Đông Phương thế gia cũng không muốn gây động tĩnh quá lớn, cho nên, Đông Phương thế gia xử lý chuyện này không trương dương ra ngoài.
Chuyện này không chỉ là chuyện xấu với Văn Nhân thế gia, đối với Đông Phương thế gia mà nói cũng là một hồi chê cười, bọn họ thậm chí muốn xử lý chuyện này trong phạm vi nhỏ, không muốn huyên náo cho người người đều biết.
Lý Thất Dạ và Văn Nhân Lục Nhị tiến vào Đông Phương thế gia, Đông Phương thế gia cũng lập tức tổ chức hội nghị, dùng tốc độ nhanh nhất đưa ra quyết định.
Trên thực tế, đối với Đông Phương thế gia mà nói, bọn họ muốn xử lý chuyện này một cách nhanh nhất có thể, phải nhanh chóng dẹp tan chuyện này, mau chóng san bằng cái hào rộng giữa Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia.
Dù sao, đối với Đông Phương thế gia mà nói, bọn họ cũng cũng không nguyện ý trở mặt thành thù với Văn Nhân thế gia, bọn họ nhiều thế hệ quan hệ thông gia, quan hệ không phải chuyện đùa, huống chi, trong dạng thế cục này, nếu hai nhafk hông liên minh sẽ bị Dương Ưng quốc đánh bại từng cái.
Đối với hai nhà mà nói, mau chóng xử lý sạch chuyện này để tránh phức tạp, làm tốt quan hệ liên minh khi xưa giữa hai bên.
Sau khi hai nhà đưa ra quyết định, lão tổ hai nhà ở trong dại điện triệu hoán Lý Thất Dạ cùng Văn Nhân Lục Nhị tiến vào, trên thực tế, thời điểm này, hai nhà đã ra quyết định, Lý Thất Dạ cùng Văn Nhân Lục Nhị tiến vào chỉ công bố kết quả mà thôi.
Thời điểm Văn Nhân Lục Nhị đi vào, thấy lão tổ hai nhà đang ở đây, thấy Văn Nhân Kiên Thạch, Đông Phương Thông có thần thái ngưng trọng, nàng cũng hiểu hai nhà đã có quyết định.
Trong lòng Văn Nhân Lục Nhị trongthở dài một hơi, nàng biết rõ nên đến sẽ đến, nhưng mà nàng cũng đi đối mặt vận mệnh của mình, chỉ cần con gái nàng có thể bình an vô sự, nàng nguyện ý trả giá lớn.
Lý Thất Dạ đi tới, liếc mắt nhìn đám lão tổ nơi này, hắn chỉ cười cười, thần thái tự tại, ở trước mắt bao người, Lý Thất Dạ leo lên ghế thái sư ngồi xuống.
Lý Thất Dạ tư thái bá đạo càn quấy, lập tức làm lão tổ hai nhà biến sắc, song phương lập tức nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ.
- Trong mắt các ngươi xem ra, ta chỉ là người chết mà thôi, như thế nào đây? Người chết không có tư cách ngồi hay sao?
Thấy lão tổ hai bên nhìn chằm chằm vào mình, Lý Thất Dạ vẫn vừa cười vừa nói.
Thấy tư thái của Lý Thất Dạ như vậy, lão tổ hai nhà đều bất mãn, các lão tổ Văn Nhân thế gia hừ lạnh một tiếng, đối với Văn Nhân thế gia mà nói, bọn họ không quan tâm thái độ của Lý Thất Dạ, càng để ý là Lý Thất Dạ nguyện ý gánh oan ức hay không, chỉ cần Lý Thất Dạ có thể làm được điểm này, vậy đầy đủ.
Nhìn đám lão tổ sắp tức giận, Văn Nhân Lục Nhị hít sâu một hơi, quỳ xuống, nói:
- Chư vị lão tổ, việc này sai do ta, là ta làm cho hai nhà hổ thẹn, tất cả sai lầm đều do ta, ta nguyện ý gánh tất cả lỗi lầm, ta sẽ dùng tính mạng của mình chuộc tội.
- Lục Nhị, ngươi không cần phải nói chuyện cho họ Lý này.
Lúc này, một lão tổ Văn Nhân thế gia lão tổ quát:
- Ngươi phạm sai lầm cũng không được tha thứ, cho nên gia tộc quyết định nhốt ngươi sau tháp, vĩnh viễn không được phóng thích!
Nghe nói như vậy, chuyện này làm cho Văn Nhân Kiên Thạch cùng Đông Phương Thông biến sắc, Đông Phương Thông cũng không nhịn được đứng ra, nhìn các lão tổ nói ra:
- Lão tổ, thế muội thật có sai, đây chẳng qua là còn trẻ vô tri mà thôi, quan hệ thông gia lần này nên cho nó qua đi, hai nhà vẫn liên minh, cần gì nhốt thế muội cả đời.
- Thông nhi, đứng qua một bên.
Lúc này lão tổ Đông Phương thế gia cũng mở miệng, lạnh lùng nói:
- Không quy tắc, không thành vuông tròn.
Nói đến đây, lão tổ Đông Phương thế gia nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Mà ngươi, cố ý phá hư liên minh giữa hai nhà, phá hư quan hệ thông gia của chúng ta, dụ dỗ phụ nữ có chồng, tội đáng chết vạn lần, trảm lập quyết!
Vào thời điểm này, Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia đều là đạt thành hiệp nghị, song phương thậm chí muốn dẹp tan phong ba đi, đối với hai nhà mà nói, nếu như nói Văn Nhân Lục Nhị đào hôn kết làm phu thê với người ngoài, trọng tội phải là Văn Nhân Lục Nhị.
Nhưng nếu như là Lý Thất Dạ tận lực phá hư quan hệ thông gia của hai nhà, dụ dỗ Văn Nhân Lục Nhị, Văn Nhân Lục Nhị trẻ người non dạ, như vậy, nói như vậy tình thế đã khác, đây là tội của Lý Thất Dạ!
Mà Đông Phương thế gia cùng Văn Nhân thế gia thậm chí muốn dẹp tan trò cười này, cho nên đều lựa chọn cách nói sau.
Nghe lão tổ Đông Phương thế gia nói thế, Lý Thất Dạ cười cười, tiện tay cần hoa quả trên bàn đưa lên miệng cắn một cái.
Lý Thất Dạ làm tư thái này, các lão tổ tức giận thổ huyết, bọn họ có xúc động lập tức chém hắn.
Lý Thất Dạ ăn xong hoa quả lại ném hạt trở về.
- Muốn nghe kiến giải của ta không?
Lý Thất Dạ lau sạch tay, tự tại nói:
- Nếu như muốn ta nói, chuyện như thế này cần gì chém chém giết giết thấy máu chứ?
- Nói cho cùng, Văn Nhân thế gia cùng Đông Phương thế gia hai nhà các ngươi đều muốn liên minh, hai nhà các ngươi không muốn vạch mặt, các ngươi cũng phải đối mặt với Dương Ưng quốc. Đã như vậy cũng nên cho qua chuyện này...
- Nói cho cùng, các ngươi vẫn còn muốn liên minh, thiên kim Văn Nhân thế gia bị nhốt cả đời không thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ Đông Phương thế gia không có trách nhiệm gì? Chẳng lẽ nói, trong lòng hai nhà các ngươi sau khi chuyện này qua đi, trong lòng các ngươi không có khó chịu?
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên.
- Tiểu bối, không nên tà thuyết ngụy biện ở đây.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ thao thao bất tuyệt, lập tức có lão tổ Văn Nhân thế gia hét lớn, muốn áp chế Lý Thất Dạ.
Trong trận phong ba này, Văn Nhân thế gia đã làm sai trước, Văn Nhân thế gia đuối lý, cho nên không muốn phức tạp, hy vọng ít xuất hiện cho qua chuyện này.
- Ta ngụy biện sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
- Ta chỉ điểm các ngươi con đường sáng mà thôi. Chẳng lẽ nói, các ngươi không có quan hệ thông gia thì không cần liên minh? Không cần cộng đồng đối mặt với Dương Ưng quốc mạnh hơn? Các ngươi có thể đi cùng một chỗ, không phải lợi ích cần, mà là gặp phải ngoại địch. Bất luận hai thế gia các ngươi giày vó thế nào, cuối cùng các ngươi sẽ phải đồng tâm hiệp lực, môi hở răng lạnh...
- ... Đã như thế, song phương nên rộng rãi một chút, cho qua chuyện này, mặt mũi dễ nhìn, đừng vì chuyện hôn nhân mà làm nội tâm phiền phức. Giết ta cũng tốt, nhốt thiên kim Văn Nhân thế gia cũng tốt, điều làm nội tâm người Văn Nhân thế gia tốt hơn hay sao? Điều này có thể làm cho Đông Phương thế gia không có khúc mắc sao? Đây là chuyện không có khả năng, trong nội tâm của các ngươi hiểu rõ ràng! Nói thật ra, xảy ra chuyện này nội tâm ai mà không khó chịu, bởi vì các ngươi không có ánh mắt nhìn lâu dài.
Lý Thất Dạ thao thao bất tuyệt nói ra, đám lão tổ vừa tức vừa thẹn.