát Thanh Vân, mẹ kiếp, ngươi là đồ lòng lang dạ sói. Năm xưa chúng ta cùng một tốp tiến vào Nham Thạch Thành, ngươi có còn nhớ lúc đó ta chiếu cố ngươi như thế nào không? Bây giờ, ngươi tu vi có chút thành tựu liền qua cầu rút ván hả?

- Không được! Người gặp được thì có phần.

..........

- Ha ha ha!

Chư Cát Thanh Vân cười lớn:

- Chư vị, đây chỉ là đề nghị của ta, chỉ có vậy thôi. Đương nhiên, nếu người gặp được đều có phần, Chư Cát Thanh Vân ta cũng không có ý kiến gì, hôm nay có tới mấy trăm người có mặt ở đây, phía sau còn không ngừng có người kéo tới, ngày càng đông đúc, được thôi, mọi người cũng tới phân chia, ta muốn xem xem, mật ít ruồi nhiều, mọi người phân chia thế nào!

Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả nghe thấy những lời nói đó của Chư Cát Thanh Vân, đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng gật đầu.

- Được rồi! Chư Cát Thanh Vân nói có lý. Chí bảo như vậy, đương nhiên là cường giả đoạt được, tu vi thấp kém, có tư cách gì đoạt được chứ? Trong thiên hạ không có cái đạo lý như vậy. Nghe rõ đây, tất cả võ giả dưới 10 phẩm, trừ 8 gã trong số thập đại cao thủ có mặt tại hiện trường ra, những kẻ khác đều mau chóng rút lui. Nếu không... hừ!

Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả đều lên tiếng phụ họa với đề nghị của Chư Cát Thanh Vân, bọn chúng thôi động huyền khí, uy áp mơ hồ liền bao trùm lấy tất cả các võ giả.

- Tiểu đệ, ngươi đừng có cố tranh cãi nữa, ta đoạt được lợi ích đương nhiên cũng không quên ngươi.

Ngô Ảnh xếp thứ ba trong số thập đại cao thủ lên tiếng an ủi đệ đệ của mình.

- Được rồi, đại ca, tu vi hiện tại của ta quả thực không có tư cách nhúng tay vào chí bảo. Nhưng, sau này ta đột phá lên 10 phẩm, đột phá lên tiên thiên cảnh giới, tất cả những thứ ủy khuất và coi thường ta phải chịu ngày hôm nay, sẽ có một ngày, ta đáp trả lại gấp bội. Đây là thế giới mạnh được yếu thua, ta tâm phục khẩu phục.

Thiếu niên đó nghiến răng gật đầu, nắm đấm nắm chặt, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra.

Tây Môn Thiên cũng nói với hai chiến tướng Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị của mình:

- Các ngươi vẫn chưa có tư cách phân chia bảo vật, thôi đành vậy, các ngươi tạm thời đừng làm ồn nữa.

- Dạ, Tây Môn đại nhân.

Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị vô cùng ủy khuất.

Sau đó, mấy gã 10 phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả, hai mươi mấy gã 10 phẩm sơ kỳ, trung kỳ cường giả và tám gã đại cao thủ cùng tập trung lại một chỗ.

Mấy trăm gã 8,9 phẩm võ giả đều vừa tức giận vừa buồn bực, không ngừng chửi thầm, nhưng lực lượng của bọn chúng rất nhỏ bé, không dám phản kháng, chỉ có thể nuốt hận vào trong bụng.

Một đám cường giả thấp giọng thương lượng một phen, sau đó liền đi về phía thi thể của Thư Hùng Song Mãng.

Bao vây lấy thi thể của nó.

Đột nhiên, gã Chư Cát Thanh Vân giận dữ gào lớn:

- Cái gì... sao lại thế này? Đầu... đầu của nó bị rạch ra rồi! Bị người khác dùng đao sắc rạch ra rồi! Nội đan! Mau xem nội đan còn không.

Tất cả cường giả đều đột nhiên trở nên kinh hoang, vội vã rạch đầu của Thư Hùng Song Mãng ra. Không có nội đan, không ngờ lại không có nội đan.

