• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Tử Vi đóng cửa rời khỏi, Dạ Phàm Linh ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài bắt đầu mưa, tiếng mưa vang bên tai, Dạ Phàm Linh đóng cửa sổ lại.

Nàng thấy Hoàng Tử Vi che dù đi ra ngoài.

Mưa lớn như vậy, cô ấy đi đâu?

Lúc này, Võ Tân Nhu đẩy cửa đi vào, ngồi cạnh Dạ Phàm Linh.

Nàng vẫn đang lo lắng, nhìn bóng dáng xa dần ngoài cửa sổ.

Võ Tân Nhu hình như nhìn thấu suy nghĩ của Dạ Phàm Linh, nói: “Chị Phàm Linh, em thấy chị có vẻ lo cho tổ trưởng, tại sao không đi cùng?”

Dạ Phàm Linh lắc đầu: “Chắc cô ấy có việc cần làm, ai cũng có không gian cá nhân mà, phải không?”

Võ Tân Nhu thở dài: “Hzai.., chị Phàm Linh. Em có thể thấy tâm tư của tổ trưởng Hoàng đối với chị, mấy ngày nay vì chị, chị ấy chưa hề nghỉ ngơi.”

Dạ Phàm Linh cúi đầu nói: “Chị biết…”

Làm sao nàng không biết, những việc Hoàng Tử Vi làm vì nàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy không thể ngồi yên.

Dạ Phàm Linh đứng dậy, cầm dù đi ra, quay lại nói với Võ Tân Nhu: “Chị đi tìm cô ấy….”

Không nghĩ nhiều, Dạ Phàm Linh che dù đi ra khỏi khách sạn, theo hướng Hoàng Tử Vi vừa đi.

Nàng tìm khắp đầu đường ngỏ hẻm, không thấy Hoàng Tử Vi đâu, Dạ Phàm Linh có chút sốt ruột.

Bước chân ngày càng gấp, chạy khắp nơi, cuối cùng Dạ Phàm Linh tìm thấy Hoàng Tử Vi ở sông Lưu Dương.

Hoàng Tử Vi hơi cảm xúc, che dù đứng dưới mưa tại sông Lưu Dương.

Dạ Phàm Linh đứng phía xa, không đến gần.

Trong khoảng khắc nước mưa rơi xuống dòng sông Lưu Dương, hòa lẫn vào nước sông, phản phất có thể nhìn thấy những người vô tội đã chết ở đây.

Hoàng Tử Vi nhìn mặt nước nói: “Sau này sẽ có rất nhiều nguy hiểm không biết trước, nhưng tôi tin, tôi sẽ bảo vệ được em.” [E: chữ “em” này ý tại người nói, còn người hiểu sao cũng được. Vì có wo – ni thôi mà.]

Nghe được cô nói, Dạ Phàm Linh cười.

Lúc này, Dạ Phàm Linh cất tiếng: “Tổ trưởng Hoàng, sao lại ra đây lúc mưa lớn thế này?”

Hoàng Tử Vi không ngờ Dạ Phàm Linh sẽ theo tới, đứng im không nói gì.

Mấy ngày nay, Hoàng Tử Vi không nghỉ ngơi vì muốn chăm sóc Dạ Phàm Linh, cơ thể nàng có chút mệt.

Dạ Phàm Linh nhìn ra cơ thể Hoàng Tử Vi hơi run, có chút đau lòng.

Đều vì tôi sao? Xin lỗi, mấy ngày nay cô cực khổ rồi…..

Nàng nói xong, cởi áo khoác của mình, khoác lên người Hoàng Tử Vi, nói: “Cô đang run này, lạnh không?”

Hoàng Tử Vi quay đầu nhìn Dạ Phàm Linh, lắc đầu: “Không lạnh.”

Mới nói xong hai chữ, Hoàng Tử Vi liền ôm đầu ngã xuống.

Dạ Phàm Linh không quan tâm bất cứ điều gì, ném dù, đỡ Hoàng Tử Vi: “Tổ trưởng, đừng cậy mạnh. Hãy nhớ rằng còn có tôi, tôi sẽ ở cạnh cô….”

Vuốt ve mặt cô, Dạ Phàm Linh không biết tại sao trái tim lại loạn nhịp.

Cô vô tình xông vào thế giới của tôi.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã ở đặt chân vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi.

Mỗi lần ở cùng cô, ngay cả thở tôi cũng thấy rối loạn.

Nhìn cô buồn, lòng tôi cũng rất buồn.

Cho dù cô là phụ nữ thì sao, cô là tổ trưởng thì sao, tôi vẫn chọn thích cô…..

Mấy ngày qua, tôi vẫn luôn nghĩ có nên nói thẳng thắn với cô không, tôi rất lưỡng lự.

Hôm nay, cuối cùng tôi đã thông suốt rồi.

Cho dù tình cảm này là vực sâu vạn trượng, Dạ Phàm Linh tôi cũng sẽ vì yêu mà lao xuống…

Tôi không biết gì về tình yêu, tôi chỉ là muốn ở cạnh cô.

Dạ Phàm Linh bế Hoàng Tử Vi, chạy bạt mạng trong làn mưa.

Vào lúc này, nàng cảm thấy không có gì quan trọng hơn Hoàng Tử Vi.

Bế cô một đường chạy đến bệnh viện.

Dạ Phàm Linh đứng trước cửa sổ bệnh viện, nhìn Hoàng Tử Vi được các y tá đẩy vào.

Nàng đứng chờ ở ngoài, trái tim vẫn chưa thả lỏng.

Mãi đến khi các y tá đẩy Hoàng Tử Vi vào phòng bệnh.

Dạ Phàm Linh đến quầy để thanh toán viện phí, rồi chạy tới phòng bệnh của Hoàng Tử Vi.

Cô đang truyền nước biển, cắn chặt môi, nằm trên giường bệnh, mặt tái mét.

Y tá nói với nàng: “Cô ấy không sao, chỉ là bị cảm, thêm quá lao lực, cô ấy là chị của cô à? Cô là em gái, sao lại không chú ý đến chị mình vậy?”

Em gái? Từ lúc nào nàng trở thành em gái của Hoàng Tử Vi.

Không trách người khác được, tự trách mình đã làm tổ trưởng lo lắng, bây giờ tổ trưởng đã gục ngã….

Dạ Phàm Linh cúi đầu: “Là lỗi của tôi…..”

Y tá đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Dạ Phàm Linh và Hoàng Tử Vi.

Dạ Phàm Linh ngồi cạnh cô, nắm tay cô, nói: “Bây giờ, đến lượt tôi chăm sóc cô…”

Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương nhận được tin nhắn của Dạ Phàm Linh, cũng vội vàng chạy tới bệnh viện.

Họ còn đang thắc mắc.

Sao hai người lại bệnh cùng lúc thế?

Đúng là tình cảm tốt!

Hai người nghe y tá nói, tổ trưởng không sao, nên mới hết lo lắng.

Đi tới cửa phòng bệnh, nhìn qua khe cửa, Võ Tân Nhu nói với Vạn Hiểu Sương: “Mẹ ôi, Hiểu Sương. Em thấy tổ trưởng với tổ phó thật sứ rất xứng đôi.”

Trong phòng bệnh, Dạ Phàm Linh ngồi bên cạnh Hoàng Tử Vi, ngắm nhìn cô.

Ngón tay không nhịn được vuốt ve lên mặt cô.

Lướt qua mũi, môi, cuối cùng là xương quai xanh.

Cảm giác thật mềm mại.

Nàng thậm chí còn không thể dừng lại.

Dạ Phàm Linh lắc đầu: “Mình đang làm gì vậy.”

Thu ngón tay lại, trong lòng có chút bối rối.

Hai người đứng ngoài cửa, không muốn vào quấy rầy họ.

Vạn Hiểu Sương cười nói: “Hai người họ có thể không xứng sao? Hai hoa khôi cảnh sát, không phải à?”

Võ Tân Nhu gật đầu: “Xứng, rất xứng!”

Tôi sẽ mãi bên cạnh cô, tôi sẽ mãi mãi ở cạnh cô….

Đây là những lời cuối cùng, trước khi Hoàng Tử Vi ngất xỉu.

Trong đầu nàng, Dạ Phàm Linh đang gọi nàng tỉnh lại, và nàng cũng tự nói với mình phải tỉnh lại.

Khi Hoàng Tử Vi mở mắt ra, Dạ Phàm Linh đã ngủ thiếp đi bên cạnh.

Đầu cô đang dựa một bên, tay nắm chặt tay Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi thấy cô ngủ say, không đành lòng gọi, nàng lấy chăn phủ lên người cô.

Dạ Phàm Linh cảm giác được cái gì đó.

Cô tỉnh dậy dụi mắt, thấy Hoàng Tử Vi đã tỉnh: “Tổ trưởng Hoàng, cô thấy đỡ hơn không?”

Hoàng Tử lắc đầu: “Tốt hơn rồi, cô vẫn luôn ở đây à?”

Dạ Phàm Linh: “Ừ, tại tôi mà cô mới bệnh, xin lỗi….”

Hoàng Tử Vi: “Đừng xin lỗi, tôi và cô, không cần nói lời xin lỗi….”

Trong lòng nàng nghĩ:

Không cần xin lỗi, vì tôi không muốn mối quan hệ của chúng ta xa cách như vậy.

Muốn đến gần em hơn, muốn như chị em chăm sóc lẫn nhau.

Dạ Phàm Linh bất ngờ ôm cô nói: “Tổ trưởng, tôi nghĩ nên nói cô biết một chuyện, chính là….”

Tôi thích cô.

Không biết có phải là tình yêu hay không.

Rơi vào ánh mắt của cô, khi đứng trước mặt cô, trái tim tôi rối bời.

Không phải là tình chị em giữa tổ trưởng và thành viên, là tình cảm giữa hai người phụ nữ.

Nàng vẫn chưa nói ra được, thì Hoàng Tử Vi liền cắt đứt lời: “Chúng ta nên đến tìm Vu bà bà, hỏi về Vu Trại Miêu Cương.”

Dạ Phàm Linh nuốt hết những lời cần nói, không nói gì.

Tổ trưởng, vẫn chưa phải lúc sao?

Nàng có chút sợ, sợ sẽ bị cô từ chối.

Nàng khó khăn nói: “Phải rồi, chờ cô khỏe, chúng ta đi tìm Vu bà bà…”

Lời nói có chút qua loa, ánh mắt Dạ Phàm Linh đầy hụt hẫng.

Tại sao lúc này, mình lại rụt rè như vậy?

Nàng đắp chăn lại cho Hoàng Tử Vi: “Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài….”

Bơ vơ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hoàng Tử Vi nói: “Xin lỗi, tôi biết……”

Dạ Phàm Linh ở ngoài hành lang bệnh viện ôm đầu.

Nàng cảm thấy mình thật là nhu nhược, không có dũng khí đối mặt với tình cảm.

Câu nói kia chỉ còn thiếu một chút nữa là ra khỏi miệng, thiếu một chút thôi….

Dạ Phàm Linh, mày làm sao vậy?

Thậm chí còn không có can đảm thú nhận tình cảm với tổ trưởng.

Nàng thật sự ghét chính mình!

Dạ Phàm Linh tự nhủ: “Mình sẽ không từ bỏ.”

Tình cảm của tôi đối với cô, giống như nhịp tim không bao giờ ngừng đập.

Ba ngày sau.

Tổ trọng án lần nữa đến tìm Vu bà bà.

Vu bà bà hôm nay không ra ngoài, bà đang thi pháp trước nhà.

Trên bàn có ba cây nhang, một bát nước, một dĩa trái cây.

Mây đen bỗng kéo đến.

Vu bà bà vung vẩy kiếm gỗ đào trong tay, miệng đọc thần chú.

Có ba lá bùa được dán trên kiếm gỗ.

Bùa chú được Vu bà bà thực hành trong 7 7 49 ngày: Thiên Lôi chú.

Thiên Lôi chú: dùng để trừ tà.

Trúng tà là nói một người có hành động quái lạ, làm người bình thường không thể tiếp thu được.

Nhẹ thì nằm lì trên giường không dậy, nặng thì tấn công người khác một cách tùy ý và điên cuồng.

Mọi người thường biết là có ngũ lôi oanh đỉnh, một khi chú này được thi hành, thì sẽ giải phóng người bị trúng tà, khói tỏa ra từ bảy lỗ trên cơ thể.

Xảo Xảo đứng phía xa, tay ôm hủ tro cốt.

Khóe mắt Xảo Xảo rưng rưng.

Vu bà bà làm pháp xong, thấy họ liền hỏi: “Mọi người đến tìm tôi?”

Dạ Phàm Linh gật đầu: “Chúng tôi muốn hỏi Vu bà bà, cách đến Vu Trại Miêu Cương….”

Vu bà bà định đặt kiếm gỗ xuống, nghe Dạ Phàm Linh nói, kiếm liền rơi xuống đất.

Dạ Phàm Linh nhặt kiếm gỗ lên, đưa lại cho Vu bà bà, Vu bà bà gật đầu.

Xảo Xảo ôm hủ tro cốt đi vào trong nhà, Võ Tân Nhu mới hỏi Vu bà bà: “Xảo Xảo làm sao vậy?”

Vu bà bà thở dài: “Ba của Xảo Xảo mấy ngày trước trở về, qua hôm sau đột ngột mắc bệnh qua đời….”

Xảo Xảo ôm hủ tro cốt bước vào nhà, nhìn mẹ cô bé hai mắt đang đờ đẫn.

Mẹ ôm cô bé nói: “Con gái, bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta….”

Từ khi cha mất, mẹ của Xảo Xảo liền thay đổi, suốt ngày trốn trong phòng tụng kinh.

Cô từng làm rất nhiều việc, nhưng vừa quay đi, lại quên mất những chuyện mình từng làm.

Suốt ngày nghi thần sợ quỷ, cảm thấy có người đang theo dõi cô.

Cô luôn cầm cây chổi, đánh vào không khí một cách bừa bãi.

Xảo Xảo thấy mẹ như vậy, cô bé chạy ra ngoài kéo bà, nói: “Bà, mẹ của cháu hình như bị bệnh, bà xem thử…..”

Không kịp thời cứu được cha của Xảo Xảo, Vu bà bà có chút áy náy.

Bản thân là một người biết pháp, nhưng lại trơ mắt nhìn người chết trước mặt mình không thể cứu, cảm giác thật bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK