- Phong Vân Vô Ngân, còn không mau quỳ xuống nhận phán quyết, từ nay về sau, giam vào thiên lao!
Thái giám ở phía sau hoàng đế quát lớn.
- Quỳ xuống.
Hoàng đế quát lên giận dữ, trên trán xuất hiện một vết nứt, rồi Thiên Nhãn xuất hiện, bắn ra một đám thánh quang, bao trùm lấy Phong Vân Vô Ngân.
Trong đám thánh quang này đều tràn ngập ý giáo hóa thần thánh, trong nháy mắt liền bắt đầu tẩy rửa lệ khí quanh người hắn.
- Cái gì? Muốn tẩy não ta?
Đột nhiên, tử khí tu vi của Phong Vân Vô Ngân, mỗi hạt Thiên Địa Đan Điền đều bị áp chế. Giao long ở dưới chân cũng bị thu nhỏ lại, quay về trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân, ngoan ngoãn cuộn mình lại.
Một chiếc ngai vàng xuất hiện ở trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân, hư ảnh của hoàng đế ngồi trên ngai vàng, miệng không ngừng lẩm bẩm giáo hóa để cho Phong Vân Vô Ngân thần phục.
- Nhận tội đi! Thần phục! Trẫm xử phạt ngươi như vậy, ngươi chỉ có thể thần phục! Ngươi phản kháng trẫm là phản kháng đế quốc, trẫm sẽ quyết diệt bỏ ngươi.
Từng tiếng giáo hóa, thuyết giáo như tiếng chiêng trống vang lên trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân. 10 phần kiếm ý cũng đã bị áp chế.
Hoàng đế vẻ mặt trang nghiêm, toàn thân thánh quang tuôn động, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân.
Dáng vẻ trang nghiêm, thể diện rõ khí chất của bậc đế vương.
Nhà lao u tối trực tiếp bay lên trên đỉnh đầu của Phong Vân Vô Ngân, mười mấy tướng lĩnh thân mặc áo giáp từ trong nhà lao bước ra, tay cầm xiềng xích, cự phủ để bắt Phong Vân Vô Ngân.
- Vào ngục đi!
Hoàng đế khoát tay.
- Hai mươi năm sẽ mài mòn lệ khí, sát tính của ngươi, giúp ngươi thoát thai hoán cốt. 20 năm sau trẫm sẽ gặp ngươi.
- Không! Không! Không! Ta không phục! Tuổi trẻ của ta, tiền đồ của ta sao lại có thể lãng phí trong ngục được! Ta phải giết Da Luật Hồng, diệt Ngạo Hàn Tông! Ta phải cưới Thanh Thanh! Ta phải thành thánh! Thành đế! Thành thần!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân gầm lên không cam tâm.
Nhưng từng tia thánh quang từ quanh thân thể hoàng đế tuôn ra, bao trùm lấy Phong Vân Vô Ngân, thâm nhập vào mỗi tế bào trong thân thể hắn.
- Phải làm thế nào? Ta không thể phản kháng! Gã hoàng đế này tu vi quá mạnh! Ở trước mặt hắn, ta không có bất cứ khả năng phản kháng gì! Chúc lão đâu? Sao Chúc lão không tới cứu ta! Lẽ nào ta sẽ bị tống vào ngục! Tiền đồ sẽ bị hủy!
Mắt Phong Vân Vô Ngân mở to như sắp nứt vỡ, khóe mắt đã thấm ra máu tươi.
Từng vòng thánh lực trói lấy Phong Vân Vô Ngân, khiến cho Phong Vân Vô Ngân lúc này giống như một con côn trùng bị nhốt trong hổ phách, không thể thoát ra nổi. Hơn nữa, không chỉ là giam cầm về thể xác mà còn giam cầm cả linh hồn.
Thánh lực vô tận như sóng biển, có lực lượng vô thượng, cho dù là một gã tiên thiên hạo khí cảnh đỉnh cao võ giả, đứng trước mặt thánh lực cũng chỉ có thể chịu khuất phục.
Phong Vân Vô Ngân toàn thân đã gần như chịu khuất phục, nhưng vẫn còn một đạo ý niệm ở trong lòng vẫn đang không ngừng gào thét:
- Không! Ta không phục! Ta không muốn bị giam cầm 20 năm!
Thiên Nhãn của hoàng đế sáng rực như đuốc, hoàn toàn vây khốn Phong Vân Vô Ngân, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc:
- Tên Phong Vân Vô Ngân này tâm vững như bàn thạch, bị thánh lực của trẫm tẩy rửa nhưng một cỗ chấp niệm trong lòng vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Tâm tính kiên định tới mức hiếm thấy.
Ở trong thiên lao, mười mấy gã tướng lĩnh mặc áo giáp cũng đã bước ra, bao vây chặt lấy Phong Vân Vô Ngân, xiềng xích đã chuẩn bị quấn lấy Phong Vân Vô Ngân.
Bỗng nhiên!
Kiếm Tiên Đồ Lục ở trong nạp giới của Phong Vân Vô Ngân bị thánh lực kích thích, bỗng nhiên phát ra một tia ý chí màu vàng nhạt.
Kiếm Tiên Đồ Lục sau khi hấp thu kiếm hồn, kiếm ý của mấy vạn thanh trường kiếm, toàn thân cũng đã biến thành màu vàng kim, thể hiện ra bản chất của thần khí. Kiếm tiên ở trên đó cũng đã có chút ý chí mơ hồ.
Ý chí này, tuy Phong Vân Vô Ngân không thể nắm bắt được chính xác hàm ý của thể, nhưng Kiếm Tiên Đồ Lục quả thực có ý chí của riêng mình.
Đúng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân bị thánh lực áp chế, hoàn toàn bị vây khốn, thánh lực đó cũng tuôn vào trong nạp giới, va chạm vào Kiếm Tiên Đồ Lục.
Màu vàng kim trên bề mặt Kiếm Tiên Đồ Lục đột nhiên chấn động. Từng tia ý chí màu vàng kim hoàn toàn tỏa ra.
- Ong!
Tia ý chí màu vàng kim trực tiếp chia thành hai cỗ, một cỗ truyền vào trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân. Bỗng nhiên Phong Vân Vô Ngân liền nhần được một chút ý chí vô cùng mơ hồ:
-..... Khinh nhờn... chết.... kiến... chết....
Đồng thời, cỗ ý chí còn lại dễ dàng phá vỡ lớp thánh lực phòng ngự của Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp đâm vào trong linh hồn của hoàng đế.
Tu vi của hoàng đế cao hơn Phong Vân Vô Ngân rất nhiều, Phong Vân Vô Ngân không thể đọc được rõ nội dung cụ thể của loại ý chí này, nhưng hoàng đế lúc này thì lại nhận được thông tin hoàn chỉnh hơn nhiều:
- Kẻ khinh nhờn thần linh, phải chết! Kiến! Chết! Triệt để chết!
Thanh âm này giống như đến từ chín tầng mây, bao trùm vũ trụ, uy chấn đất trời. Đó là ý chí khiến ngay cả hoàng đế cũng buộc phải thần phục.
Ý chí này cổ xưa huy hoàng, chí tôn chí thượng! Không thể chà đạp lên được!
Bỗng nhiên, cổ họng hoàng đế bị một tia kiếm quang bao bọc lấy, giống như có một thanh bảo kiếm vô hình vô cùng sắc bén đã hoàn toàn coi thường bất cứ loại phòng ngự nào, nhẹ nhàng kề lên cổ họng của hoàng đế. Chỉ cần khẽ đưa một cái là có thể đâm thủng cổ họng của hoàng đế. Triệt để giết chết hoàng đế.
Hàng trăm triệu đạo kiếm khí, kiếm ý, kiếm hồn bỗng nhiên tràn vào tứ chi xương cốt, huyết mạch linh hồn của hoàng đế.
Mỗi một lỗ chân lông của hoàng đế đều tràn ngập sự nguy hiểm, tuyệt vọng, chết chóc, không thể phản kháng, không thể giãy giụa nổi.
- Ầm!
Linh hồn của hoàng đế bỗng nhiên chấn động, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm, ở trong linh hồn có thể nhìn thấy một đạo hư ảnh mờ ảo màu vàng nhạt, cầm kiếm đứng ngạo nghễ, kiếm ý cuồn cuộn đang không ngừng tung hoành, mở rộng, trong nháy mắt là có thể chém nát linh hồn của hoàng đế.
Đây chỉ là một tia ý chí đã có thể khiến cho thánh lực phòng ngự, sự uy nghiêm, sự cao quý của hoàng đế hoàn toàn tan rã. Hoàn toàn giẫm đạp hoàng đế xuống mặt đất.
Chỉ là một tia ý chí.
- Không! Khoan đã!
Hoàng đế bỗng nhiên hô lớn.
Đám tướng lĩnh đang chuẩn bị bắt Phong Vân Vô Ngân, động tác bỗng nhiên cứng đờ.
Hoàng đế mặt đầy mồ hôi, mặt tái nhợt như tờ giấy:
- Thôi vậy! Việc này thôi vậy! Phong Vân Vô Ngân, trẫm đã hiểu rồi, trẫm đã hiểu rồi! Được rồi, chuyện giam cầm 20 năm hủy bỏ! Coi như trẫm chưa từng nói! Phong Vân Vô Ngân, đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả kia ức hiếp ngươi trước, ngươi giết bọn chúng là do bọn chúng gieo gió gặt bão, trẫm không trách ngươi. Còn việc ngươi cướp đoạt tài nguyên tu luyện của những tiên thiên cương khí cảnh võ giả khác cũng không có gì ghê gớm, một tháng sau U Mật Tháp sẽ mở ra, tới lúc đó trẫm có thể thu thập đủ tiên thiên khí để bù đắp lại tổn thất do ngươi gây ra. Chư vị tiên thiên cương khí cảnh võ giả, các ngươi nhẫn nại một tháng, một tháng sau tiên thiên cương khí ở đây sẽ còn dồi dào hơn cả trước kia nữa.
Lời của hoàng đế vừa dứt, tia ý chí màu vàng kim kia liền biến mất.
Còn Phong Vân Vô Ngân cũng bỗng nhiên cảm nhận thấy, sắc vàng kim trên bề mặt Kiếm Tiên Đồ Lục cũng đã nhạt đi rất nhiều, không còn rực rỡ, cao thượng, vĩ đại như trước nữa. Kiếm Tiên Đồ Lục sau khi hấp thu kiếm ý, kiếm hồn của mấy vạn thanh trường kiếm, nhìn có vẻ vô cùng thần dị thì lúc này cũng đã trở lại vẻ bình thường.
Tia ý chí mơ hồ đó tựa hồ cũng đã tiêu tán đi, lúc có lúc không.
Nhưng lúc này, lời của hoàng đế đã khiến Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn ngây ngốc. Ồ? Hoàng đế thu lại mệnh lệnh, không còn xử phạt hắn nữa?
20 năm giam cầm bị bãi bỏ?
- Bệ hạ, ngươi...
Phong Vân Vô Ngân nghi hoặc.
Hoàng đế dùng ánh mắt vô cùng vi diệu nhìn Phong Vân Vô Ngân một cái.
Ánh mắt này có rất nhiều ý tứ, vô cùng phức tạp.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi quả thực có tư cách cuồng ngạo. Trẫm đã nhìn lầm rồi. Được rồi, ngươi là người có tư cách phá vỡ quy tắc, hoặc có thể nói, người ở phía sau ngươi có thể coi thường quy tắc. Bởi vậy ngươi vô tội! Những cường giả đã chết trong tay ngươi, trẫm sẽ đi vỗ về người ở phía sau bọn chúng, ngươi không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Ngưng lại một lát, hoàng đế bỗng nhiên vô cùng cao hứng:
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm hi vọng, hi vọng ngươi lúc nào cũng ghi nhớ kỹ, ngươi là người của Chiến Tần Đế Quốc. Đế quốc sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì với ngươi, chỉ hi vọng, ngươi sau này không đối địch với đế quốc. Đây là... thỉnh cầu duy nhất của trẫm...
- Cái gì?!!!
Thái độ, lời nói của hoàng đế đều khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy chấn kinh. Chấn động! Vô cùng chấn động!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi Phong Vân Vô Ngân sắp bị giam cầm trong thiên lao thì tình thế bỗng nhiên xoay chuyển, trời đất đảo điên. Hoàng đế đích thân xá miễn cho mọi tội lỗi của Phong Vân Vô Ngân, hơn nữa còn lên tiếng “thỉnh cầu” Phong Vân Vô Ngân.
Một bậc thánh cấp cường giả, quân vương của một đế quốc không ngờ lại dùng hai tiếng “thỉnh cầu” với một thiếu niên tiên thiên tử khí cảnh võ giả.
Không thể tưởng tưởng nổi.
Ngay cả đám lão nhân khí tức cổ xưa, hai mắt cũng lồi cả ra ngoài.
Trong đầu Phong Vân Vô Ngân bỗng lóe lên một ý nghĩ. Đúng rồi! Nhất định là ý chí của Kiếm Tiên Đồ Lục. Nhất định là tia ý chí thần bí cao quý đó đã khiến hoàng đế chấn kinh.
Kiếm Tiên Đồ Lục rốt cuộc là bảo bối thế nào? Chỉ tỏa ra một tia ý chí mơ hồ đã có thể chấn áp được cả một thánh cấp cường giả.
Điều đó thực sự đã làm đảo lộn mọi nhận thức thông thường của Phong Vân Vô Ngân.
Sự chấn kinh trong lòng Phong Vân Vô Ngân không hề thua kém bất cứ ai ở đây. Nhưng, hắn cố làm ra vẻ thản nhiên, bước lên một bước, cúi người trước mặt hoàng đế, nói:
- Bệ hạ, người là một bậc minh quân, thưởng phạt phân minh, sự độ lượng đối với Phong Vân Vô Ngân, thực ra Phong Vân Vô Ngân trong lòng hiểu rõ. Người xử phạt Phong Vân Vô Ngân bị giam cầm 20 năm thực ra là muốn tốt cho Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Vô Ngân rất cảm kích bệ hạ.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân chuyên tâm võ đạo, trong 20 năm theo đuổi rất nhiều thứ, phải hoàn thành rất nhiều thứ. Phong Vân Vô Ngân hứa với bệ hạ, đời đời kiếp kiếp sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho Chiến Tần Đế Quốc. Nếu có một ngày Phong Vân Vô Ngân võ đạo có chút thành tựu, Chiến Tần Đế Quốc lại cần tới Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Vô Ngân nhất định sẽ không chối từ.
Phong Vân Vô Ngân cảm thấy vô cùng may mắn, thừa cơ thể hiện thái độ.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tái nhợt của hoàng đế liền hồng hào lên đôi chút, trên mặt cuối cùng đã xuất hiện nụ cười:
- Tốt, tốt, Phong Vân Vô Ngân, nếu ngươi đã hứa như vậy thì trẫm cũng đã thỏa mãn rồi. Được rồi, một tháng sau ngươi vẫn có tư cách tiến vào trong U Mật Tháp tu luyện. Trong một tháng này, ngươi hãy cố gắng tĩnh dưỡng, tốt nhất là đừng giết người nữa, cũng đừng cướp đoạt tài nguyên tu luyện của các võ giả khác. Với thực lực của ngươi, một tháng sau ở trong U Mật Tháp sẽ còn đoạt được nhiều hơn nữa....
- Dạ. Bệ hạ, trong một tháng này, Phong Vân Vô Ngân cũng sẽ an phận. Phong Vân Vô Ngân lúc này cũng đang cần thời gian để lãnh ngộ kiếm đạo, nên sẽ bế quan một tháng ở trong Vô Ngân Điện.
Phong Vân Vô Ngân cung kính nói:
- Bệ hạ, nếu người khác không tới gây sự, ta căn bản không đi trêu chọc người khác. Ta không thích giết người, thực sự là như vậy.
Không thích giết người ?
Hoàng đế cười khổ.
Đám thái giám, hộ vệ ở phía sau hoàng đế cũng cười khổ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều cười khổ.
- Hồi cung!
Hoàng đế gật đầu với Phong Vân Vô Ngân, sau đó nói với thái giám ở phía sau.
- Khởi giá!
Lập tức, đám thái giám đó cất giọng the thé kêu lên.
Một chiếc xe ngựa do mười con bảo mã toàn thân trắng toát, không hề có chút màu tạp nào, độc giác, có đôi cánh lớn kéo liền xuất hiện trước mặt hoàng đế, hai gã thái giám cẩn thận đỡ hoàng đế lên xe ngựa.
Mười con bạch mã vỗ cánh, kéo cỗ xe ngựa phiêu diêu bay đi.
Lúc này, đám lão nhân khí tức cổ xưa đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng biến thành một tia quang ảnh, trong nháy mắt đã đuổi kịp cỗ xe ngựa.
- Bệ hạ!
Lão nhân họ Lôi lúc trước đã đứng ra làm nhà cái hoang mang hỏi.
- Bệ hạ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Trên người thiếu niên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên....
- Phụp....
Hoàng đế không thể kìm chế hơn được nữa, một ngụm máu tươi rốt cuộc đã phun ra, sắc mặt hoàng đế cũng trở nên tái nhợt, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
- Bệ hạ! Bệ hạ!
Đám thái giám lập tức trở nên hoảng sợ, luống cuống chạy lại đỡ hoàng đế. Đám lão nhân khí tức cổ xưa cũng vội chạy lại gần.
Thật là đáng sợ!
Hoàng đế, thánh cấp cường giả thực lực cường hãn không ngờ đã bị thương! Hơn nữa còn vô thanh vô tức bị thương!
- Bệ hạ! Trên Huyền Tôn Đại Lục này, người có thể khiến người bị thương vô cùng ít ỏi, rốt cuộc là ai, trên người thiếu niên đó ẩn giấu điều cổ quái gì vậy?
Một lão nhân dáng vẻ giản dị lại lo lắng hỏi.
Tình hình so với tưởng tượng thì còn quỷ dị hơn nhiều.
Vị hoàng đế này là thánh cấp cường giả, hơn nữa thành thánh đã lâu, có huyết mạch của hoàng gia vô cùng cao quý. Nghe nói, khai quốc quân chủ của Chiến Tần Đế Quốc là một bậc đế cấp cường giả, các đời nối tiếp kế thừa, cũng có nghĩa là, thành viên hoàng thất của Chiến Tần Đế Quốc đều là đời sau của đế cấp cường giả! Tất cả đều có đế cấp huyết mạch, vô cùng cao quý.
Hơn nữa, mấy vị thái thượng hoàng đế tổ tiên của vị hoàng đế này cũng đã có người trở thành đế cấp cường giả.
Hoàng thất huyết mạch, cao quý, thần thánh.
Khắp Huyền Tôn Đại Lục này, kẻ có thể khiến hoàng đế bị thương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc này, vị hoàng đế này lại vô thanh vô tức bị thương thổ huyết.
- Bệ hạ!
Tất cả mọi người sắc mặt đều vô cùng kinh hãi, trong lòng cũng đều là sự hoảng sợ.