Cần phải biết rằng, 10 phẩm hung thú như Thư Hùng Song Mãng, tuyệt đối phải ngưng tụ thành nội đan, nếu không có nội đan, nó sao có thể lột xác nổi? Sao có thể khiến thiên địa biến sắc, sinh ra dị tượng được?

Bị kẻ khác cướp mất nội đan trước rồi! Đáng hận! Vô cùng đáng hận! Rốt cuộc là kẻ nào?

Một gã 10 phẩm đại viên mãn cường giả điên cuồng gào lớn.

- A? Nội đan bị kẻ khác cướp mất rồi? Là kẻ nào đã tới nơi này trước vậy?

Những gã 8,9 phẩm cường giả cũng lập tức hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ mấy giây sau, ánh mắt của tất cả những kẻ có mặt ở đây đều cùng tập trung lên người một kẻ có mặt ở đây.

Chính là Phong Vân Vô Ngân lúc này vẫn đang nhắm nghiền mắt, dáng vẻ như đã chết.

Bỗng nhiên, gã đệ đệ của Ngô Ảnh phản ứng nhanh nhất, là kẻ đầu tiên xông về phía Phong Vân Vô Ngân, gào lớn:

- Tiểu tử, ngươi lúc nào tới nơi này? Nội đan đâu? Nội đan của mãng xà đâu?

Tất cả võ giả bốn xung quanh đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, nội đan của Thư Hùng Song Mãng bị cướp mất, Phong Vân Vô Ngân đáng nghi nhất. Bởi vì, tất cả võ giả đều lập tức nghĩ ra, đúng vậy, khi chúng ta tới đây, tiểu tử này đã nằm nửa sống nửa chết ở đây rồi, hắn tới trước chúng ta.

Mỗi một võ giả đều theo bản năng muốn xông lên bắt lấy Phong Vân Vô Ngân, hỏi cho ra nhẽ.

Đúng lúc đó, gã Chư Cát Thanh Vân liền hô lớn:

- Mọi ngươi đừng nhúc nhích. Để đệ đệ của Ngô Ảnh tra hỏi tên tiểu tử đó. Đừng ai mơ một mình bắt sống tiểu tử đó, sau đó chạy khỏi nơi này, thỏa sức ép hỏi hắn. Đứng im, đừng có nhúc nhích.

Quả thực, khi Chư Cát Thanh Vân còn chưa lên tiếng, có không ít võ giả đều có ý nghĩ đó... tiểu tử đó chắc chắn là điểm mấu chốt để biết tin tức về nội đan! Chưa biết chừng nội đan còn đang ở trong tay hắn! Chỉ cần bắt sống hắn, nhanh chóng rời khỏi nơi này là rất có thể sẽ độc hưởng nội đan.

Nhưng Chư Cát Thanh Vân vừa hô lên, giống như tiếng chuông cảnh báo, gióng lên trong lòng tất cả võ giả ở đây, tất cả đám võ giả đều đưa mắt nhìn nhau, cùng cảnh cáo lẫn nhau:

- Không được phép qua đó.

- Phong Vân Vô Ngân!

Lúc này, Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị, Tây Môn Thiên đều nhận ra Phong Vân Vô Ngân, không kìm được kinh hô lên.

- Đừng nhúc nhích!

Ngô Ảnh vô cùng hung bạo hô lớn:

- Để đệ đệ của ta đi hỏi hắn. Yên tâm, đệ đệ của ta tu vi thấp kém, cho dù có hỏi ra điều gì cũng không dám độc chiếm, Tây Môn Thiên, ngươi đừng có ý nghĩ gì ngu ngốc, nếu không, bị tất cả cùng tấn công, ngươi sẽ lập tức hồn siêu phách tán.

- Hừ! Ta đương nhiên sẽ không làm kẻ giơ đầu chịu báng rồi.

Tây Môn Thiên kêu lên một tiếng đầy quái dị, sau đó liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân một cái, ánh mắt lóe lên mấy tia sát cơ.

Lãnh Như Sương vuốt khẽ cánh tay áo trống rỗng mà cánh tay của nàng ta đã bị Phong Vân Vô Ngân chém đứt, ánh mắt sắc như đao mạng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, Vị Ương Nghị nắm chặt lấy tay thê tử của mình, ra ý bảo nàng ta không nên nóng vội.

- Tên chó chết, hãy nói xem.

Đệ đệ của Ngô Ảnh quát lớn đầy giận dữ với Phong Vân Vô Ngân.

Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân mở mắt, một đạo kim sắc quang mang từ ánh mắt hắn lóe qua, rồi hắn thản nhiên nhìn gã thiếu niên hống hách đang đứng trước mặt mình.

Qua một thời gian hấp thu tu luyện, Phong Vân Vô Ngân cuối cùng đã luyện thành Thần Man Lực Vương Quyết đại thành cảnh giới. Môn luyện thể công pháp vốn được gọi là một môn công pháp tự sát này, cuối cùng đã được Phong Vân Vô Ngân luyện thành một cách đầy bất ngờ.

Dựa vào hấp thu tinh huyết của Thư Hùng Song Mãng để thay cho nhựa cây Hỏa Long Thụ, cao cấp Tôi Thể Đan, cao cấp Man Lực Quả, Thần Man Lực Vương Quyết đại thành cảnh giới mà hắn luyện thành, phẩm chất cũng đã được nâng lên thêm một bậc.

Một quyền của Phong Vân Vô Ngân đã tăng lên thêm tới 3000 cân lực lượng.

Thêm vào lực lượng vốn có, một quyền của Phong Vân Vô Ngân lúc này có thể đánh ra tới 45000 cân lực lượng! Vô cùng khủng bố!

Còn nhục thân của hắn cũng đã được tôi luyện vô cùng cứng rắn, có thể sánh với Thiết Thạch. Mơ hồ còn ẩn hiện ánh sáng bóng màu vàng kim vô cùng tráng lệ.

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy trong thân thể của hắn như đang nuôi dưỡng một con viễn cổ man hoang cự thú, lcus nào cũng có thể thoát ra khỏi thân thể, cắn nuốt kẻ địch. Thần cản giết thần. Phật ngăn giết phật.

Phong Vân Vô Ngân chậm rãi nhấc hai tay lên, mười ngón tay khiến Phong Vân Vô Ngân có cảm giác ngưng trọng như thể mười ngọn núi cao.

- Tiểu tử, nội đan của Thư Hùng Song Mãng đâu?

Vừa rồi, gã thiếu niên này bị quang mang từ ánh mắt Phong Vân Vô Ngân lóe ra làm cho khiếp sợ trong giây lát, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra, tiểu tử trước mặt hắn này toàn thân không hề có chút huyền khí ba động. Trong thời gian trước hắn luôn ở cùng với đại ca Ngô Ảnh của mình săn bắt hung thú ở trong khu rèn luyện dã ngoại, không hề nhìn cuộc chiến mà Phong Vân Vô Ngân đã ra tay giết chết Đường Thanh, cũng không hề quen biết Phong Vân Vô Ngân, chỉ cảm thấy tiểu tử trước mặt này, tu vi vô cùng thấp kém, nhưng không ngờ lại dám dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn một thiên tài võ đạo như hắn, khiến trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập nộ hỏa, không thể kìm nén nổi:

- Mẹ kiếp! Ta đang hỏi ngươi. Nội đan có phải là ngươi đã lấy rồi không? Mau đưa ra! Một tên chó chết như ngươi, nói thêm nửa câu với ngươi đều làm dơ bẩn miệng ta.

Đột nhiên, gã thiếu niên giơ chân đá về phía Phong Vân Vô Ngân.

- Chết!

Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân gầm lớn một tiếng, tay phải đột nhiên nắm chặt lấy chân trái của gã thiếu niên đang đá về phía mình, tùy tiện bóp một tiếng, tiếng xương vỡ răng rắc vang lên, Phong Vân Vô Ngân động tác không hề chậm chạp, trực tiếp giơ gã thiếu niên lên cao, thần lực toàn thân thôi động, mấy vạn cân lực lượng đập mạnh xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK