• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người trong nhóm du lịch đã nhận được email từ Kẻ trừng phạt từ địa ngục, ba người đã chết, Doãn Tư San còn sống không?

Sau khi tổ trọng án nói chuyện với Chung Quỳ xong, Võ Tân Nhu tắt cuộc gọi.

Trong lúc họ đang suy nghĩ, thì có tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc cốc”, ngoài cửa truyền đến giọng nói của nhân viên phục vụ: “Xin chào, lúc nãy có người nhờ tôi đưa đồ đến cho mọi người.”

Dạ Phàm Linh nghe thấy, liền đến mở cửa.

Trong tay nhân viên có một bưu phẩm chuyển phát nhanh, vừa mới được gửi tới quầy lễ tân.

Lễ tân nhìn, là địa chỉ của khách sạn, còn có cả số phòng.

Không nghĩ nhiều, liền gọi phục vụ phòng đem lên cho họ.

Dạ Phàm Linh nhận bưu phẩm trong tay phục vụ, nói: “Cảm ơn.”

Phục vụ xua tay: “Không có gì, phiền mọi người đang làm việc, cứ tiếp tục.”

Cô đóng cửa lại, rời đi.

Dạ Phàm Linh đặt bưu phẩm lên bàn, Hoàng Tử Vi nói: “Mở ra xem là cái gì?”

Võ Tân Nhu gật đầu mở bưu phẩm.

Bên trong là một cái bút ghi âm, Võ Tân Nhu bật lên.

Tiếng trong bút ghi âm:

“Cứu….cứu tôi….cứu tôi…..” – Là giọng nói yếu ớt của Doãn Tư San.

Sau đó miệng của Doãn Tư San bị dán băng keo, chỉ có thể phát ra tiếng “ư…ư…”.

Giọng nói của người áo đen xuất hiện!

Âm thanh có chút trầm thấp: “Mấy người cũng nghe rồi đó, ha ha. Doãn Tư San ở trong tay tôi, cô ta giống như một con kiến bị tôi đạp dưới chân, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết. Mấy người muốn cứu cô ta, thì đến Vu Trại Miêu Cương tìm tôi.”

Ghi âm kết thúc ở đây, Dạ Phàm Linh nghe xong, đầu lại bắt đầu đau.

Nàng ôm đầu, những hình ảnh rời rạc lại hiện lên.

Dạ Phàm Linh lại ngất đi, trí nhớ đã hồi phục.

Thời gian trở lại ngày hôm đó.

Sau khi Dạ Phàm Linh ngất xỉu trên bàn, một lúc sau Doãn Tư San trở lại ngồi đối diện nàng.

Cô thấy Dạ Phàm Linh đã ngủ, có chút đau lòng vuốt ve mặt nàng nói: “Tại sao cậu lại không thích mình?”

Dạ Phàm Linh nhắm mắt, không lên tiếng. Thật ra nàng đã sớm biết trong cafe có gì đó, nên vẫn ngậm cafe trong miệng.

Đợi Doãn Tư San đi khỏi, Dạ Phàm Linh liền nhổ cafe ra ngoài, rồi vờ ngất xỉu trên bàn.

Doãn Tư San đi tới quầy tính tiền, nói với chủ tiệm: “Chủ tiệm, nếu có người đến hỏi chúng tôi, thì làm ơn nói không biết gì cả, hiểu chứ? Tiền này cho ông.”

Cô lấy 300 tệ đưa cho chủ tiệm, chủ tiệm cúi người nói: “Được, cái gì tôi cũng không biết.”

Doãn Tư San nhếch môi: “Tốt.”

Bên tai Dạ Phàm Linh truyền đến bước chân, là Doãn Tư San đi tới.

Doãn Tư San nâng Dạ Phàm Linh dậy, đỡ ra ngoài tiệm cafe đón taxi.

Taxi đi khoảng chừng 20 phút, Doãn Tử San đỡ Dạ Phàm Linh xuống xe.

Doãn Tư San đưa Dạ Phàm Linh đến một căn nhà gỗ cũ.

Trước nhà gỗ có một người vẫy tay với Doãn Tư San: “Ở đây.”

Doãn Tư San gật đầu, đỡ Dạ Phàm Linh đi tới đó.

Cô đặt Dạ Phàm Linh lên đống rơm trong nhà gỗ.

Mắt Dạ Phàm Linh vẫn nhắm chặt, cảm nhận xung quanh khá ẩm ướt.

Vang bên tai là tiếng Doãn Tư San nói chuyện với người áo đen.

Người áo đen: “Làm rất tốt, tôi có thể không giết cô, nhưng tôi muốn giết cô ta.”

Doãn Tư San nói: “Không phải ngươi nói chỉ cần hợp tác với ngươi, thì tôi có thể đi, còn đồng ý một điều kiện sao? Điều kiện của tôi, tha cho cậu ấy.”

Người áo đen: “Uống xong ly nước này, tôi đáp ứng cô thả người.”

Doãn Tư San không suy nghĩ, uống ly nước người áo đen đưa. Cô cảm thấy chóng mặt nói: “Thả cậu ấy.”

Người áo đen cười: “Doãn Tư San, cô thật ngây thơ, cô tưởng tôi sẽ tha cho cô sao? Chết sớm hay muộn, thì cô đều phải chết. Cô ta cũng sẽ giống cô bị cổ trùng cắn chết, tôi sẽ để cô ấy sống thêm mấy ngày.”

Dạ Phàm Linh nghe thấy họ nói xong, liền bật dậy đánh nhau với người áo đen.

Người áo đen bị Dạ Phàm Linh bất ngờ tấn công, nàng đá vào đầu gối người áo đen. Người áo đen bị đau, “hừ” một tiếng.

Ngay khi Dạ Phàm Linh chuẩn bị còng tay người áo đen.

Dạ Phàm Linh liền ôm ngực: “Mình…..sao thế này?”

Ngực rất đau, đầu cũng đau.

Người áo đen nói: “Khi hai người vào nhà gỗ, đã bị tôi hạ thuốc mê. Tiếp theo là cô, tôi biết cô thích tổ trưởng của mình. Vậy tôi sẽ tác hợp dùm cô, để cô chết trước mặt cô ấy. Thế nào? Tôi không phụ lòng của cô chứ, tổ phó Dạ!”

Dạ Phàm Linh ngã xuống đất, người áo đen lấy ra một cái bình nhỏ.

Doãn Tư San muốn đến ngăn cản người áo đen, người áo đen cầm cây sắt đánh vào chân Doãn Tư San: “Cô còn muốn giúp cô ta? Cô ta với cô chỉ là bạn, cô ta đâu có thích cô. Doãn Tư San, cô thật là một con ngốc.”

Doãn Tư San quỳ trên đất nói: “Ngươi không cần nói, tôi biết….”

Nước mắt rơi xuống.

Cậu không yêu mình, mình vẫn luôn biết.

Trong bình một con cổ trùng chui ra, người áo đen ngồi xuống, đọc thần chú, đưa cổ trùng vào cơ thể Dạ Phàm Linh.

Doãn Tư San cũng trúng cổ, chỉ đành trơ mắt nhìn người áo đen đem Dạ Phàm Linh đi.

Cô ở trong nhà gỗ khóc: “Dạ Phàm Linh, xin lỗi, mình đã hại cậu. Dù biết cậu không thích mình, nhưng cậu vẫn ở trong tim mình……”

Thật ra, Doãn Tư San đã đến Phong Đô 10 ngày, trước cả tổ trọng án.

Cô nhận được cuộc gọi từ người áo đen.

Trong điện thoại nói, chỉ cần cô hợp tác, thì sẽ không phải chết.

Ban đầu Doãn Tư San không muốn hợp tác, người áo đen liền uy hiếp: “Cô biết Triệu Anh Tuấn với Tân Vũ, chết thế nào chứ? Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn hợp tác với tôi. Bằng không, người kế tiếp chết là cô.”

Cô sợ hãi, cô cũng sợ chết.

Doãn Tư San không thể làm gì khác, đành đồng ý hợp tác với người áo đen.

Người áo đen biết rõ hành động của tổ trọng án, vào tối hôm đó đã gọi cho Doãn Tư San. Bảo cô “ngẫu nhiên” xuất hiện trước khách sạn, để Dạ Phàm Linh thấy.

Doãn Tư San ôm đầu, đau đớn nói: “Mình đã làm gì vậy? Mình đã làm tổn thương cậu,..xin lỗi….”

Người áo đen đưa Dạ Phàm Linh trở lại tiệm cafe.

Tất cả những đều này, đều là người áo đen lợi dụng Doãn Tư San.

Người áo đen biết rõ mọi thứ của Doãn Tư San, nên cố ý đặt quân cờ Doãn Tư San ở cạnh tổ trọng án.

Doãn Tư San lén lút liên lạc với người áo đen, nói tình hình của tổ trọng án.

Lần đánh thuốc Dạ Phàm Linh, cũng là kế hoạch của người áo đen.

Người áo đen muốn bắt đầu ra tay từ Dạ Phàm Linh, loại bỏ từng người của tổ trọng án.

Trước khi đi, người áo đen nhìn Dạ Phàm Linh đang ngồi gục trên bàn, nói: “Cô yên tâm, sau đó tôi sẽ giết tổ trưởng của cô, chôn hai người cùng nhau.”

Dạ Phàm Linh ôm đầu: “Ngươi….”

Nàng ngất xỉu.

Người áo đen cười lớn, đi tới quầy tính tiền, lấy 200 tệ đưa cho chủ tiệm: “Chuyện tôi tới đây, không được nói với ai.”

Chủ tiệm cầm tiền, cười: “Hôm nay đúng là may mắn, tự nhiên được 500 tệ, ha ha.”

Người áo đen quay về nhà gỗ, Doãn Tư San đang nằm vật vã trên sàn. Truyện Đô Thị

Doãn Tư San nói: “Ngươi đem cậu ấy đi đâu?”

Người áo đen: “Chỉ là đưa về quán cafe thôi, tôi sẽ gọi tổ trọng án đến đón cô ta, haha. Sao rồi Doãn Tư San? Khuôn mặt của cô rất đẹp, không biết rạch nát nó sẽ như thế nào đây?”

Nói xong, người áo đen lấy ra một con dao gọt trái cây.

Con dao sắc bén, nhìn là biết mới mua.

Doãn Tư San sợ hãi: “Đừng, đừng tới đây….”

Tiếp theo là tiếng la hét của Doãn Tư San.

Người áo đen cầm dao, rạch từng nhát lên mặt Doãn Tư San.

Những vết thương xấu xí rỉ máu xuất hiện trên mặt cô, như những con rết đang bò khắp mặt.

Người áo đen lấy một cái gương, đưa tới trước mặt cô, nói: “Cô xem, nhìn đi. Bây giờ cô thật xấu xí.”

Đối với phụ nữ mà nói, ngoại hình rất quan trọng.

Dung mạo bị hủy, tâm trạng sẽ thế nào, Doãn Tư San liền muốn tự sát.

Cô túm lấy con dao trong tay người áo đen, muốn tự sát. Người áo đen giật lại con dao, giữ chặt đầu Doãn Tư San.

Người áo đen nắm đầu Doãn Tư San nói: “Muốn chết à? Đâu dễ vậy. Giá trị của cô vẫn còn, tôi đâu cho cô chết nhẹ nhàng như vậy được.”

Doãn Tư San khóc, người áo đen lấy ra bút ghi âm, bấm thu: “Kêu cứu đi. Nếu không, tôi sẽ tắm khuôn mặt cô bằng axit sunfuric.”

Cô sợ người áo đen làm thật, liền hét vào bút ghi âm: “Cứu…cứu tôi…cứu…”

Sau khi Doãn Tư San nói xong, người áo đen bắt đầu nói vào bút ghi âm.

Cô nhìn hình dáng xấu xí của mình trong gương, làm thế nào để sống tiếp.

Dạ Phàm Linh, cậu nhìn thấy mình, có chế nhạo mình không?

Cô ôm đầu khóc, càng khóc càng lớn.

Người áo đen cười, nói với cô: “Vậy mới là thú ngoan nghe lời chủ.”

Màn đêm tĩnh lặng.

Dạ Phàm Linh tỉnh lại, trời đã khuya.

Hoàng Tử Vi đỡ nàng nói: “Đầu còn đau à?”

Nàng ôm đầu nói: “Tôi nhớ hết rồi, là người áo đen ở phía sau.”

Dạ Phàm Linh kể lại tất cả những gì mình nhớ.

Hoàng Tử Vi nói: “Xem ra lần này chúng ta phải đến Vu Trại Miêu Cương rồi, dù nó là một cái bẫy.”

Dạ Phàm Linh: “Doãn Tư San còn trong tay người áo đen, chúng ta phải cứu cậu ấy…”

Trong lòng nàng có chút hổ thẹn: chưa bao giờ mình nghĩ Doãn Tư San sẽ thích mình, mình chỉ xem cậu ấy là bạn……

Doãn Tư San vì cứu nàng, gãy chân, trúng cổ.

Hiện tại, chắc cũng chỉ còn nửa cái mạng?

Bây giờ Doãn Tư San gặp chuyện, với tư cách bạn tốt, nàng phải cứu cô ấy.

Hoàng Tư Vi gật đầu: “Tôi nghĩ trước tiên nên tìm Vu bà bà, hỏi đường đến Vu Trại Miêu Cương…..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK