• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu bà bà với Võ Tân Nhu cũng chạy tới, nhìn thấy họ đã bắt được dì Đoàn, Vu bà bà thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, là họ trở về kịp lúc, nhờ trực giác và suy luận của Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi đã sớm nghi ngờ dì Đoàn, hôm qua lúc đang ăn cơm, vết máu trên tay dì Đoàn vốn không phải của dì.

Người bình thường bị thương, máu sẽ chảy xuống. Nhưng vết máu của dì Đoàn lại như vô tình bị dính phải.

Khi đó Hoàng Tử Vi đã đặc biệt dặn dò Vạn Hiểu Sương với Võ Tân Nhu, trước khi đi.

Những người trong lồng sắt trên sân thượng cũng được thả ra, đa phần là đầu bù tóc rối, quần áo bê bết máu.

Họ chật vật vì bị dì Đoàn hành hạ, sợ chỉ còn lại nửa cái mạng.

Khi họ ra khỏi lồng sắt, chỉ có thể bò ra ngoài.

Điều dì không ngờ, tổ trọng án có thể phá vỡ Thi Cốt Trận.

Đó là trận pháp dì dùng bao nhiêu bộ xương người để tạo ra.

Mỗi lần dì Đoàn giết người, đều cắt hết thịt ra, rồi ném xương vào Thi Cốt Trận, lâu dần biến thành tranh vẽ.

Dạ Phàm Linh nhớ tới, khi họ phá trận, thì nàng nhặt được một bức tranh.

Trong lúc phá trận, xương cốt rơi xuống, bên trong vòng hoa trên đầu người phụ nữ rơi ra một bức tranh vẽ trên tấm da dê.

Da dê là loại tốt, nhìn giống một tấm bản đồ. Vu bà bà xem rồi cười: “Không phải bản đồ đâu, là quái vật.”

Hoàng Tử Vi: “Quái vật?”

Vu bà bà chỉ vào bức tranh nói: “Cô nhìn bố cục bức tranh, nếu nhìn kỹ, thì đây là một con quái vật đang há miệng.”

Quái vật muốn ăn xương, bề ngoài nhìn giống một cô gái xinh đẹp.

Thật ra nó là một con quái vật, bên trong Thi Cốt Trận.

Mong muốn từ trái tim, thích nhìn những thứ đẹp đẽ ở bên ngoài, thực tế thì chẳng đẹp như vậy.

Khoác lên người bộ da của một người phụ nữ đẹp, nhưng lại là quái vật của trận pháp.

Bức tranh này chính là căn nguyên của Thi Cốt Trận.

Dì Đoàn đã căn cứ vào bức tranh da dê này để lập Thi Cốt Trận, sau đó dì đặt bức tranh vào trong trận.

Vu bà bà nắm chặt tấm da dê trong tay, không thể để nó tiếp tục hại người.

Một ngọn lửa bốc lên, Vu bà bà ném tấm da dê vào lửa.

Sau khi bức da dê bị đốt sạch, Hoàng Tử Vi cảm thấy không ổn.

Trước khi đi đã nói Võ Tân Nhu, phải giữ liên lạc với nàng bất cứ lúc nào.

Nhưng thời gian dài như vậy, không có ai gọi đến.

Vậy thì chỉ có một nguyên nhân, có chuyện rồi!

Hoàng Tử Vi nhanh chóng nói với hai người: “Không ổn, mau quay về.”

Ba người vội vàng chạy về, thì thấy trong nhà không có ai.

Hoàng Tử Vi gọi điện cho Võ Tân Nhu, tiếng điện thoại vang lên, ba người dựa theo tiếng điện thoại đi tìm.

Lòng người là khó dò nhất.

Có người đã từng nói với Dạ Phàm Linh:. Ngôn Tình Hài

Phải mất 365 ngày trước khi thân thiết với ai đó, thì mới hiểu rõ tính cách của họ. Nếu thiếu một ngày, có thể họ sẽ vì lợi ích mà hại bạn.

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra, có thể hôm nay họ là bạn, nhưng ngày mai lại trở thành những người xa lạ.

Đen hơn than, đó chính là lòng người.

Hôi hám hơn cả phân, đó chính là lòng người.

Đáng sợ hơn ma quỷ, đó chính là lòng người.

Dì Đoàn lúc này cười nói: “Không ngờ, Thi Cốt Trận lại bị mấy người phá.”

Dạ Phàm Linh nói với dì Đoàn: “Vẫn còn nhiều thứ dì không ngờ lắm.”

Dì Đoàn được tổ trọng án đưa đến sở cảnh sát địa phương để xử lý.

Vài cảnh sát đưa dì Đoàn vào nhà giam.

Trước khi bước vào, dì đã dùng đôi mắt của mình nhìn lên bầu trời rực rỡ lần cuối.

Kiếp này, sẽ không còn nhìn thấy bầu trời được nữa.

Bởi vì một người nên thích cả thành phố, người đó đi rồi, tôi chỉ còn nhớ rõ thành phố này, chứ chẳng nhớ nỗi người kia.

Dì Đoàn nhớ thành phố Lhasa này, sẽ không còn nhớ đến Lý Thánh Kiệt nữa.

Bởi vì, Lý Thánh Kiệt đã sớm chết đi trong lòng dì.

Trái tim đã chết, thì chẳng còn điều gì phải tiếc nuối.

Tin tức Phạm Tiểu Tư, Mạt Giai Kỳ đã chết, truyền đến cha mẹ họ.

Hài cốt của họ được cảnh sát địa phương đưa về Thành Đô.

Nguyên nhân cái chết: tự sát.

Cha mẹ hai bên nhìn thấy hài cốt của con gái mình, đều lao đến khóc.

Là họ đã sai rồi sao?

Yêu cầu nghiêm khắc với con gái là sai rồi sao? Nên con họ mới có suy nghĩ tự sát.

Người đã chết không quay về, nên trân trọng những gì trước mắt.

Dù đám tang long trọng hay náo nhiệt cỡ nào, họ chẳng còn nghe thấy.

Bởi vì họ đã chết, người chết rồi còn nghe được sao?

Chỉ có một câu trả lời, không bao giờ.

Vụ án ở Đoạn Bối Sơn kết thúc, năm người lại tiếp tục lên đường.

Vượt qua được Đoạn Bối Sơn, đi bộ hai ngày xuyên rừng, họ đã đến được: núi Kỳ Lân.

Theo truyền thuyết, núi Kỳ Lân là một nơi linh thiêng, vạn vật hội tụ.

Trên núi có nai sừng tấm, hổ, gấu.

Còn rất nhiều dược liệu quý giá ở núi Kỳ Lân.

Có người đã nhìn thấy Tiên Hạc bay qua núi Kỳ Lân.

Tiên Hạc chính là vật cưỡi của Nam Cực Tiên Ông, nó bay ngày ngàn dặm, tràn đầy linh khí.

Đi tới sườn núi, họ dừng lại.

Núi Kỳ Lân được bao quanh bởi lớp sương mù dày đặc.

Sương dày đặc đến nỗi không nhìn thấy đường phía trước, năm người đang nghĩ nên chờ sương tan hay không.

Vu bà bà lắc đầu: “Không đi được, không đi được. Phía trước sương mù biểu thị thời tiết không rõ, chúng ta tùy tiện đi, sợ lại xảy ra chuyện.”

Năm người quay lại, muốn tìm một nơi nghỉ qua đêm.

Hoàng Tử Vi nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm, 18h15 phút.

Từ trên núi đi xuống, năm người tìm một chỗ tương đối thoáng đãng để dựng lều.

Trong đó Vu bà bà, Hoàng Tử Vi, Vạn Hiểu Sương dựng lều.

Võ Tân Nhu, Dạ Phàm Linh đi vào rừng tìm thức ăn.

Núi Kỳ Lân không có gì nhiều, nhưng động vật thì rất nhiều.

Lương thực họ đem theo còn rất ích, chỉ đủ ăn trong khoảng 4 ngày nữa.

Để tiết kiệm đồ ăn, hai người đi sâu vào rừng tìm thỏ rừng hoặc trái cây dại.

Đi hơn 30 phút. Dạ Phàm Linh nghe thấy tiếng “cứu mạng, cứu mạng”.

Võ Tân Nhu nói: “Trong núi sao lại có người kêu cứu?”

Dạ Phàm Linh: “Nghe giọng hình như là nữ, chúng ta tìm thử.”

Hai người tìm về phía âm thanh, ở sâu trong rừng. Họ nhìn thấy một đám cướp đang cầm dao, đuổi giết một người phụ nữ.

Người phụ nữ vô cùng chật vật, tóc rối bù, quần áo bị xé rách.

Cô vừa chạy vừa la cứu mạng, kẻ cầm đầu phía sau hét: “Đừng để nó chạy, đuổi theo, trên người nó chắc có thứ đáng tiền.”

Cầm đầu băng cướp bắt được cô, cô khóc thét lên: “Cứu mạng, cứu……”

Cầm đầu cho cô một bạt tai: “Kêu cái rắm!!”

Mắt thấy kẻ cướp sắp giết người phụ nữ, Dạ Phàm Linh rút súng bắn lên trời một phát.

Bọn cướp nghe thấy tiếng súng liền khựng lại, không dám nhúc nhích.

Võ Tân Nhu đi tới nói: “Thả cô ấy ra.”

Cầm đầu đặt dao lên cổ người phụ nữ, nói: “Tụi mày là ai, quan tâm chuyện người khác làm gì, xem súng mày nhanh hay dao tao nhanh.”

Hắn nói xong muốn chém chết người phụ nữ, Dạ Phàm Linh nổ súng, bắn vào giữa bàn tay hắn.

Máu từ lòng bàn tay phun ra, con dao rơi xuống đất, hắn kêu lên “a a a”.

Người phụ nữ nhìn khoảng 20 tuổi, dáng vẻ sợ hãi đứng im một chỗ.

Mấy tên thủ hạ của băng cướp thấy trong tay Dạ Phàm Linh có súng, nên không dám đụng vào nàng, nên chúng đi tới đỡ tên cầm đầu dậy.

Hắn chỉ vào Dạ Phàm Linh nói: “Được, coi như tụi mày có gan. Đi thôi!”

Dạ Phàm Linh: “Còn chưa cút!!”

Một đám người rời đi, cô gái mới run rẩy bước tới.

Cô vẫn còn rất sợ, nói với họ: “Cảm ơn đã cứu tôi.”

Võ Tân Nhu lắc đầu: “Cô chạy nhanh đi, kẻo chúng quay lại.”

Cô gật đầu cảm ơn họ rồi đi vào trong rừng, hai người tiếp tục tìm thức ăn.

Ba người dựng xong lều, thấy quá lâu họ vẫn chưa về.

Vạn Hiểu Sương nói: “Họ đi đâu sao vẫn chưa về, không biết……”

Hoàng Tử Vi: “Đừng nói nhảm.”

Vu bà bà ngồi bên cạnh họ nghĩ, hôm nay là người thứ 5, nếu như không làm phép kéo dài sinh mạng cho Dạ Phàm Linh, cô ấy……..

Nghĩ tới đây, Vu bà bà liền nhìn thấy Võ Tân Nhu và Dạ Phàm Linh trở về.

Hai người từ đằng xa đi tới, trong tay có vài con cá với chút quả dại.

Vạn Hiểu Sương tiến lên hỏi họ: “Cá? Sao hai người lại có cá?”

Võ Tân Nhu cười nói: “Lúc nãy trong rừng, phát hiện một cái hồ, trong hồ rất nhiều cá. Chúng em thấy bên hồ có vài cây xiên cá, không biết ai để lại, nên mượn tạm đâm vài con.”

Cách hồ nước không xa, có vài loại quả dại nhỏ màu đỏ, hai người cũng hái một ít đem về.

Mọi người bận rộn, Hoảng Từ Vi đốt lửa, Vạn Hiểu Sương lấy ra một con dao nhỏ, mổ con cá ra rồi đem nướng.

Vu bà bà đang muốn thảo luận với Hoàng Tử Vi, chuẩn bị tối nay làm pháp kéo dài sinh mạng cho Dạ Phàm Linh.

Nhìn con cá nướng trong tay, Vu bà bà thấy có gì đó không ổn: “Không thể ăn cá này, đây là cá mú đen.”

Cá mú đen* là một loài cá sinh trưởng trong hồ nước hoặc sông.

Ngoại hình loài cá này giống một cái xương sống, phần đầu cá giống một con bạch tuộc.

Nó thường phun ra những bong bóng màu đen, thức ăn là tôm sông và cá chạch.

Thịt cá rất độc.

Vạn Hiểu Sương cầm con cá trong tay, nghe Vu bà bà nói thế, lập tức vứt con cá.

Có độc!!

Nó giống như một quả bom được thả xuống đầu họ.

Khả năng phản ứng của mọi người rất nhạy bén.

Võ Tân Nhu suýt cắn con cá, lập tức run lên vứt nó đi.

Mấy con cá nướng đều không ăn được, chỉ đành ăn quả dại.

Quả dại này chắc không có độc nhỉ!

Dạ Phàm Linh nghĩ: cái gì, cá có độc!

Không biết ở đâu, mấy con chuột lao ra, những con chuột đã sớm ngửi thấy mùi thơm, nên lén lút chạy đến.

Võ Tân Nhu thấy con chuột vừa cắn một miếng cá, rồi lăn đùng ra chết.

Trong miệng chuột chảy máu, nghiêng đầu chết trước mặt họ.

Võ Tân Nhu có chút không thể tin: “Độc này phát tác cũng nhanh quá rồi?”

– ———

Cá mú đen: mình search GG thì nó hoàn toàn không phải loài cá mà Tgiả tả, tìm bằng tiếng Trung cũng ko có loài cá giống vậy. Nên coi là truyện ko phải lúc nào cũng giống ngoài đời đi, phi logic đều có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK