• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng thét chói tai của Tần Tương.

Ở cabin chính.

Võ Tân Nhu đang kiểm tra tất cả hệ thống của thuyền, mọi thứ đều ở tình trạng tốt.

Nguyên liệu trong thuyền đủ để họ đi ba ngày.

Ba ngày, có lẽ sẽ đến được Vu Trại Miêu Cương.

Đang chuẩn bị hạ thủy.

Thì Vạn Hiểu Sương bảo nàng ngừng lại.

Hình như nghe thấy gì đó….

Vạn Hiểu Sương nói với Võ Tân Nhu: “Hình như chị nghe thấy tiếng Tần Tương, chúng ta đi xem thử….”

Võ Tân Nhu gật đầu, có ý là cũng nghe thấy.

Hai người bỏ xuống những việc đang làm.

Từ cabin chính chạy đến phòng vệ sinh.

Khi nhìn thấy xác chết bên trong.

Tự nhiên hiểu tại sao Tần Tương lại hét lên.

Tần Tương thấy chán, nên đi dạo xung quanh thuyền.

Không muốn ở cùng họ.

Sợ sẽ làm phiền họ.

Cô quay người đi về phía phòng vệ sinh.

Khi đi ngang qua phòng vệ sinh, hình như thấy một người đang nằm trong đó…..

Cô sợ hãi nhìn.

Thấy xác chết….

Tần Tương mới hét to.

Nhất thời hoảng loạn, không biết làm sao.

Tần Tương sợ nên ngã nhào xuống đất.

Người bình thường đều có phản ứng như thế.

Nói chi là Tần Tương.

Trước đó, cô đã vô cùng sợ khi nhìn thấy khỉ mặt xanh.

Thì nhìn thấy xác chết làm sao mà không sợ.

Phòng vệ sinh không lớn, chỉ đủ 2 người vào.

Để không làm hỏng hiện trường.

Hoàng Tử Vi với Vạn Hiểu Sương đeo găng tay đi vào.

Những người khác thì đứng bên ngoài.

Vạn Hiểu Sương sau khi kiểm tra xác chết, nói: “Chết khoảng ba năm, và còn có thai….”

Tóc của thi thể nữ tán loạn trong bồn cầu.

Nên bồn cầu toàn là tóc của cô.

Cái xác đã thối rữa không thể nhận dạng.

Không nhìn rõ mặt.

Cả khuôn mặt đều bị ngâm trong nước.

Nên bị biến dạng.

Cái thai trong bụng sắp đủ tháng để ra đời.

Nhưng bởi vì mẹ chết.

Nên thai nhi cũng chết theo.

Từ trong bụng cái xác, Vạn Hiểu Sương lấy ra một phôi thay đã thành hình.

Lẽ ra nó phải là một cục thịt máu.

Nhưng bây giờ đã khô héo, chỉ còn là một cục thịt bọt.

Bên trong bụng gần như trống rỗng.

Hoàng Tử Vi lắc đầu nói: “Đứa trẻ đáng thương…..”

Người phụ nữ đã chết này, rốt cục đang trốn tránh cái gì?

Ngay cả con mình cũng không quan tâm.

Dạ Phàm Linh nói: “Không thể nào là tự sát, nhất định là bị uy hiếp, nên cô ấy mới làm ra động tác này.”

Động tác sinh ra vì nỗi sợ….

Động tác trốn tránh…

Cuối cùng là cái gì?

Ba năm.

Chiếc thuyền này đã bị bỏ phế ba năm ở chỗ này.

Cái xác bốc mùi thối rữa.

Hai người đeo khẩu trang.

Kiểm tra đồ đạc của cô ta.

Hoàng Tử Vi tìm thấy ví tiền trong người cô ta.

Lấy ví tiền ra.

Bên trong có một ít tiền lẻ, còn có căn cước.

Bởi vì thời gian quá lâu.

Nên tiền đã bị nhòa, còn căn cước thì mờ.

Hoàng Tử Vi chỉ lờ mờ thấy được tên viết trên căn cước.

Trên căn cước:

Họ tên: Mễ Hoa Đường, nữ.

Trong ví tiền còn có một tấm hình.

Hình….

Võ Tân Nhu đã thấy tấm hình đó.

Nàng đã thấy nó trong laptop.

Võ Tân Nhu cầm tấm hình nói: “Tấm hình này giống với hình nền trên laptop.”

Mễ Hoa Đường đã chết, có phải là người phụ nữ trong tấm hình đó?

Mặc dù có thẻ căn cước, nhưng vẫn không thấy rõ.

Nhưng có thể xác định hình trên thẻ là nữ.

Dạ Phàm Linh kiểm tra xung quanh phòng vệ sinh.

Nàng phát hiện một dấu chân ở cửa.

Đánh giá kết cấu của dấu chân.

Dạ Phàm Linh ngồi xổm xuống nói: “Dấu chân này số 43, nam, cân nặng khoảng 60kg, chiều câu 1m75.”

Khi người phụ nữ kia chết, khẳng định gã đã đứng trước phòng vệ sinh.

Gã đứng trước cửa phòng vệ sinh muốn nhìn cái gì?

Lúc này, Vạn Hiểu Sương phát hiện trên cổ cái xác có vết hằn.

Cổ của cô ta hình như bị thứ gì đó quấn quanh.

Dạ Phàm Linh đến gần nhìn vào cổ của cái xác.

Dấu vết trên cổ, nhìn khá giống với dây chuyền hoa mẫu đơn kia….

Dạ Phàm Linh lấy sợi dây chuyền hoa mẫu đơn ra.

Đặt lên cái xác để tiến hành so sánh.

Hoàn toàn trùng khớp.

Cô ta đã xảy ra tranh chấp với ai đó.

Người đó đã giật đứt sợi dây chuyền trên cổ cô ta sao?

Vì sao sợi dây chuyền hoa mẫu đơn lại được đặt trong ngăn kéo….?

Mọi người có rất nhiều câu hỏi.

Trong khoang thuyền phát hiện ba cái xác.

Đều là bị giết chết.

Chuyện quái gì đã xảy ra trên chiếc thuyền này vậy?

Trước tiên, sáu người đưa cái xác thối rữa này, còn có xác trong phòng nghỉ ngơi đi xử lý.

Dù sao có xác chết trên thuyền cũng không thiện.

Vì sức khỏe và an toàn vệ sinh.

Sáu người đem ba cái xác đi hỏa táng rồi thả tro cốt xuống sông.

Một ngọn đuốc, thiêu những cái xác thành tro.

Thả tro xuống sông Táng Hoa.

Theo dòng nước, cứ vậy mà biến mất không còn tăm hơi.

Dạ Phàm Linh đứng trước đầu thuyền, thở dài nói: “Mong người chết có thể an nghỉ.”

Con người có vui có buồn, trăng có tròn có khuyết.

Không ai thoát khỏi cái chết.

Đó chỉ là vấn đề thời gian.

Tất cả mọi người quét dọn chiếc thuyền.

Cái gì nên quét thì quét, cái gì nên bỏ thì bỏ.

Bề ngoài thuyền trong hơi cũ.

Cánh buồm có treo quốc kỳ cũng sắp rớt xuống.

Quốc kỳ được Hoàng Tử Vi tháo xuống.

Dạ Phàm Linh tìm thấy một thùng sơn trong kho.

Nàng tân trang lại toàn bộ chiếc thuyền.

Sơn lên.

Toàn bộ chiếc thuyền như mới tinh.

Sáu người lại tiếp tục lên đường đến Vu Trại Miêu Cương.

Bận rộn cả ngày.

Bụng đói chịu hết nổi.

Vạn Hiểu Sương vẫn đang kiểm tra các thành phần còn lại của xác chết để so sánh.

Khi nàng kiểm tra thi thể người nữ…..

Nàng phát hiện trong bụng thi thể có thành phần của ma túy.

Trước khi chết, cô ta đã ăn nó…..

Rất có thể trong lúc đó ý thức đã rơi vào trạng thái mơ hồ.

Nhưng tại sao lại đến phòng vệ sinh?

Máu trên tua vít rõ ràng là máu của hai người đàn ông.

Còn có của người thứ ba…..

Ai đó đã từng động vào tua vít….

Võ Tân Nhu đang lái thuyền.

Vừa lái thuyền, vừa mở laptop nghe nhạc.

Nàng mở bài “Sau này” của Lưu Nhược Anh.

“Sau này, khi em học được cách yêu một người.”

“Tiếc là anh đã sớm biến mất trong biển người.”

“Sau này, trong những giọt nước mắt, em cũng đã hiểu ra. Khi bỏ lỡ một người, sẽ không còn gặp lại…..”

“Vĩnh viễn không trở lại……”

Một ca khúc bất hủ.

Nói lên tiếng lòng của rất nhiều người.

Chúng ta đều không hiểu tình yêu, và không quý trọng tình yêu.

Đến khi học được yêu là thế nào.

Thì tình yêu đã rời xa chúng ta.

Võ Tân Nhu ngân nga theo giai điệu của bài hát.

Cũng may là có đủ nguyên liệu.

Điện cũng đầy đủ.

Một bài hát cứ lặp đi lặp lại.

Luôn khơi lên trong lòng những hồi ức.

Vu bà bà với Tần Tương đang thu dọn phòng trên thuyền.

Trên thuyền có 8 phòng.

Vừa đủ cho 6 người ở, còn hai phòng dùng để hành lý.

Hoàng Tử Vi đang chuẩn bị bữa tối.

Trong khoang thuyền có một gian bếp nhỏ.

Dù dụng cụ bếp không đầy đủ.

Nhưng nấu vài món cũng dư sức.

Nguyên liệu nấu ăn cũng không nhiều.

Nàng lấy ra một ít xúc xích, rau củ và thịt thái mỏng trên thớt.

Hoàng Tử Vi sẽ nấu ba món một canh.

Nguyên liệu không có quá nhiều, nên chỉ có thể làm được từng đó.

Nước trong nồi đã sôi, nàng liền đổ nguyên liệu vào nồi.

Nước sôi đến trào cả ra ngoài.

Hoàng Tử Vi định tránh ra, thì Dạ Phàm Linh đến nắm lấy tay nàng và ôm nàng.

Dạ Phàm Linh nói: “Để em xem tay chị, không có bị phỏng chứ?”

Hoàng Tử Vi lắc đầu: “Chị không sao, nhìn em lo chưa kìa……”

Dạ Phàm Linh ôm cô từ phía sau, nói: “Đội trưởng của chúng ta có thể ra phòng khách, lại còn có thể xuống được nhà bếp à?”

Hoàng Tử Vi cười, không nói gì, tiếp tục nấu canh.

Dạ Phàm Linh nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, liền nói: “Em phụ chị…..”

Hoàng Tử Vi: “Em chớ có lộn xộn, để chị làm…..”

Dạ Phàm Linh cứ vậy, bị Hoàng Tử Vi đẩy ra ngoài.

Nàng với vẻ mặt vô tội, đi ra khỏi bếp.

Tần Tương còn tưởng họ đang cãi nhau.

Liền đi tới hỏi dạ Phàm Linh: “Đội phó Dạ, sao thế? Cô với đội trưởng Hoàng cãi nhau à?”

Dạ Phàm Linh lắc đầu: “Không, chúng tôi ổn.”

Phải, là rất ổn.

Ổn tới mức, nàng bị đẩy ra ngoài.

Đến giờ ăn tối.

Võ Tân Nhu cập thuyền vào bờ.

Hoàng Tử Vi làm một bàn đồ ăn.

Sáu người kê một cái bàn trong cabin làm bàn ăn.

Vạn Hiểu Sương nói: “Đội trưởng thật là chị làm à, chị là đầu bếp……”

Hoàng Tử Vi cười nói: “Đầu bếp gì chứ, mọi người tranh thủ ăn cho nóng.”

Đội trưởng đã lên tiếng.

Ai dám không nghe?

Mọi người bắt đầu ăn.

Chỉ có Dạ Phàm Linh không đụng bát đũa.

Nàng buồn bã nhìn Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi gắp một miếng thịt đặt vào bát của cô, nói: “Ăn đi, không phải em đang giận chị đó chứ?”

Dạ Phàm Linh: “Ai thèm giận, ăn.”

Nói xong, nàng cũng bắt đầu ăn.

Nhét từng miếng thịt vào miệng.

Nàng bị nghẹn.

Hoàng Tử Vi vỗ nhẹ vai cô, nói: “Em đúng là bướng.”

Dạ Phàm Linh: “Ai bướng, chị nói lại coi, dám nói lại em sẽ cắn chị!”

Hoàng Tử Vi: “Bướng, bướng, bướng.”

Dạ Phàm Linh “hừ” một cái.

Dám nói nàng bướng cơ đấy!

Vu bà bà cười, nói: “Hai người đúng là một cặp vừa hạnh phúc vừa oan gia.”

Võ Tân Nhu cũng cười lên, nói: “Phải đó, hai chị đừng quậy nữa. Em cười đau bụng rồi….ui…..”

Một bữa cơm kết thúc trong tiếng cười.

Đêm đã khuya.

Mọi người chìm vào giấc ngủ.

Chỉ có Dạ Phàm Linh vẫn đang ngắm trời sao bên ngoài.

Những ngôi sao trên bầu trời thật sáng.

Mỗi ngôi phát ra từng ánh sáng khác nhau.

Dạ Phàm Linh nhìn trời sao, nói: “Chị là ngôi sao nào trong những vì sao trên kia vậy?”

Nghĩ đến hình ảnh của Hoàng Tử Vi.

Khóe miệng hơi nhếch lên.

Thật hạnh phúc khi ở bên chị.

Dù là đang phá án, hay trong cuộc sống bình thường.

Nàng duỗi ngón tay, phát họa đường nét khuôn mặt Hoàng Tử Vi.

Dạ Phàm Linh đang mải mê suy nghĩ.

Hoàng Tử Vi đi tới, ho khan nói: “Khụ….chị là ngôi sao ở phía sau em.”

Dạ Phàm Linh: “Em có nói chị đâu, làm giá.”

Ngoài miệng thì nói không phải chị.

Nhưng trong lòng thì chỉ nghĩ đến chị…..

Hoàng Tử Vi tiến tới, ôm lấy cô, nói: “Còn giận đấy hả? Đừng giận nữa, phụ nữ giận lâu sẽ mau già đó.”

Dạ Phàm Linh: “Em già, chị còn yêu em không?”

Hoàng Tử Vi nói hai chữ: “Vẫn yêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK