• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tiểu Tiểu nói xong, lại muốn cầm xẻng đập xương của lính Nhật.

Lâm Tiểu Phàm liền cản cậu, nói: “Tiểu Tiểu, bình tĩnh lại.”

Cô nắm lấy xẻng, ném qua một bên.

Ngô Kim bò phía trước, cảm giác sắp đến lối ra của hành lang.

Mễ Hoa Đường nói: “Chúng ta sắp đến lối ra, mọi người theo sát.”

Người phía sau theo tới, đến khi nhìn thấy Ngô Kim rớt xuống.

Ngô Kim cảm giác cả người bị vướng cái gì đó.

Định dùng đèn pha trên đầu để nhìn xem là gì, ai ngờ vừa nhìn thì cả người liền lướt xuống.

Lướt xuống khoảng 30m, mới ổn định.

Người phía sau cũng lướt xuống theo.

Phản ứng đầu tiên của Vương Tiểu Tiểu là nắm lấy tay Lâm Tiểu Phàm.

Lâm Tiểu Phàm ôm cậu vào lòng, nói: “Con trai đừng sợ. Có mẹ ở đây.”

Đàm Tâm cảm thấy mông bị đau.

Anh sờ mông mình, thấy một cục đá cắm vào.

Đàm Tâm nói: “Quỷ thật, đến đá cũng gây sự với mình.”

Họ dường như bước vào một không gian kín.

Bốn phía đều là vách đá.

Mễ Hoa Đường cảm thấy chóng mặt.

Cô lại muốn nôn.

Lý Siêu đỡ lấy cô, nói: “Em có sao không, nghỉ ngơi đi.”

Mễ Hoa Đường đẩy anh ra, nói: “Em không sao, đừng lo, chính sự quan trọng.”

Lý Siêu không hiểu tại sao Mễ Hoa Đường lại lạnh nhạt với anh như thế.

Cô ấy rốt cuộc làm sao vậy.

Mễ Hoa Đường đi tới trước, Lý Siêu theo chân cô.

Ngay lúc này.

Chu Nghệ chỉ vào nơi Ngô Kim đứng: “Đội trưởng hình như phát hiện cái gì, chúng ta qua đó xem thử.”

Ngô Kim nhìn thấy một cái bồn lớn.

Bên trong bồn chứa đầy chất lỏng.

Có một ít tràn ra ngoài.

Anh đi đến nhìn, tất cả đều là máu khô.

Bên trong còn có xương của bò, heo, dê, gà.

Nghĩ tới, có lẽ đây là tế đài.

Người Vu Trại có tập tục hiến tế thần linh.

Hiến tế tức là có ý cầu phúc.

Người Vu Trại muốn dùng sự hiến tế để cầu phúc cho lãnh chúa.

Nên có đài tế ở trong mộ lãnh chúa cũng không có gì lạ.

Kế bên bồn chứa là một cái ghế có hoa văn.

Trên ghế hoa văn đó có một bộ hài cốt.

Bộ xương khô đã mục rữa, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Theo kết cấu xương, thì đại khái là của một cô gái.

Trong tay cô ấy còn sót lại một vài mảnh vỡ.

Lý Siêu đeo găng tay, đi tới nhặt những mảnh vỡ trong tay cô gái.

Trên mảnh vỡ có một ít ký tự vu thuật.

Ký tự xiêu vẹo, vừa giống hình vuông lại như hình tròn, có chút giống chữ tượng hình.

Lý Siêu lắc đầu nói: “Tôi không hiểu mấy ký tự này có nghĩa gì.”

Mễ Hoa Đường đi tới, nhìn mảnh vỡ một chút.

Cô nghĩ một lúc, rồi nói: “Tôi có thể hiểu đại khái.”

Ngô Kim tò mò hỏi cô: “Cô Mễ, cô có thể hiểu à?”

Mễ Hoa Đường gật đầu nói: “Cô gái trên ghế này chính là phù thủy chủ trì tế tự năm đó, cô ấy đã viết lại toàn bộ quá trình hiến tế……”

Ngày 23 tháng 8 năm 1938.

Mộ lãnh chúa đã xây dựng được hơn nửa.

Bây giờ chỉ còn lại tế đài với hành lang.

Người Vu Trại Miêu Cương bắt đầu bày trí tế đài trong mộ lãnh chúa.

Trần Vân Tích là vu nữ chủ trì tế tự vào năm đó.

Trần Vân Tích sinh ra và lớn lên ở Vu Trại Miêu Cương.

Bản thân cô cũng không nghĩ sẽ trở thành vu nữ.

Vu nữ không có tự do, càng không thể rời khỏi Vu Trại Miêu Cương dù chỉ một bước.

Cuộc sống của cô như chim trong lồng.

Vào ngày 23 tháng 8, cô chủ trì tế tự ở đài tế trong mộ lãnh chúa.

Cô không ngờ rằng, sẽ mãi mãi bị chôn ở trong lăng mộ.

Tế tự diễn ra rất bình thường.

Cô cùng với lão đồng cùng đọc lời cầu nguyện.

Trần Vân Tích nhìn mọi người đem gia súc bỏ vào bồn phía sau.

Tế tự kết thúc.

Tất cả mọi người lần lượt rời đi.

Trần Vân Tích cũng chuẩn bị rời đi.

Mẹ của cô lại cản, nói: “Vân Tích, con không thể đi, con phải ở lại bảo vệ lãnh chúa.”

Trần Vân Tích lắc đầu nói: “Mẹ, tại sao?”

Cô mới 18 tuổi.

Còn rất nhiều thời gian tươi đẹp.

Lẽ nào phải chôn thây ở nơi này?

Mẹ nói lời từ biệt với cô: “Con gái, mẹ cũng không có cách, đây là do mọi người quyết định, mẹ chỉ đành hi sinh con.”

Ở Vu Trại, tính mạng con người không đáng giá.

Hi sinh mạng của cô, chỉ vì muốn bảo vệ một người đã chết?

Không, cô không muốn.

Cô hoảng loạn chạy về phía lối ra.

Mẹ của cô nhấn cơ quan ở đài tế.

Cô muốn chạy trốn, nhưng có tiếng “ầm ầm” phát ra.

Cô đã bị nhốt ở đây cho đến chết.

Trần Vân Tích tìm chút vải bông, dùng máu của mình viết xuống những chuyện này.

Người trong lúc tuyệt vọng, đều sẽ muốn để lại cái gì đó.

Trần Vân Tích muốn lưu lại thứ cuối cùng của mình, trên mảnh vải bông này.

Cắt đầu ngón tay chảy máu.

Viết xuống.

Có lẽ, sẽ có người phát hiện ra nơi này, cũng có thể mãi mãi không ai biết.

Không ngờ nhiều năm như vậy, những mảnh vỡ này đã bị họ phát hiện.

Mọi người nghe Mễ Hoa Đường đọc những lời trên mảnh vỡ.

Bọn họ không phát hiện có ai mất tích…..

Xung quanh tế đài có 8 cây cột.

Tám cây cột đều làm từ vàng.

Trên cột khắc hình rồng.

Nghe nói, 8 cây cột này là dùng để trấn áp ma quỷ.

Trong lăng mộ oán khí cực nặng.

Đều là của lính Nhật đã chết.

Khi lính Nhật chết, người dân Vu Trại đã sử dụng một loại vu thuật gọi là “Thiêu Chỉ Nhân”.

Thiêu Chỉ Nhân là một loại vu thuật.

Họ đem lính Nhật trói thành một đám, kết nối với hình nhân giấy.

Chỉ cần thi pháp, người giấy với lính Nhật sẽ cùng nhau bốc cháy.

Người giấy hóa thành tro, thì lính Nhật cũng trở thành than.

Người Vu Trại liền đem tro cốt của lính Nhật bỏ vào một cái chậu.

Sợ linh hồn của họ quấy phá, cố ý tạo ra 8 cây cột dựng xung quanh.

Nguyên liệu thô của những cây cột này, đều do người Vu Trại thêm các loại thuốc đặc biệt.

Cơ quan được nhắc tới trong mảnh vỡ chính là đường vào buồng chứa quan tài.

Cơ quan ở gần đài tế, nó nằm ở đâu……

Mọi người bắt đầu tìm cơ quan.

Vương Tiểu Tiểu thấy cuốn tiểu thuyết của chú Chu Nghệ rớt xuống đất.

Cậu nhớ Chu Nghệ là người có bệnh sạch sẽ.

Không thích ai chạm vào đồ của mình.

Làm sao lại bất cẩn đánh rơi cuốn sách yêu thích của mình.

Vương Tiểu Tiểu nói: “Chú Chu Nghệ đâu rồi, lúc nãy chú ấy còn đứng cạnh con.”

Cậu vừa nói xong, nghe thấy Đàm Tâm la lên: “Chu Nghệ, Chu Nghệ, chết rồi…….”

Đàm Tâm đi vào giữa tế đài, xem xung quanh bồn có giấu cơ quan ám khí hay không.

Nhưng anh bất ngờ nhìn thấy bên trong bồn, một cái xác nổi lên.

Xác chết nằm ngửa, hai tay có động tác “giãy giụa”.

Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Tóc trên đầu bị chất lỏng trong bồn nuốt chửng hoàn toàn.

Bây giờ cái xác hói và gần như trọc.

Cả người Chu Nghệ bị nước trong bồn ăn mòn.

Ngay tim có một con dao cắm vào.

Máu đang chảy dọc theo con dao.

Nhỏ giọt trên chui dao.

Con dao chạm vào chất lỏng trong bồn, cũng từ từ bị hòa tan.

Phần dưới của cái xác bắt đầu thối rữa.

Lớp da như một bộ lông từ từ bong ra.

Hoàn toàn không có khái niệm thời gian, cái xác chỉ còn trơ lại bộ xương.

Đến khi nhìn rõ nét mặt của cái xác.

Vẻ mặt Chu Nghệ cứng đờ.

Miệng của anh ấy cũng không thể mở ra.

Mọi người nghe thấy tiếng la của Đàm Tâm, đều chạy tới.

Ngô Kim nhìn thấy xác Chu Nghệ, nói: “Tại sao Chu Nghệ lại xuất hiện trong bồn…..”

Lý Siêu nói: “Có phải Chu Nghệ muốn tìm cái gì không, nhưng không cẩn thận bị té vào?”

Ngô Kim lắc đầu nói: “Không thể nào.”

Nếu Chu Nghệ bất cẩn té vào bồn, tại sao anh ta không kêu cứu?

Hơn nữa, còn con dao đâm ngay tim.

Là anh ta tự sát hay là bị giết?

Lẽ nào thật sự có chuyện ma quỷ?

Linh hồn của lính Nhật tới tìm?

Không thể…..

Trên đời này không có ma quỷ.

Lưu Phong lắc đầu nói: “Lúc nãy chúng ta quá nhập tâm vào câu chuyện, không để ý tới Chu Nghệ……”

Mễ Hoa Đường bịt miệng, nhìn thấy xác chết, dạ dày cô cuộn trào như dời sông lấp biển.

Muốn ói, nhưng không ói được.

Lâm Tiểu Phàm hét lên: “A, Chu Nghệ, sao có thể……..”

Cái chết của Chu Nghệ làm mọi người hoảng sợ.

Mễ Hoa Đường từng nhìn thấy rất nhiều xác chết.

Nhưng bây giờ cô đang mang thai.

Cô sợ bản thân sẽ chết ở trong ngôi mộ này.

Mễ Hoa Đường đột nhiên ôm Lý Siêu khóc lên: “Lý Siêu, em rất sợ…….”

Lý Siêu an ủi cô, nói: “Đừng sợ, có anh đây, anh sẽ không để em chết.”

Ngô Kim ho khan hai cái, nói: “Mọi người bình tĩnh, Chu Nghệ chết, thân là đội trưởng tôi cũng khó chấp nhận. Nhưng mọi người vẫn phải tiếp tục đi.”

Lúc này, Vương Tiểu Tiểu đi tới giữa đài tế, nhìn toàn bộ cơ thể của Chu Nghệ đã thối rữa ở trong bồn ngập nước đen.

Chu Nghệ là người chết đầu tiên.

Vậy, tiếp theo là ai?

Liệu họ có thể thoát ra khỏi ngôi mộ này.

Vẫn còn là bí mật.

Nước đột nhiên cuộn trào, giống như sắp trào ra.

Bồn bị nứt, nước theo chỗ nứt chảy ra không ngừng.

Vương Tiểu Tiểu hét: “Nước tràn ra rồi, chạy mau.”

Nghe thấy tiếng hét của Vương Tiểu Tiểu, mọi người tranh thủ thời gian tìm cơ quan.

Nước trong bồn có tác dụng ăn mòn rất mạnh.

Nếu tràn ra hết, mọi người sẽ chết.

Mắt thấy nước đã sắp tràn tới.

Bọn họ bây giờ bị ép đến một góc của 8 cái cột.

Đàm Tâm nhắm hai mắt, nói: “Tôi phải chết ở đây sao?”

Lâm Tiểu Phàm với Ngô Kim chạy tới.

Thấy nước đã sắp tràn đến nơi.

Ngô Kim lập tức bấm nút.

“Ầm ầm ầm.”

Một âm thanh lớn truyền tới.

Tất cả mọi người chìm trong một mảng tối đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK