Chương 447: Phong Vân Vô Ngân và Đại sư huynh Tào Huyền (1).
- Cái gì? Ngay lúc quan trọng như thế này, Tào Huyền lại trở về sao?
Những vị đại năng trong chấp pháp đường, cũng vô thức nhìn về phía sâu trong hư không.
Đột nhiên, một cỗ lực lượng phô thiên cái địa, từ trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân tràn ngập ra, dĩ nhiên khiến Phong Vân Vô Ngân liên tục lui về phía sau, có một loại cường lực tuyệt sát như sóng triều, đẩy hắn vào chốn tai ương ngập đầu.
- Ha ha ha! Đại sư huynh đã trở về! Ha ha ha! Phong Vân Vô Ngân, ngươi còn dám giết ta? Ngươi chết chắc rồi! Ha ha ha! Đại sư huynh dùng một ngón tay, cũng đủ dí chết ngươi! Ha ha ha!
Hoàng Phủ sư huynh điên cuồng cười rộ lên, một mặt cười, một mặt ho khan, tâm tình hưng phấn tới cực điểm.
Chợt, ầm ầm một tiếng, một tảng lớn không gian trực tiếp vỡ tan, vô số nguyên khí hỗn độn lao ra từ bên trong, tại trong nguyên khí hỗn độn, một thân hình cao lớn bước ra.
Người mạnh nhất, đứng đầu trong mười đại đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh, Đại sư huynh Tào Huyền đã trở lại học phủ! Hắn từ trong hỗn độn thời không đi ra, kiểu lực lượng chấn phá không gian này, có thể miêu tả hắn giống như một tuyệt thế thiên thần đi ra từ trong thái cổ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Trái tim của bất luận một đệ tử ngoại môn nào ở đây, đều không nhịn được đập nhanh liên hồi. Đó là khẩn trương, hưng phấn, sùng bái, bởi vì ngay khi bọn họ đang thất bại thảm hại nhất, không còn mặt mũi nhất, người thủ lĩnh tinh thần, là vua, là trái tim chúng đệ tử ngoại môn bọn họ, rốt cuộc đã trở về!
Tào Huyền này tuyệt đối là một đại nhân vật! Có người nói, trong huyết mạch hắn có ẩn chứa huyết thống Thần giai, còn tương đối nồng nặc, trong hàng đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh, vững vàng trên ngôi vị số một. Thậm chí so với nhiều đệ tử nội môn, hắn còn tôn quý hơn. Hắn xuất thân tại một gia tộc thần bí cổ xưa của đại lục Hỏa Nguyên, rất có địa vị. Hơn nữa, hắn không phải không đủ trở thành đệ tử nội môn, nếu hắn muốn, chỉ cần một câu nói đơn giản là được.
Chỉ bất quá, chí khí hắn cao ngất, dã tâm bừng bừng, coi như lập hạ thệ ngôn, đã không làm đệ tử nội môn thì thôi, một khi muốn làm, nhất định phải bài danh trước mười trong đệ tử nội môn. Hắn nói ra loại giọng điệu này, cũng không có người nào cười nhạo hắn cuồng vọng, bởi vì hắn có nắm chắc.
Bỗng nhiên trong lúc đó, chri thấy trên bầu trời phiêu đãn một tảng lớn tường vân thụy khí, bảy màu rực rỡ, còn có tiếng thánh ca vang vọng, tựa hồ đang ca tụng thứ gì đó, từng đạo thiên thi hoa lệ đi ra, tô khảm tại trong hư không. Trong tiếng chuông lớn vọng dài, Đại sư huynh Tào Huyền triệt để đi ra từ trong không gian.
- A?
Phong Vân Vô Ngân trong quyết đấu với Hoàng Phủ sư huynh, vốn đã thụ thương phun máu, bị nhiều loại dị hỏa thiêu thân, thật vất vả dựa vào thân thể thánh vương điều trị thương tổn. Thế nhưng hiện trạng thân thể lúc này cũng không đạt được điều kiện tốt nhất. Thế nên, khi Đại sư huynh Tào Huyền vừa xuất hiện, Phong Vân Vô Ngân bị uy áp của hắn chấn lui vài bước.
Có điều, Phong Vân Vô Ngân cũng là người tâm cao khí ngạo, trong lòng liền nảy sinh suy nghĩ ác độc…
- Chó má, Đại sư huynh gì chứ? Đơn giản cũng chirlaf một kẻ lợi dụng lúc người gặp khó khăn mà thôi! Hắn không sớm không muộn xuất hiện, hết lần này tới lần khác chờ lão tử liều mạng chiếu đấu vài trường, tinh lực suy kiệt, gần như dầu cạn đèn tắt, mới chịu đạp không chui ra… Chậc chậc, còn tạo hình phong cách màu mè, tư thái kênh kiệu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ầm ầm đi ra… Trên thực tế, cũng chỉ là một gã ngụy quân tử!
Phong Vân Vô Ngân cũng thấy rõ được bản tính của vị Đại sư huynh này.
Cuối cùng Tào Huyền cũng đuổi mây đi ra, hiển hiện ra bản thể.
Thoạt nhìn hắn vô cùng trẻ tuổi, xem ra chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thế nhưng khí chất không tầm thường.
Cốt cách hắn thanh kỳ, khí độ hiên ngang, đường nét khuôn mặt phân minh, toàn thân sừng sững nhiên thiên thần, ma thần phụ thể.
Đôi mắt hắn mười phần kỳ dị, có thể hấp dẫn vô số nhãn tuyến.
Hai tay hắn vắt chéo sau người, lưng thẳng tắp, tựa hồ trong thân thể ẩn chứ một cây trường thương, đâm phá thanh thiên.
Người như thế, vừa nhìn liền biết là hạng cao ngạo phi thường, cậy tài khinh người, hơn nữa có khí chất của người đứng đầu.
- Đích xác phi thường lợi hại, so với gã Nhị sư huynh Hoàng Phủ kia, lợi hại không chỉ vài lần, không, hầu như lợi hại gấp hàng chục lần!
Phong Vân Vô Ngân âm thầm ước định.
Tuy rằng Tào huyền này tận lực phóng xuất ra khí tức, áp bách Phong Vân Vô Ngân, có điều Phong Vân Vô Ngân có thể chất chiến đấu Chân Long, thân thể thánh vương, tủy ằng thân thể bị ép tới hơi run, tựa hồ có loại xu thể bẻ gãy cột sống, thế nhưng thủy chung đứng thẳng, không hề khom lưng. Càng về sau, Phong Vân Vô Ngân đơn giản nhấc ánh mắt, nhìn thẳng về phía Tào Huyền kia, không hề có chút mềm yếu.
Biểu hiện ra ngoài trạng thái quật cường mười phần.
Tào Huyền kia lăng không huyền phù trên trời, thân thể lẫn khí tức tựa hồ hòa lẫn thành một thể với thiên không.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, quét mắt tới Phong Vân Vô Ngân, tựa hồ chính là một đại nhân vật, đang nhìn một con kiến hôi, nhỏ bé bụi bặm. Sau đó, hắn lại hời hợt liếc mắt về phía Hoàng Phủ sư huynh đang trọng thương chỉ còn hơi tàn, hơi húp mắt lại, nói:
- Phế vật! Ngay cả một chó con tạp dịch vị diện cấp thấp cũng không thu thập được. Xem ra, ngươi không thích hợp làm đệ tử ngoại môn nữa. Bản tọa sẽ kiến nghị với bên trên, cho ngươi sung quân tới tinh cầu hoang vu đào quáng.
Ngừng lại một chút, ánh mắt Tào Huyền một lần nữa nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Thật to gan! Không biết tôn ti trật tự! Tựa hồ còn vọng tưởng khiêu chiến địa vị của bản tọa. Ngươi là thứ gì? Rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan này, ngươi đứng ra một chút nói!
Thanh âm Tào Huyền vô cùng bình thản, thế nhưng có một loại vị đạo nắm quyền, thẩm tra và phán quyết sinh tử bên trong, thần uy như ngục. Hơn nữa, loại khí thế thẩm tra và phán quyết này tựa như một loại tự nhiên, không phải do hắn cố làm ra vẻ.
- Giả bộ ngưu bức trước mặt lão tử?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng nổi giận điên cuồng. Hắn xuất thân hèn mọn, chỉ là gốc rễ cây cỏ, không quen nhìn nhất chính là kiểu người xuất thân với chìa khóa vàng, con mắt đặt trên trán, ngồi ở trên cao, không thèm nhìn người vị diện cấp thấp trong mắt.
Rống!
Phong Vân Vô Ngân phát sinh ra một tiếng thú rống, tập trung toàn bộ tinh lực, lực lượng còn dư lại, thắp sáng toàn bộ thân thể! Từng đạo khí kính Chân Long tinh thuần xuyên toa qua tứ chi bách hải Phong Vân Vô Ngân, lực lượng bảy nghìn năm trăm long dần dần ngưng tụ cùng một chỗ.
Tuy nói, hiện tại thân thể Phong Vân Vô Ngân trọng thương, vẫn một mực chữa trị thương thế, nhưng nhất thời không thể chữa trị hoàn hảo. Thế nhưng, hắn vẫn như trước, vẫn có thể tụ tập bảy nghìn năm trăm long lực, phát sinh một kích đổi mạng cuối cùng.
Nói cách khác, lúc này Phong Vân Vô Ngân còn có thể tiến hành một kích đổi mạng!
Chương 447: Phong Vân Vô Ngân và Đại sư huynh Tào Huyền (2).
Chậm rãi, trong đầu Phong Vân Vô Ngân bắt đầu hiện ra chiêu thức hắn vừa mới lĩnh ngộ… Hoán Long Thức, chiêu thứ mười một trong Sát Thần quyền pháp.
- Đại sư huynh chó má gì chứ? Được, ngyaf hôm nay cho dù lão tử cạn lực chiến rồi chết, cũng muốn kéo theo một người làm đệm lưng! Không tiếc xả thân, ép hoàng đế làm ngựa kéo!
Phong Vân Vô Ngân xác định bất chấp tất cả.
- Tuyệt đối không chịu mềm yếu trước mặt gã Đại sư huynh kia!
Chợt, Phong Vân Vô Ngân rống lớn một tiếng…
- Ngươi là thứ chó má gì? Đại sư huynh? Lão tử giết người còn phải nhờ lá gan của ai? Việc hôm nay là do chư vị chấp pháp đường chấp nhận, bọn họ cho ta thỏa sức khiêu chiến đệ tử ngoại môn các ngươi! Một đám quen kiểu vương hầu, ta chỉ là một gốc rễ cây cỏ, tại trong mắt các ngươi không là thứ gì, có điều ta lại muốn giết các ngươi, ngược đãi các ngươi, vũ nhục các ngươi, ra roi đánh các ngươi, trà đạp các ngươi! Ngươi đừng có giả bộ trâu bò, giả bộ chính là muốn chết! Hơn nữa, chết không toàn thây!
Phong Vân Vô Ngân nói cực kỳ tục tĩu, thế nhưng thanh âm rất lớn, vang vọng toàn trường.
Hí!
Toàn bộ đệ tử ngoại môn, mỗi người mặt vàng như đất, hấp vội một ngụm lương khí…
- Không phải chứ? Phong Vân Vô Ngân này thấy Đại sư huynh của chúng ta, cũng còn dám kêu loạn cuồng ngôn, rít gào lên như dã thú… Lá gan của hắn, rốt cuộc làm bằng thứ gì? Hay là hắn không phải người?
Không riêng gì đệ tử ngoại môn, ngay cả những đại năng trong chấp pháp đường, còn có một ít đệ tử nội môn âm thầm quan chiến, con mắt đều mở to hết cỡ, hai bên tai dựng thẳng lên, phóng xuất thức niệm, không muốn bỏ sót một chút diễn biến nào giữa Phong Vân Vô Ngân và Tào Huyền.
Cũng chỉ thấy Tào Huyền ngạo nghễ đứng đó, nhất cử nhất động đều tiêm nhiễm phong phạm một đời quân chủ, tùy tiện cất tiếng đều như kim ngôn, pháp lệnh. Bất luận một đệ tử ngoại môn nào, đều hận không thể quỳ xuống, cam tâm tình nguyện liếm gót chân cho Tào Huyền.
Ngay cả một ít đệ tử nội môn âm thầm quan chiến, kỳ thực cũng sinh ra một ít tự ti mặc cảm với loại vô pháp vô thiên, coi rẻ tất cả của Tào Huyền.
Tào Huyền vốn tự hắn có tư cách, tiến dần từng bước trở thành đệ tử ngoại môn.
Nhưng hiện tại, một tạp dịch ngay trước mắt mấy vạn người trong học phủ, trực tiếp gõ nhịp, nhục mạ Tào Huyền.
Lúc này, tuy rằng mặt mũi Phong Vân Vô Ngân đen thui, toàn thân bị thiêu cháy đầy thương tích, thế nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ quật cường bất khuất, đây đó đều là khí phách kiêu hùng, dù chết không sờn.
- Chậc chậc, thực không nghĩ ra, tiểu gia hỏa Phong Vân Vô Ngân này, cư nhiên không chịu mềm yếu trước mặt Tào Huyền…
Đường chủ chấp pháp đường thì thào tự nói.
- Hừ! Tào Huyền này cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, lại làm bộ đắc đạo thăng tiên, không ai bì nổi, không đặt bất kể người nào của học phủ vào trong mắt…
Hiên Viên sư huynh tự nhiên bênh vực cho Phong Vân Vô Ngân, cười nhạt châm chọc.
- Mặc dù Tào Huyền có tư cách trở thành đệ tử nội môn, thế nhưng theo ta thấy, cũng không đủ trình độ liệt vào mười đại đệ tử ngoại môn, càng đừng nói tới đệ tử tinh anh xếp trên đệ tử nội môn… Chỉ là một tiểu nhân vật, dĩ nhiên hung hăng ngang ngược như vậy!
Ngừng một chút, phát tiết bất mãn một hồi, Hiên Viên sư huynh cúi đầu, nói với đường chủ chấp pháp đường:
- Đường chủ, thiên phú và phong cốt, ngạo khí của Phong Vân Vô Ngân thế nào, ngài cũng thấy cả. Người này, phải giữ! Hiện tại, lực chiến đấu của Phong Vân Vô Ngân đã kiệt, toàn thân trên dưới đều suy nhược mười phần, còn bị trọng thương! Tào Huyền trở về học phủ ngay lúc này, khó không được, bắt Phong Vân Vô Ngân cùng hắn đánh một trận sao? Đây quả thực không công bình!
- Đường chủ, xin ngài đứng ra, ngăn chiến sự này lại, bảo toàn cho Phong Vân Vô Ngân!
- Này…
Đường chủ kia liền trầm mí mắt, nét mặt hiển hiện ra một ít thần sắc,
- Chuyện này không tốt lắm, ra cũng yêu quý tài tình trời phú của Phong Vân Vô Ngân, có điều trước đó ta đã tuyên bố, chiến sự lần này chủ yếu là vì nghiêm phạt Phong Vân Vô Ngân, căn bản không nói gì tới công bình hay không công bình. Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân hầu như giết sạch mười đại môn, cũng giết chết rất nhiều đệ tử ngoại môn khác… Hiện tại muốn ngừng chiến sự, đệ tử ngoại môn sẽ không phục, Tào Huyền tự nhiên cũng không phục…
- Huống hồ, hậu trường của Tào Huyền thế nào, mọi người trong chúng ta đều rõ. Tào Huyền hắn, cũng không phải chúng ta có thể dễ dàng đắc tội.
- Hiên Viên sư đệ nói đúng, dù hắn có thiên phú, nhưng cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, chấp pháp đường chúng ta không có lý do gì phải e ngại Tào Huyền, thế nhưng… Chúng ta phải suy nghĩ tới bối cảnh hậu trường của Tào Huyền…
- Như vậy đi, ta thử thuyết phục Tào Huyền, đồng thời cũng thuyết phục cả Phong Vân Vô Ngân… Biện pháp tốt nhất chính là để Phong Vân Vô Ngân tạm thời nhận thua, chịu khuất phục Tào Huyền, như vậy mới có hi vọng xoay chuyển.
- Hừ!
Hiên Viên sư huynh vừa cực kỳ bất mãn, hừ lạnh một tiếng, có điều nghĩ đến hậu trường của Tào Huyền, Hiên Viên sư huynh cũng đành mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm ác khí, đành chờ xem đường chủ chấp pháp đường sẽ giải quyết việc này thế nào cho tốt.
Lúc này, Tào Huyền bị Phong Vân Vô Ngân chỉ thẳng mặt thóa mại một hồi, đầu tiên là trố mắt nhìn một chút, sau đó vô cùng giật mình. Dù sao, từ khi hắn ra đời tới nay, chính là thiên chi kiêu tử, vô luận đi đến đâu cũng là tiêu điểm, trong cuộc đời đều nghe được những lời thừa nhận, tán tụng, còn chưa bao giờ phải nghe qua có người mắng chửi, càng không thấy qua có người dám mắng chửi ngay trước mặt.
Hơn nữa, còn mắng hắn thậm tệ, ác nghiệt như vậy.
Theo bản năng ngây người một chút, sắc mặt Tào Huyền chợt đại biến, khuôn mặt trắng nõn hóa thành đỏ lừ, cực kỳ khó coi, sau đó lại thành vàng như nến, rồi cuối cùng là thâm xám lại…
Oanh!
Toàn bộ thiên địa bỗng nhiên xuất hiện hắc ám! Tựa hồ toàn bộ bầu trời bị một đầu đại yêu viễn cổ nào đó trực tiếp thôn phệ rồi.
Qua thoáng hỗn loạn, bầu trời một lần nữa khôi phục sáng sủa, sắc mặt Tào Huyền cũng trở lại bình thường. Có điều, ánh mắt hắn nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân lại hàm súc một cỗ cừu hận, sát khí khó có thể hình dung.
Từng đạo pháp tắc Đế giai phủ nhiễu, bắt đầu dâng trào đi ra từ trong cơ thể Tào Huyền, tựa thi văn, tựa chân lý, ngang trời, muôn đời bất diệt.
Có một loại khí tức vĩ đại, hằng cổ, bất hủ bắt đầu tản mát từ trong cơ thể Tào Huyền, khí thế của hắn cũng bắt đầu dâng cao vô hạn!
Loại khí thế này không phải nói là dung nhập vạn vật thiên địa, phải nói là nỗ lực bao trùm, điều khiển vạn vật thiên địa.
Dưới loại khí thế này, người bình thường tuyệt đối muốn khuất phục.
Phù phù! Phù phù!
Tào Huyền hơi chút phóng thả khí thế, toàn bộ đệ tử ngoại môn, một ít tạp dịch đều quỳ xuống!
Ngay cả Trình Dao và Trình Thiết Sơn có thể chất đặc thù cũng đều quỳ xuống.
Vạn người quỳ lễ!
- Bản tọa có cả nghìn phương pháp dằn vặt ngươi tới chết!
Tào Huyền ác độc nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Chương 447: Phong Vân Vô Ngân và Đại sư huynh Tào Huyền (3).
- Cáp…
Phong Vân Vô Ngân dù sao đi nữa, hắn đã chọn bất chấp giá nào, một mặt ngưng tụ một chiêu cuối cùng, một mặt khinh thường nói:
- Ta thường xuyên nghe nói, cường giả chân chính là phản phác quy chân, hỉ nộ không hiện ra sắc mặt. Còn ngươi, tùy tiện liền thể hiện tâm tình mình ra bên ngoài, một câu nói liền đâm trung tự tôn của ngươi sao? Thoạt nhìn ngươi cũng không phải một người có thể trở thành người đại khí đại tâm, cũng chỉ là một tên giả bộ trâu bò mà thôi. Ha ha ha!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Tào Huyền liên tục hô ba tiếng tốt, đột nhiên, trên đỉnh đầu hắn bạo rạc ra ba trương hoành phi thật lớn, trên mỗi trương đều viết rất nhiều chữ triện thượng cổ, ngân câu thiết họa, thần quang giăng khắp nơi.
Đúng lúc này…
- Được rồi! Tào Huyền, ngươi nghe bản tọa nói một lời!
Đột nhiên đường chủ chấp pháp đường đứng lên, vội vã nói:
- Tào Huyền, thực lực của ngươi rõ ràng mạnh hơn Phong Vân Vô Ngân gấp mấy lần, ngươi không cần tính toán với hắn. Cho dù Phong Vân Vô Ngân ở vào trạng thái đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của ngươi. Hiện tại hắn vừa trải qua một hồi xa luân chiến, càng không phải đối thủ của ngươi. Ngươi tạm thời buông tha hắn đi.
- Phong Vân Vô Ngân cũng là một thiên tài, ta nghĩ học phủ sẽ hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và đệ tử ngoại môn các ngươi. Tào Huyền, ngươi cấp cho bản tọa chút mặt mũi, việc này nên dừng tay! Ta sẽ nói Phong Vân Vô Ngân xin lỗi ngươi, chịu thua ngươi. Học phủ có quy định văn bản rõ ràng, không cho phép thiên tài chém giết với thiên tài, tạo thành tổn thất cực lớn.
Cùng lúc đó, thanh âm đường chủ chấp pháp đường cũng vang vọng trong tai Phong Vân Vô Ngân:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi cũng đừng quật cường nữa, cũng không cần nói lời mỉa mai xúc phạm Tào Huyền, ngươi hãy chịu thu lại đi! Ngươi căn bản không phải đối thủ của Tào Huyền, có điều thủ đoạn lần này của ngươi đích xác đã chinh phục bản tọa cùng với chư vị chấp sự trong chấp pháp đường. Những hành vi phạm tội trước đó của ngươi, hiện tại đều được đặc xá miễn tội.
- Nhưng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải xin lỗi Tào Huyền, buông tha tôn nghiêm của mình, quỳ xuống xin lỗi Tào Huyền! Chúng ta sẽ lấy nó làm điều giải, để về sau Tào Huyền sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, đồng thời cũng cho Tào Huyền thuyết phục toàn bộ đệ tử ngoại môn, sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa! Còn ngươi, cũng có thể danh chính ngôn thuận trở thành đệ tử ngoại môn, trở thành sư đệ của Tào Huyền!
Ngừng lại một chút, đường chủ chấp pháp đường tiếp tục thấm thía bổ sung một câu:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi nhớ kỹ, chỉ có cường giả chân chính mới xứng đáng sở hữu tôn nghiêm! Ngươi hiện tại chỉ là một thiên tài đang phát triển, chưa phải là cường giả chân chính. Có điều, ngươi phải nhớ kỹ, có vô số thiên tài như ngươi, khi chưa kịp phát triển đã bị bóp chết rồi, chỉ được làm một viên lưu tinh ngắn ngủi, làm đóa phù dung sớm nở tối tàn. Còn Tào Huyền, hắn là cường giả chân chính, ngươi không có cách nào so sánh được. Thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi phải cúi đầu!
- Chỉ cường giả chân chính mới xứng đáng sở hữu tôn nghiêm?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân nhiều lần nghiền ngẫm những lời này, càng lĩnh ngộ những lời này sâu hơn, sát khí trong lòng hắn càng bốc lên nồng nặc, bài sơn đảo hải, không thể ngăn chặn.
Lúc này, nghe được đường chủ chấp pháp đường tự mình đứng ra khuyên giải Tào Huyền dừng tay, những đệ tử ngoại môn đều bắt đầu thấp giọng nói thầm, biểu đạt ra một loại tình tự cực kỳ bất mãn…
- Cái gì? Thời khắc mấu chốt này, dĩ nhiên muốn chúng ta dừng tay? Đệ tử ngoại môn chúng ta, bị chó con tạp dịch Phong Vân Vô Ngân này giết bao nhiêu người rồi? Hắn còn luôn muốn nói muốn đánh giết chúng ta, chà đạp chúng ta… Làm sao có thể dừng tay được?
- Hừ!
Tào Huyền kia hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiển hiện ra một loại khinh thường.
- Đường chủ chấp pháp đường, vì sao ta phải dừng tay? Lẽ nào nói, một chó con tạp dịch của vị diện cấp thấp có thể diễu võ giương oai tại học phủ? Mặc hắn đạp lên thi thể đệ tử ngoại môn chúng ta, công thành danh toại? Không được, chó con tạp dịch này phải giết chết! Đường chủ chấp pháp đường, ngươi có chuyện gì có thể tìm tới lão đại của ta thương nghị! Phong Vân Vô Ngân kia, ta nhất định phải giết!
- Ngươi!
Đường chủ chấp pháp đường không nghĩ tới, Tào Huyền dĩ nhiên xúc phạm như vậy, không thèm lưu lại cho mình chút mặt mũi! Trong lúc nhất thời, sắc mặt hắn đỏ bừng, đang muốn phát tác, thế nhưng nghĩ tới chỗ dựa vững chắc phía sau Tào Huyền, “Lão đại” trong miệng hắn… Đường chủ chấp pháp đường đành cố nín giận.
- Tào Huyền, ngươi có điểm bắt nại người. Trước khi ngươi xuất hiện, Phong Vân Vô Ngân đã trải qua một phen xa luân chiến rồi, đã thành dầu cạn đèn tắt, hiện tại ngươi muốn giết hắn, chỉ là lợi dụng lúc người ta khó khăn mà thôi. Ngươi có bản lĩnh, chờ Phong Vân Vô Ngân hồi phục rồi đánh tiếp một trận.
Trong nếp uốn hư không, vang lên đoạn thanh âm tức giận bất bình, lớn giọng nói. Hiển nhiên là nội môn đệ tử âm thầm quan chiến, thậm chí còn có một ít lão cổ đồng không quen nhìn tác phong hành sự của Tào Huyền, tức giận nói.
- Chuyện tình giữa đệ tử ngoại môn chúng ta và chó con tạp dịch này, tự nhiên do chúng ta xử lý!
Tào Huyền không chút nể tình.
- Chó con Phong Vân Vô Ngân này, mặc dù ở trạng thái toàn thịnh, bản tọa cũng có thể miểu sát. Giết hắn lúc này cũng giống như giết hắn lúc toàn thịnh, không có gì khác nhau, vì sao ta phải đợi hắn hồi phục trạng thái toàn thịnh rồi mới động thủ? Hôm nay, chỉ là giết một con súc sinh, không cần nói nhiều quy củ như vậy.
- Ha ha ha!
Bất ngờ trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân lớn tiếng cười to:
- Tào Huyền! Hôm nay ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi! Muốn ta chịu thua ngươi, đó là nằm mơ! Nhìn qua, ta vừa đánh gục vài tên đệ tử ngoại môn cường hãn, lưỡng bại câu thương, có điều ta vẫn có thể trảm giết ngươi! Một chiêu của ta, liền đập ngươi thành thịt vụn! Ha ha ha!
- Ta chỉ cần ra một chiêu, cũng đủ đánh ngươi thành thịt vụn!
Phong Vân Vô Ngân rống một tiếng, căn tức nhìn về phía Đại sư huynh Tào Huyền mạnh không ai bì nổi kia. Hai tay chấn động, quyền phải giơ lên cao, hình thành một tư thế cổ quái. Lực lượng bảy nghìn năm trăm long ngưng tụ lên quyền phải.
Phong Vân Vô Ngân nói ra những lời này, chính là được ăn cả ngã về không, đánh cược tính mệnh.
Một chiêu diệt giết Tào Huyền!
Loại phát ngôn như vậy, coi như tuyệt đại đa số đệ tử nội môn cũng không dám nói ra. Phong Vân Vô Ngân chỉ là một tên tạp dịch, cư nhiên dám nói ra ngay trước mặt Tào Huyền và đông đảo mọi người. Đồng thời, trong ánh mắt hắn không có bất luận ý vị thay đổi, chắc như đinh đóng cột.
Kỳ thực, đây cũng không phải Phong Vân Vô Ngân nói mạnh miệng, khoác lác. Hắn chỉ còn một chiêu cuối cùng này thôi, đánh xong một chiêu này, lực lượng quanh thân hao cạn, chân nguyên khô kiệt, yêu thai ngủ say, tùy tiện một tạp dịch nào đi lên, đều có thể giết chết Phong Vân Vô Ngân dễ dàng.
Thế nên, một quyền này nếu không đánh chết Tào Huyền, thì chính là Phong Vân Vô Ngân diệt vong! Không còn khả năng thứ ba!
Chương 447: Miểu sát Đại sư huynh Tào Huyền (1)!
Xôn xao!
Chợt nghe Phong Vân Vô Ngân cuồng ngôn, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều huyên náo, sau đó đều nghiến răng nhục mạ. Thần tượng trong lòng bọn họ, bị Phong Vân Vô Ngân vũ nhục hèn hạ như vậy, không khác nào trực tiếp chọc đến điểm giới hạn của bọn họ. Trong lúc nhất thời, bất luận tiếng mắng chửi dơ bẩn hạ lưu, độc ác đều ào ào tuôn ra khỏi miệng đám đệ tử ngoại môn kia.
Những đệ tử nội môn âm thầm theo dõi cùng với các lão cổ đồng đều liên tục lắc đầu… Thật quá ngông cuồng rồi! Hơn nữa, mười phần ngu xuẩn! Rõ ràng không phải đối thủ Tào Huyền, còn muốn ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ! Căn bản không có nửa điểm tự trọng.
Ngay từ đầu, những đệ tử nội môn và mấy lão cổ đồng đều có một loại đồng tình với kẻ yếu, thái độ đứng về một bên với người yếu hơn, trong tiềm thức bọn họ đều hướng về Phong Vân Vô Ngân, thậm chí âm thầm khiển trách Tào Huyền. Nhưng hiện tại, Phong Vân Vô Ngân cư nhiên cuồng vọng, dám nói dùng một chiêu giết chết Tào Huyền…
Đây rõ ràng là bị điên rồi!
Lấy con mắt đánh giá của mọi người, mặc dù Phong Vân Vô Ngân ở thời kỳ toạn thịnh, kiếm khí, yêu thai và lực lượng đều sẵn sàng, cũng không thể đánh bại Tào Huyền, càng đừng nói tới tình huống dầu cạn đèn tắt như hiện tại…
Mấy người trong chấp pháp đường, ngoại trừ Hiên Viên sư huynh đang nhíu mày, những người khác bao quát cả đường chủ chấp pháp đường, toàn bộ đều lắc đầu, biểu hiện ra thái độ cực kỳ thất vọng…
Một vị chấp sự tướng mạo công chính nghiêm minh, vô cùng đau đớn nói:
- Vốn cho rằng học phủ Tử Anh chúng ta mới xuất hiện một thiếu niên thiên tài, tăng cường bồi dưỡng liền có thể cạnh tranh với mấy đại học phủ khác… Đáng tiếc, đáng tiếc… Phong Vân Vô Ngân này, hoàn toàn chính là người điên! Không biết lượng sức! Nói dễ nghe, chính là có khí khái, hung hãn đối mặt tất cả cường giả, còn nói không dễ nghe, chính là con ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết nhìn trong vòng thế giới quan của mình, không tự biết mình có được bao nhiên cân lượng!
- Mà thôi! Loại người ngu ngốc không ai bằng này, coi như bản tọa nhìn lầm rồi. Bản tọa cũng không cần cứu tính mạng hắn nữa. Mặc cho Tào Huyền nhất cử diệt hắn đi! Miểu sát Tào Huyền? Bản tọa thật muốn cười to đây!
Đường chủ chấp pháp đường, trong ánh mắt toàn bộ đều là châm chọc:
- Hiên Viên sư đệ, ngươi cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhân phẩm Phong Vân Vô Ngân này có vấn đề.
Hiên Viên sư huynh bùi ngùi thở dài, nhắm mắt, tựa hồ không đành lòng nhìn chuyện xảy ra tiếp theo trên lôi đài.
Trên lôi đài.
- Ha ha ha! Nguyên lai chó con ngươi là một người điên… Tốt! Ngươi chết đi!
Tào Huyền âm hiểm cười.
Đột nhiên trong lúc đó, toàn bộ tia sáng trong khu vực này đều vặn vẹo, bị thân thể hắn hấp dẫn. Hai tay hắn nhấc lên, lấy tay cầm đao, chỉ thấy trên mặt lưỡi đao thẩm thấy ra ánh sáng trơn bóng thần thánh, các loại ký hiệu trên đỉnh đầu hắn, tiên bảng, chữ triện, phù chú, tất cả đều gia trì!
Trên mặt đao thấy có quỷ hồn lượn lờ, tiên nhân đi lại, thế tục cúng bái, vô số bóng ảnh Ma Thần hiển hiện ra, tựa hồ là một thanh Thần đao tại ngoài chín tầng trời.
- Vạn Tiên Triều Bái! Luyện Ma Tru Thần đao!
Bất ngờ tronglucs đó, Tào Huyền liền thôi động thủ đao, giết thẳng một đao về phía Phong Vân Vô Ngân! Một tầng không gian tại dưới lưỡi đao của hắn, bị nghiền nát giống như đậu hũ! Trong lúc chớp nhoáng, liền nghe được rất nhiều lời sám hối, khóc lóc cầu xin của rất nhiều Ma thần, tiên tử.
Một đao này, cư nhiên có một chút vị đạo pháp tắc Thần giai ở bên trong.
Ngay cả đệ tử nội môn âm thầm quan chiến, đại đa số đều chân thành thán phục…
- Lợi hại! Tào Huyền này không hổ là dòng dõi cường giả, sớm đã có tư cách trở thành đệ tử nội môn, chỉ bất quá là vì hắn không muốn mà thôi. Hôm nay thấy được tạo nghệ đao pháp của hắn, đã lĩnh ngộ được đến thời gian, tuyệt đối là một đại năng vô thượng, rất có thể trở thành một trong mười đại đệ tử nội môn.
Tào Huyền vừa xuất ra một đao này, tất cả mọi người đều rõ ràng… Phong Vân Vô Ngân chết chắc rồi!
Một đao của Tào Huyền, là một đao diệt Thần, giết ma, tru tà, táng sinh.
Dưới một đao này, Phong Vân Vô Ngân ngoại trừ hóa thành tro tàn, cũng không còn khả năng nào khác.
Cùng lúc đó, trên quyền phải Phong Vân Vô Ngân, tập trung thần lực bảy nghìn năm trăm long! Thần lực không lồ cũng không đánh ra, mà là… Hiến tế!
Lực lượng khổng lồ bắt đầu bốc cháy, đồng thời cống hiến cho một sinh vật đáng sợ trong minh minh.
Phanh!
Ngay trong lúc đó, lực lượng quanh thân Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn bị rút tháo! Hắn trở nên gầy yếu cực độ, suy nhược, đầu choáng mắt hoa, tựa hồ ngay cả tinh thần lực cũng bị rút tháo. Thế giới Chân Long trong cơ thể tựa hồ cũng ảm đạm xuống.
Có điều, đột nhiên, trong hư không xuất hiện một trận pháp khổng lồ.
Trận pháp này do bảy nghìn năm trăm đạo chân khí hình rồng vẽ thành, hiển hiện ra một loại lực lượng thần bí vĩ đại, chính giữa trận pháp, loang lổ một đạo cửa đá…
Trên cửa đá này, điêu khắc vô số cự long, nhìn rất sống động, tựa hồ tùy thời đều có thể sống lại, phóng xuất ra long uy.
Ca!
Bỗng nhiên trong lúc đó, cửa đá tại chính giữa trận pháp dĩ nhiên chậm rãi mở ra.
Rống!
Một tiếng long ngâm chân chính từ phía sau cửa đá truyền lại, vang vọng toàn bộ học phủ Tử Anh.
Ngay sau đó, một đạo long uy thẩm thấy đi ra!
Đây cũng không phải một cường giả nhân luyện nào dùng chân nguyên của mình bắt chước tạo ra long uy, đó chân chính là long uy, không chút giả mạo.
Phốc! Phốc! Phốc!
Cửa đá mở ra, long uy trán phong, đao sát thủ do Đại sư huynh Tào Huyền kia chém ra dần dần tan biến, còn chưa giết tới gần thân thể Phong Vân Vô Ngân, đã bị long uy chấn vỡ toàn bộ!
Rống!
Lại một tiếng rống lớn truyền đến, toàn bộ học phủ Tử Anh rung chuyển, hỗn độn sơ khai, khắp nơi mang mang, thiên hôn địa ám…
Người người đều cảm giác được, phía sau tấm cửa đá kia tựa hồ ngủ đông một đầu cự thú thái cổ khủng khiếp.
Long uy chân chính áp bách toàn bộ mọi người ở đây, khiến tất cả ngưng thở, trái tim bắt chặt! Những tạp dịch có cảnh giới thấp, đệ tử ngoại môn, thậm chí đều phủ phục trên mặt đất, sợ hãi tới mức không thể khống chế đại tiểu tiện.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong nếp uốn hư không, hơn mười đệ tử nội môn âm thầm quan chiến, dĩ nhiên bị long uy trực tiếp chấn áp, rơi mạnh xuống đất, lăn lóc…
- Cái gì?
Tào Huyền kia liền cảm giác được chính mình bị một sinh vật cường đại, tà ác đang gắt gao khóa chặt, trong lòng liền bốc lên dự cảm cực kỳ bất an.
Xôn xao!
Toàn thể chấp pháp đường đều đứng bật dậy, không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm vào đại trận khổng lồ trên bầu trời, nhìn chằm chằm vào cửa đá kia…
Toàn bộ đều nhìn tới choáng váng, đại não thành một mảnh hỗn loạn, trống rỗng.
- Ta nói rồi, một chiêu giết người, nhất định giết chết ngươi!
Phong Vân Vô Ngân mạnh mẽ chống cự, không đến mức thoáng cái té xỉu, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn nhẫn cực độ.
Bỗng nhiên trong lúc đó!
Rống!
Một chiếc long trảo trực tiếp bắn ra từ phía sau cửa đá!
Chương 447: Miểu sát Đại sư huynh Tào Huyền (2)!
Long trảo này rộng tới hơn mười mẫu, cuồn cuộn một tầng cổ khí, thần uy không thể xâm phạm, tùy tiện bắt ra, liền diễn sinh ra văn minh hàng tỉ năm của Long tộc, hưng suy, sinh trưởng. Nơi nó đi qua, long uy như biển, bất luận sinh vật gì đều phải cúng bái, toàn bộ không gian bị nắm thành một động đen ngòm, bắt đầu áp súc, bạo tạc…
Đây là long trảo chân chính, cũng không phải do hư ảnh đắp nặn ra, càng không phải là hình chiếu qua vị diện…
- Chạy!
Trong lòng Đại sư huynh Tào Huyền thầm kêu một tiếng không tốt, trực tiếp nắm lấy Hoàng Phủ sư huynh đang trọng thương nằm trên lôi đài, cả hai lao lên, hóa thành một tia lưu quang, xuyên toa qua vô số vị diện, trong nháy mắt thuấn di rời đi.
Hưu!
Tòa Huyền nhanh như chớp động, chỉ trong mấy lần hô hấp, đã bay xa trăm triệu dặm.
Vượt qua thiên sơn vạn thủy.
- Hô…
Lúc này, Tào Huyền mới thở dìa một hơi, vừa rồi Phong Vân Vô Ngân triệu hồi ra một móng vuốt Chân Long, khiến Tào Huyền căn bản không có nửa điểm năng lực chống loại. Loại long uy chân chính đó, tựa như có một dãy núi áp bách lên người Tào Huyền, khiến hắn cảm giác vô lực, nghẹn khuất. Hắn biết, chính mình chỉ cần chậm chễ chốc lát, khẳng định sẽ bị đánh chết.
- May là ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, trực tiếp thuấn di rời đi. Bằng không…
Vừa nghĩ đến loại cảm giác này, trái tim Tài Huyền nhảy lên liên tục.
- Sư huynh, chúng ta… Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ…
Hoàng Phủ sư huynh đang thương nặng, mặt xám như đất, thở dốc liên tục, nói:
- Chó con tạp dịch kia, lực lượng của Phong Vân Vô Ngân tựa hồ vượt quá xa dự liệu của chúng ta… Hiện tại làm sao bây giờ?
- Phế vật! Không hơn gì bùn!
Tào Huyền dần dần ổn định tâm thần.
- Hắn sử dụng một chiêu này, đích xác phi thường lợi hại, có điều, tinh lực toàn thân hắn tựa hồ bị rút tháo, hơn nữa sử dụng một chiêu này, hẳn là cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới có thể khôi phục lại lực lượng… Được rồi, trước hết chúng ta tiến vào trong thế tục nghỉ dưỡng mấy ngày, chờ thân thể ngươi tốt hơn rồi, chúng ta lại trở về học phủ, giết chết tiểu tử này!
- Được! Tất cả nghe theo sư huynh!
Hoàng Phủ sư huynh gật gật đầu.
Hai người lập tức phi hành, thuấn di, hóa thân thể thành tàn ảnh, hơi chút na di chính là mấy vạn dặm.
Đúng lúc này…
- Di? Sư huynh, tình huống tựa hồ có điểm không thích hợp… Chúng ta phi hành một đoạn thời gian, thế nào… Thế nào cảnh trí xung quanh tựa hồ chưa hề phát sinh mottoj điểm biến hóa, hơn nữa, ta căn bản không cảm ứng được tồn tại giới thế tục. Theo lý thuyết, chúng ta bay ra khỏi học phủ, nên tiến vào giới thế tục rồi mới phải…
Hoàng Phủ sư huynh kia bỗng nhiên run giọng nói.
- A?
Tào Huyền nhướng mày, giảm chậm tốc độ.
Đột nhiên!
- A! Sư huynh! Ngươi xem!
Hoàng Phủ sư huynh phát sinh một tiếng tê rống kinh thiên động địa.
Chỉ nhìn thấy, hỗn độ khí tại phụ cận bọn họ đều tan hết, không thể tưởng tượng nổi chính là, lúc này bọn họ đang bị vây trong một nếp uốn cự trảo.
Bọn họ phi hành hàng tỉ dặm, cư nhiên còn chưa thể thoát khỏi phạm vi của long trảo.
Long trảo, ngũ trảo như câu, vụ khí um tùm, mỗi cái đều mờ ảo pháp tắc thời gian, pháp tắc không gian lượn lờ bên trên.
- Vì sao… Làm sao bây giờ… Lão đại, cứu ta!
Dưới loại tình huống này, mặc dù kiêu ngạo như Đại sư huynh Tào Huyền, cũng phải sụp đổ! Dĩ nhiên bắt đầu kêu cứu.
Nói thì chậm, nhưng diễn biến xảy ra lại rất nhanh…
Long trảo nắm chặt!
Phốc! Phốc!
Thân thể Tào Huyền và Hoàng Phủ sư huynh liền như hai quả trứng nhỏ, trực tiếp bị bóp vỡ, phân thân toái cốt!
Hai người được xưng là cực mạnh trong hàng đệ tử ngoại môn, thân chết đạo vong.
Trên lôi đài.
Long trảo thả ra một ít thân thể vụn vặt, ném mạnh xuống tới. Phong Vân Vô Ngân tế ra Thánh lô, bắt đầu luyện hóa thi thể Tào Huyền và Hoàng Phủ sư huynh.
Cùng lúc đó, Long trảo lùi về sau cửa đá trong đại trận giữa hư không, toàn bộ trận pháp cũng hoàn toàn biến mất… Bảy nghìn năm trăm hư ảnh thực long ảm đạm xuống, quay trở về trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân cũng không còn chống đỡ được nữa. “Phanh”, toàn thân ngã úp sấp xuống trên lôi đài…
Một chiêu diệt giết Tào Huyền, lời này không giả!
Toàn bộ hiện trường thành một mảnh tĩnh mịch!
Toàn bộ đệ tử ngoại môn, người trong chấp pháp đường, đệ tử nội môn, mấy lão cổ đồng đều há hốc miệng, mỗi người đều không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng...
Vừa rồi xem ra Tào Huyền và Hoàng Phủ sư huynh đã thành công phi hành chạy trối chết, đồng thời đã phi hành thoát ra ngoài được một đoạn thời gian. Thế nhưng, trong mắt những người khác xem ra, bọn họ chỉ vừa mới bay ra ngoài, chỉ trong chớp nhoáng liền bị long trảo bóp chết, người bên ngoài căn bản không kịp phản ứng theo.
Có thể nói, một lần bóp này của long trảo, đích xác có dẫn theo một chút ảo diệu pháp tắc thời gian và không gian.
- Thực… Thực… Thực sự giết chết Tào Huyền… Đích xác, thật sự là miểu sát.
Đường chủ chấp pháp đường có chút phát điên:
- Đây là võ thuật gì… Phong Vân Vô Ngân tu luyện, đến tột cùng là thứ võ thuật gì?
Toàn bộ đệ tử ngoại môn vẫn còn đang phủ phục trên mặt đất, theo cái chết của Tào Huyền, lúc này bọn họ hoàn toàn không còn chút hận ý và sát ý với Phong Vân Vô Ngân…
Hiện tại, toàn bộ bọn họ đều sợ hãi, trong lòng bọn họ, hình tượng Phong Vân Vô Ngân đã bay thẳng lên thành ma vương.
Mười đại đệ tử ngoại môn, ngoại trừ La Thiên Hoa đứng hàng thứ chín không rõ tung tích, hôm nay không có trở về học phủ, chín người còn lại, toàn bộ đều bị Phong Vân Vô Ngân giết chết.
Đây quả thực chính là lấy thực lực bản thân, giết toàn bộ trận doanh đệ tử ngoại môn!
Loại chuyện này, trong lịch sử từ khi thành lập đến nay của học phủ Tử Anh, chưa từng phát sinh qua! Trên đại lụi Hỏa Nguyên cũng chưa hề phát sinh qua!
- Long! Vừa rồi thiếu niên Phong Vân Vô Ngân kia đánh ra một chiêu, dĩ nhiên là triệu hóa một đầu cự long chân chính!
Trong nếp uốn hư không, mấy lão cổ đồng đều nghị luận:
- Trên đại lục Hỏa Nguyên chúng ta, cho tới giờ cũng chưa hề xuất hiện qua Long tộc… Thiếu niên này, có khi nào là hậu đại của đại năng Long tộc?
- Mặc kệ như thế nào, có thể triệu hoán ra Long tộc, khẳng định chính là công pháp Thần giai rồi!
- Phong Vân Vô Ngân, đã trở thành một đời vương giả mới trong đệ tử ngoại môn của học phủ chúng ta!
- Có điều, hắn giết chết Tào Huyền rồi, vị đứng sau lưng Tào Huyền kia, tất sẽ không bỏ qua, ta thấy, tiền cảnh của Phong Vân Vô Ngân cũng không ổn.
- A… Hành động của Phong Vân Vô Ngân ngày hôm nay, tất nhiên làm khiếp sợ toàn bộ học phủ, coi như viện trưởng đại nhân, theo ta nghĩ cũng sẽ tự mình quan tâm Phong Vân Vô Ngân, tăng cường bồi dưỡng. Nếu là vậy, mặc dù Tào Huyền có vị kia chống lưng, chỉ sợ cũng không thể công nhiên đối phó Phong Vân Vô Ngân.
- Nói tóm lại, danh tiếng này là do Phong Vân Vô Ngân làm ra, từ nay về sau, hắn là người đứng đầu trong đệ tử ngoại môn học phủ chúng ta, chính là một đại nhân vật nổi danh rồi.