Ánh mắt Tiêu Tiễn Ma Đế sâu thẳm nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, giây lát sau gã bình tĩnh hỏi:
– Không biết gốc gác đến từ đâu?
Tiêu Tiễn Ma Đế có năm Thiên Mệnh nhưng vẫn không nhìn thấu Lý Thất Dạ được. Tiêu Tiễn Ma Đế cảm thấy Lý Thất Dạ không có Thiên Mệnh nhưng đáng sợ hơn Đại Đế Tiên Vương thấp vị như bọn họ.
Tiêu Tiễn Ma Đế là người trải qua vô số sóng gió, gã không ngông cuồng như Cuồng Thiểu Thiên Đế. Cuộc đời Cuồng Thiểu Thiên Đế suôn sẻ, nhìn ai đều mắt cao hơn đầu, Tiêu Tiễn Ma Đế làm việc cẩn thận nhiều.
– Gốc gác gì có quan trọng không?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Các ngươi muốn chiến thì chiến đi.
Lý Thất Dạ thẳng thắn làm Tiêu Tiễn Ma Đế và ba vị Đại Đế Tiên Vương giật mình. Bốn Đại Đế có mặt mà Lý Thất Dạ vẫn coi thường, dám tuyên chiến với bọn họ, quá bá khí.
– Đạo hữu, năm huynh đệ Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chúng ta từng kết bái sinh tử, cùng nhau tiến lùi.
Tiêu Tiễn Ma Đế nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, mắt hấp háy:
– Đạo hữu giết huynh đệ Cuồng Thiểu của chúng ta, không thể bỏ qua thù này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ bình tĩnh ung dung hỏi:
– Các người muốn sao?
Lý Thất Dạ hoàn toàn không có ý hòa giải, đám người Tiêu Tiễn Ma Đế liếc nhau.
Vẫn là Tiêu Tiễn Ma Đế ra mặt, gã trầm giọng nói:
– Đạo hữu giết huynh đệ của ta, yêu cầu của chúng ta không quá mức, chỉ cần đạo hữu cúi đầu nhận sai trước y quan trủng của huynh đệ chúng ta để tế linh hồn huynh đệ trên đời, ta nghĩ chúng ta có thể bỏ qua ân oán này.
Đám người kinh ngạc, ban đầu mọi người biết Tiêu Tiễn Ma Đế đòi đánh với Lý Thất Dạ, chỉ trong thời gian ngắn gã thay đổi thái độ, có thể nói là chịu thua, khiến người khó tin.
Tiêu Tiễn Ma Đế không hiền gì, gã sống ngàn vạn năm không uổng phí. Dù không biết gốc gác của Lý Thất Dạ nhưng Tiêu Tiễn Ma Đế nhìn ra hắn sâu không lường được.
Nói thật lòng đấu tới cùng với kẻ địch mạnh không thể phỏng đoán chỉ vì Cuồng Thiểu Thiên Đế là hành động không lý trí. Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế biết bản tính của Cuồng Thiểu Thiên Đế, bọn họ không ngạc nhiên khi gã bị giết.
Nhưng lúc trước bọn họ đã thề, dù thế nào cũng phải giữ lời. Dù không thể trả nợ máu cho Cuồng Thiểu Thiên Đế cũng cần trấn an linh hồn gã.
Trong phút chốc mọi người đều ngừng thở xem Lý Thất Dạ, mối thù lớn như thế mà đám người Tiêu Tiễn Ma Đế đồng ý nhẹ nhàng hóa giải, hắn sẽ lựa chọn thế nào? Người có chút lý trí đều hiểu rằng nên xóa bỏ mối thù này.
– Ngươi biết không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đối địch với ta chỉ có hai lựa chọn, một là kẹp đuôi làm người, dù ta đấm bể hàm răng thì ngươi phải nuốt ngược vào bụng, thấy ta thì trốn đi thật xa trong thế giới này, ngoan ngoãn sống tạm trên đời, mặc kệ ngươi từng mạnh cỡ nào, uy phong bao nhiêu, rồng đều phải khoanh lại, cọp phải nằm sấp xuống cho ta!
– Hai, nếu các ngươi nuốt không trôi cơn giận này thì lên đi, dùng nắm đấm, dùng thực lực để thực tiễn ý tưởng của mình, đấm mạnh vào ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhưng người ra lựa chọn này chỉ có con đường chết.
Lý Thất Dạ thốt lời khiến mọi người đều hút ngụm khí lạnh, rất nhiều người trong lòng rung động. Trong phút chốc đám người xoe tròn mắt.
Nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế biến sắc mặt, bọn họ là Đại Đế Tiên Vương nên không nổi khùng ngay.
Cường giả tu sĩ trợn tròn mắt nhìn. Với bất cứ ai thì chỉ việc cúi đầu trước y quan trủng của Cuồng Thiểu Thiên Đế chẳng đáng gì.
Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chịu dùng cách này xóa bỏ thù hận ân oán với nhau đã là yêu cầu thấp nhất, cách này hoàn toàn không khó khăn. Từ mặt nào đó Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn không muốn đào sâu hơn cái chết của Cuồng Thiểu Thiên Đế, bọn họ chỉ muốn lấy lại mặt mũi.
Yêu cầu nhỏ bé đó thậm chí bị Lý Thất Dạ từ chối, đám người cho rằng hắn điên rồi, chỉ kẻ điên mới làm được chuyện như vậy.
Cố tình Lý Thất Dạ thật sự làm như vậy, nói ra lời hùng hổ như thế trước người trong thiên hạ. Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn vốn muốn nhẹ nhàng xóa bỏ thù hận với nhau nhưng Lý Thất Dạ tuyên bố hùng dũng trước công chúng chẳng khác nào tát tai Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn.
Cơn tức này đừng nói Đại Đế Tiên Vương, dù là cường giả bình thường cũng khó thể nín nhịn.
Tiêu Tiễn Ma Đế và ba vị Đại Đế Tiên Vương khác nhìn nhau.
Tiêu Tiễn Ma Đế chậm rãi nói:
– Đạo hữu, chúng ta nguyện giải quyết ân oán trong hòa bình nhưng đạo hữu lại hung hăng như thế, làm mất phong độ Đại Đế. Đạo hữu hãy suy nghĩ kỹ, người thành đạo không dễ dàng.
Tiêu Tiễn Ma Đế nói câu này rất hay, không làm mất thân phận Đại Đế.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Ta vốn chẳng có phong phạm gì thì lấy đâu ra mất phong độ Đại Đế?
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Các ngươi cút ngay bây giờ còn kịp, không thì khi các ngươi muốn đi cũng không có cơ hội. Ta đã có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, ai kêu ta nhân từ làm chi.
Đám người câm nín trước câu đó. Trên đời này có mấy người dám kêu Đại Đế Tiên Vương cút trước mặt người trong thiên hạ? Quá kiêu ngạo, rất bá đạo, trong mắt không người. E rằng Đại Đế Tiên Vương nào cũng khó thể nuốt trôi cục tức.
Tiêu Tiễn Ma Đế nét mặt sa sầm hỏi:
– Đạo hữu thật sự muốn chiến sao?
Ba Đại Đế Tiên Vương khác sầm mặt. Tượng đất còn có ba phần tính tôi chứ nói gì bọn họ là Đại Đế Tiên Vương.
– Muốn nghe lời thật lòng không?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
– Nếu các ngươi không biết sống chết thì ta ước gì các ngươi đến chiến một trận, vừa lúc cho ta đồ sát Đại Đế Tiên Vương. Đồ ba năm Đại Đế Tiên Vương cho ta làm nóng người. Nếu ngươi muố nghe khách sáo thì ta sẽ nhân từ khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi, đừng tự lầm, nếu không các ngươi chết không có chỗ chôn!
Mọi người cười khổ, cái này mà khuyên bảo gì? Có ý tốt kiểu gì? Câu này cực kỳ chói tai. Đám người lắc đầu, nói câu đó chẳng những không giảm bớt lửa giận trong lòng người ta ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu.
Lý Thất Dạ thốt lời, Tiêu Tiễn Ma Đế và ba Đại Đế Tiên Vương khác mắt long lên, uy Đại Đế tuôn ra. Trước uy Đại Đế của bọn họ thì thiên địa run rẩy, vô số sinh linh nơm nớp lo sợ.
Có Đại Đế Tiên Vương nào sợ đánh nhau không? Nhưng nhiều Đại Đế Tiên Vương sẽ suy xét thật kỹ trước khi chiến, đánh giá mạnh yếu thế nào. Nếu đụng phải chuyện lớn thì không bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương chịu lùi bước.
Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế cũng vậy, tuy Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn không bằng vật khổng lồ như Thiên Quyền nhưng không có nghĩa là Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn dễ ăn hiếp.
Tồn tại như Đại Đế Tiên Vương đa số không có việc gì sẽ không gây sự, chuyện tới trước mắt không hoảng loạn, đây chính là tư thái, vô địch của Đại Đế Tiên Vương.
Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế không thể nhận định Lý Thất Dạ mạnh yếu thế nào, đối với loại địch thủ cao sâu khó dò bọn họ sẽ suy nghĩ nghĩ trước khi chiến. Nếu không đánh mà có thể xóa bỏ ân oán là tốt nhất, nếu không có lựa chọn thì đám người Tiêu Tiễn Ma Đế không sợ, sẽ chiến đến cùng.