Võ Thất giật mình hỏi:
– Là ai gặt thời đại này? Tại sao phải làm thế?
– Tại sao phải gặt thời đại này?
Lý Thất Dạ liếc Võ Thất:
– Ngươi chỉ thấy một thời đại ngắn ngủi, khi ngươi nhìn nguyên kỷ nguyên mới biết đó chỉ là việc gặt theo lệ thường.
Võ Thất kinh ngạc kêu lên:
– Việc gặpt theo lệ thường?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Khi ngươi nhìn toàn kỷ nguyên mới thấy chuyện này luôn diễn ra, lặp lại lần này đến lần khác. Một thịnh thế bị cắt, nhỏ yếu sống sót, giãy dụa, phát triển, phồn vinh, lại thịnh thế. Có câu tục ngữ thịnh cực sẽ suy, lúc thịnh thế lại gặt nữa.
Võ Phượng Ảnh hỏi:
– Thịnh cực mà suy, là luân hồi sao?
Nói xong Võ Phượng Ảnh cảm thấy không ổn.
– Đó là cái chuồng.
Thích Hồn Lâm hiểu rõ huyền diệu ẩn sau, khẽ thở dài:
– Một thời đại, một thịnh thế chỉ là cái chuông. Một thời đại từ nhỏ yếu phát triển đến phồn vinh cường đại giống như ngươi nuôi trâu dê trong chuồng, khi ngưu dê to mập là lúc làm thịt.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ kinh hoàng:
– Xem ức vạn sinh linh của một thời đại là súc sinh!
Suy nghĩ kỹ lại làm bọn họ rợn tóc gáy, giống như bọn họ chỉ là trâu dê trong chuồng của người khác, việc này khủng bố biết bao.
Nghĩ đến điều kinh khủng đó dạ dày bọn họ co rút muốn ói.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Gặt từng thời đại, các thời đại từ nhỏ yếu trưởng thành đến cường đại, thành thịnh thế, luân hồi vòng đi vòng lại cho đến khi thời đại này kết thúc.
Tề Lâm Đế Nữ hỏi:
– Là ai gặt thời đại này? Thần linh hay ác ma?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Trên đời không có thần linh, cũng không có ác ma, chỉ có lòng người, chính bọn họ.
– Tự mình cắt mình? Cường giả mạnh hơn gặt cường giả?
Lý Thất Dạ hỏi:
– Chẳng lẽ mọi người đều như vậy sao? Không ai ra tay ngăn cản, cứu vớt sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trên đời chưa bao giờ có chúa cứu thế.
Ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng trong câu nói hờ hững trộn lẫn nhiều thứ.
Đám người Võ Phượng Ảnh không rõ nhưng Tề Lâm Đế Nữ thì hiểu, vì Lý Thất Dạ không chỉ một lần nói cho nàng nghe. Lần nữa nghe thấy, Tề Lâm Đế Nữ có cảm quan khác hẳn, da đầu nàng tê dại, rùng mình.
Võ Thất không chấp nhận dược sự thật:
– Trên đời không có dũng sĩ sao? Thật sự không có chúa cứu thế
Võ Thất xuất thân từ đế thống tiên môn, trong lòng gã khi có nguy khó đến thì Tiên Đế tổ tiên của bọn họ sẽ ra tay cứu.
– Dũng sĩ?
Lý Thất Dạ nhếch môi cười hỏi:
– Có nghe câu chuyện dũng sĩ biến thành rồng chưa?
Võ Thất ngạc nhiên, gã không hiểu Lý Thất Dạ muốn nói gì:
– Câu chuyện dũng sĩ biến thành rồng?
– Có một con ác long mỗi năm yêu cầu thôn trang dâng một xử nữ làm hiến tế. Mỗi năm đều có dũng sĩ đi chiến đấu với ác long nhưng chưa ai còn sống. Năm nay lại có dũng sĩ bước lên hành trình đồ long, nhưng lần này có một thôn dân lặng lẽ đi theo vào hang rồng. Thôn dân thấy vô số kho báu. Dũng sĩ dùng bảo kiếm đâm chết ác long, tiếp đó ngồi trên xác rồng nhìn kho báu lấp lánh ánh sáng vàng. Dũng sĩ chậm rãi mọc vảy giáp, mọc cái đuôi, cuối cùng biến thành con ác long.
Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm chậm rãi nói:
– Điều ta muốn nói là dũng sĩ chưa chắc phải giết ác long, rất có thể dũng sĩ giống ác long, thấy kho báu lấp lánh ánh sáng vàng chậm rãi biến thành con ác long.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.
– Thế gian không có chúa cứu thế.
Nghe Lý Thất Dạ kể chuyện xong trái tim Tề Lâm Đế Nữ run rẩy, nàng thật sự đã hiểu chân lý câu nói của Lý Thất Dạ.
– Từng thời đại luân hồi, máu tươi nhiễm đỏ đất bùn, huyết sát che lấp bầu trời.
Thích Hồn Lâm thì thào:
– Hèn gì mỗi lần bước lên Viễn Hoang đều có cảm giác đau đớn. Đó là ức vạn sinh linh của các thời đại rít gào, dù thời gian qua rất lâu thì tiếng gào thét khó mà biến mất.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ run rẩy. Máu phủ mặt đất, huyết sát bao trùm bầu trời. Bao nhiêu người bi giết, việc giết chóc gặt này kéo dài bao nhiêu thời đại?
Tưởng tượng thời đại như thế, kỷ nguyên như vậy, bọn họ rợn tọc gáy. Đây là luyện ngục, khủng bố còn hơn địa ngục gấp ngàn lần, vạn lần.
– Tại sao bọn họ cắt?
Võ Thất run rẩy hỏi:
– Chỉ đơn giản vì kho báu sao?
– Khi ngươi đứng trên độ cao thì cõi đời còn kho báu gì đáng nói? Trên đỉnh rồi có kho báu nào lọt vào pháp nhãn của ngươi được?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Tất cả chỉ vì sống.
Võ Thất ngạc nhiên:
– Sống?
Thẫn thờ thật lâu, Võ Thất không hiểu được ảo diệu trong đó.
Thích Hồn Lâm hiểu ra:
– Thế gian không có chúa cứu thế!
Thích Hồn Lâm nhìn Lý Thất Dạ, lão đã hiểu tại sao hắn nói ‘Thế gian không có chúa cứu thế’.
Lý Thất Dạ nhìn Võ Thất vắt óc suy nghĩ, bình tĩnh nói:
– Bây giờ ngươi có suy nghĩ cũng vô dụng, khi ngươi đến cảnh giới kia thì mới hiểu. Dù bây giờ ngươi hiểu cũng chỉ tăng thêm buồn phiền. Cố gắng khiến mình mạnh lên đi, tới ngày đó ngươi sẽ hiểu.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ đi theo Lý Thất Dạ tiếp tục tiến lên nhưng không khí trở nên nặng nề. Mọi người không lên tiếng, điều Lý Thất Dạ nói như ác mộng quanh quẩn trong lòng mỗi người. Bọn họ suy nghĩ khác nhau nhưng ùng lòng nặng trĩu, không hiểu sao cứ có trực giác không may.
Lúc này đã có rất nhiều người leo lên Viễn Hoang, tuy mọi người đều biết Viễn Hoang cực kỳ hung hiểm, nhưng đã leo lên rồi thì không ai chịu bỏ cuộc ngay. Không ai muốn bỏ qua cơ hội, vì Viễn Hoang có báu vật tốt nhất, được đến nó thì suốt đời có ích lợi vô cùng. Huống chi rất nhiều cường giả không đi một mình, bọn họ kết bè kéo lũ, trong đội có Thượng Thần nên bọn họ phồng lên can đảm, bắt đầu tìm kiếm.
Không trách người tiến đến thám hiểm tham lam như vậy, vì Viễn Hoang thật sự có hứ tốt, thứ ra từ Viễn Hoang cực kỳ mạnh, nhiều thứ có thể áo chế đạo binh Đại Đế Tiên Vương. Nghĩ xem thứ như vậy làm sao không khiến người tim đập nhanh?
Được một món báu vật trong Viễn Hoang sẽ được ích lợi vô cùng, không chỉ một người được lợi mà rất có thể là nguyên môn phái hưởng phúc.
Vì vậy Viễn Hoang luôn không thiếu người thám hiểm, dĩ nhiên người đến Viễn Hoang toàn là cường giả đích thực. Thượng Thần cũng không ngoại lệ, thậm chí có Đại Đế Tiên Vương đích thân giá lâm Viễn Hoang!
Lữ khách trên Số Hiệu Vạn Cổ không phải nhóm người duy nhất lên Viễn Hoang, trong Viễn Hoang đã có nhiều cường giả tu sĩ sưu tầm lang thang trong đây. Một số cường giả thật sự chỉ canh giữ đúng một chỗ, vì bọn họ tới Viễn Hoang không chỉ một lần, bọn họ có kinh nghiệm, biết chỗ nào ra báu vật.
– A!
Khi Lý Thất Dạ từ xa đi qua một cồn cát, nơi này có đội mấy trăm người đi ngang qua. Cồn cát bỗng sụp xuống lộ ra cái lỗ, đội vài trăm người bị ăn trọn, trong lỗ quanh quẩn tiếng hét thảm.
Mấy trăm mười hai Thiên Mệnh biến mất trong cái lỗ, chết không thấy xác, sống không thấy người. Rào một tiếng lỗ hổng biến mất, cồn cát trở về như cũ, như chưa có gì xảy ra.