• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Tử Vi nói: “Chúng ta đến xem có chuyện gì.”

Giọng cô gái kêu cứu càng lúc càng gấp.

Năm người bước nhanh chân hơn.

Trong rừng trúc chạy tới một cô gái, vừa túm tóc vừa chạy như điên tới.

Hình như cô ấy đang né tránh cái gì đó.

Trên mặt đầy máu.

Trạng thái có vẻ như phát điên.

Cô ấy xuyên qua rừng trúc như một kẻ điên.

Chạy điên cuồng.

Trong đầu của cô chỉ có một chữ: chạy.

Cô thấy trong rừng trúc có bóng người.

Cô liền liều mạng chạy về phía họ.

Đã có chuyện gì?

Sao cô ấy lại hoảng hốt như vậy?

Võ Tân Nhu ngăn cản cô, nói: “Sao cô lại ở đây?”

Cô gái nắm tay Võ Tân Nhu nói: “Chị, cứu tôi với, cứu tôi….cứu…..”

Cô chưa nói hết đã gục đi.

Hoàng Tử Vi nói: “Hiểu Sương, em xem cô ấy thế nào.”

Vạn Hiểu Sương đi đến xem mạch: “Là quá sợ hãi, không có gì đáng lo.”

Một phụ nữ đột nhiên xuất hiện kêu cứu trong rừng trúc.

Cô ấy gặp phải chuyện gì?

Phải chờ cô tỉnh lại mới biết.

Vạn Hiểu Sương cho cô một chút thuốc.

Đều là thuốc có tác dụng giảm bớt căng thẳng.

Võ Tân Nhu đút cho cô chút nước.

Cô bị sặc ho vài cái.

Cô gái mở mắt.

Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cô kéo tay áo của Võ Tân Nhu.

Dường như đang muốn nói gì đó.

Nhưng vì trong lòng quá sợ hãi, không nói được.

Võ Tân Nhu vỗ vai cô nói: “Cô thấy khá hơn chưa? Xảy ra chuyện gì? Nói cho chúng tôi, chúng tôi là cảnh sát, không phải người xấu.”

Nàng biết trong lòng cô lúc này đang rất sợ.

Cô gái run run gật đầu.

Cô tên Tần Tương.

Từ nhỏ sống trong núi Kỳ Lân.

Cha mẹ đều dựa vào việc hái thuốc trên núi Kỳ Lân để vào thị trấn bán.

Gia đình khó khăn, đôi khi Tần Tương sẽ phụ giúp.

Cô thường thường đan vài đôi giày cỏ.

Đến khi đầy một giỏ, thì cô liền đem vào trong thị trấn bán.

Tuy chỉ được vài đồng.

Nhưng có thể phụ giúp một ít cho gia đình.

Người một nhà, ngày tháng trôi qua khó khăn.

Mấy ngày trước.

Một đám cướp đi tới núi Kỳ Lân.

Bọn họ là muốn trộm những con thú quý trong núi Kỳ Lân.

Các loài động vật quý trong núi Kỳ Lân, rất đáng giá.

Người nước ngoài còn bỏ ra hơn vạn để mua.

Tất nhiên họ liền lấy gan lên núi Kỳ Lân bắt thú hiếm.

Bên trong núi Kỳ Lân có một loài nai quý.

Loài nai này sống sâu bên trong núi Kỳ Lân.

Rất nhiều người đã mạo hiểm để đi sâu vào thám hiểm.

Có lẽ hành động của họ đã bị những con thú khác chú ý.

Vận may không tốt, không bắt được con nào.

Ngay lúc bọn họ mất hứng trở về.

Một số người nhìn thấy một tổ ong vò vẽ trong một hang động.

Trong hang có một số khỉ con mới sinh.

Khỉ Mặt Xanh hay còn gọi là Khỉ Đầu Chó Ma.

Trong truyền thuyết, nó là ma quỷ trong núi.

Hình dáng rất đáng sợ, nhìn như một con quỷ.

Cơ thể to lớn, rất có linh tính.

Khỉ mặt xanh có vài phần giống khỉ bình thường.

Nhưng nó là chúa tể của ngọn núi, tay không có thể xé xác một con báo.

Tính cách rất hung dữ.

Má khỉ hóp, mỏ nhọn.

Tên cầm đầu bọn cướp, Tôn Nhị Hoa, thèm ăn.

Nhìn nhầm khỉ mặt xanh thành khỉ bình thường.

Tôn Nhị Oa liền nói: “Các anh em, chúng ta ăn thử não khỉ đi!!”

Có người bắt được khỉ con.

Trước tiên chúng dùng nước sôi luộc chín.

Rồi lấy não khỉ ra, dùng đũa ăn.

Bởi vì nhà nước đã cấm hành vi này.

Nên rất nhiều người lợi dụng buôn lậu não khỉ.

Chỉ có một vài nhà hàng bí mật bán não khỉ.

Rất nhiều người sau khi ăn não khỉ, khen ngợi: “Não khỉ ngon vô cùng.”

Lúc trước, có vài nhà hàng làm đủ món từ khỉ.

Soup óc khỉ tươi, khỉ trèo cây, khỉ câu cá.

Một số đầu bếp chỉ bán soup não khỉ.

Còn có người lấy thịt khỉ nấu chung với mấy món chay.

Một số người nghĩ ra mánh khóe mới.

Dùng khỉ như heo sữa quay.

Nướng.

Não khỉ trên thị trường rất mắc.

Một bữa não khỉ, có thể tốn đến mấy tháng lương.

Bởi vì khỉ là động vật quý.

Nó cũng là động vật được quốc gia bảo vệ.

Giả cả thật sự rất cao, không có nhiều người ăn được.

Tôn Nhị Oa làm cướp, chưa từng ăn qua não khỉ.

Không biết mùi vị thế nào.

Hắn muốn nếm thử những món nhà giàu ăn.

Ai mà không muốn ăn thử não khỉ.

Hắn thấy mấy tên thuộc hạ cũng thèm chảy nước miếng.

Một đám cướp nhìn vào ổ khỉ mặt xanh thèm thuồng.

Khỉ mặt xanh con cũng coi như có linh tính.

Mẹ đã ra ngoài kiếm thức ăn.

Nghe thấy có người đến gần.

Đám khỉ con gầm rú lên.

Tôn Nhị Oa phái mấy tên thủ hạ chặn trước cửa hang.

Đám khỉ con bên trong, ánh mắt tuyệt vọng nhìn bọn cướp.

Chúng nó gầm rú lên.

Âm thanh thật thê thảm.

Chúng nó biết sắp bị người xấu bắt đi.

Chúng nó đang hướng về mẹ để kêu cứu.

Hi vọng khỉ mẹ có thể nghe được, trở về cứu chúng.

Cuối cùng, đám khỉ con không thoát khỏi sự tàn phá của bọn cướp.

Chúng nó cứ kêu gào liên tục.

Mấy tên thuộc hạ đem theo khỉ mặt xanh.

Bọn họ đi một lúc, thì thấy một căn nhà tranh.

Tôn Nhị Oa nói: “Đi, đến đó xem, có thể tìm thấy cái nồi nấu não khỉ.”

Một đám cướp xông vào nhà Tần Tương.

Gia đình Tần Tương lúc này đang phân loại dược liệu.

Tôn Nhị Oa một cước đạp bay cửu.

Hắn cầm súng trong tay, chỉ vào họ nói: “Tụi mày đứng lên cho ông, cút ra ngoài.”

Cả nhà đều hoảng hồn.

Thủ hạ của hắn cũng vào theo, đạp bàn đạp ghế.

Bọn họ gần như phá nát nhà Tần Tương.

Cả nhà run rẩy đi ra ngoài.

Tôn Nhị Oa đặt bàn tay thô kệt lên vai Tần Tương, nói: “Cô bé nhìn cũng không tệ.”

Tần Tương thừa lúc này, cắn vào tay Tôn Nhị Oa, kéo cha mẹ bỏ chạy.

Tôn Nhị Oa phái vài tên đuổi theo.

Trên tay có dấu răng.

Hắn bị đau hét lên: “Đàn bà thúi, dám cắn ông. Bắt được tụi mày, tao giết hết!!”

Tần Tương vừa kêu cứu.

Vừa chạy.

Cha mẹ đã già không chịu nỗi.

Họ buông tay Tần Tương, nói: “Con gái, con chạy đi, đừng quan tâm cha mẹ. Cha mẹ cũng sắp xuống mồ rồi, con chạy đi!!!”

Hai tên cướp bắt cha mẹ cô trở về.

Cô cắn răng tiếp tục chạy.

Ứa nước mắt nhìn cha mẹ bị bọn cướp bắt đi.

May mắn cô được Võ Tân Nhu và Dạ Phàm Linh cứu.

Cô phải trở về cứu cha mẹ.

Lúc này.

Tôn Nhị Oa nhìn thủ hạ bắt được cha mẹ của Tần Tương.

Liền dùng dây trói họ họ lại.

Đám khỉ con vẫn đang gào thét.

Tôn Nhị Oa nói chúng thật ồn ào: “Giết tụi nó!!”

Hắn nói xong, cho thủ hạ một cái liếc mắt.

Mấy tên thủ hạ của Tôn Nhị Oa cầm súng trong tay, bắn chết đám khỉ con.

Trên người khỉ mặt xanh đầy những lỗ đạn.

Bọn họ cũng học cách người khác ăn não khỉ.

Họ cầm con dao chặt đôi cơ thể khỉ ra.

Một người chặt đầu khỉ, một người ném cơ thể khỉ sang một bên.

Chặt đầu khỉ xong, vài người liền cẩn thận từng li để lấy não khỉ ra.

Não khỉ của khỉ mặt xanh có một màu vàng rực rỡ.

Một số tên nhìn không nổi, nuốt nước miếng.

Tôn Nhị Oa nói: “Nhìn ngon thật đấy, não khỉ có màu vàng.”

Vài người nói muốn ăn.

Đám cướp bỏ não khỉ vào một cái nồi lớn.

Trong nồi là nước sôi.

Nước sôi được đổ vào não khỉ.

Nấu xong, họ đặt não khỉ lên một cái đĩa.

Não khỉ đã được nấu chín.

Bụng đứa nào cũng đói đến réo gọi.

Tôn Nhị Oa nở nụ cười nói: “Tụi mày thấy đói thì ăn đi.”

Hắn vừa nói xong, mấy tên thủ hạ không thèm quan tâm nữa.

Cầm não khỉ nhét thẳng vào miệng.

Một mùi tanh truyền tới.

Tôn Nhị Oa sặc, nói: “Đây là não gì? Nó vẫn còn tanh!”

Một thủ hạ sau khi ăn não của khỉ mặt xanh thì nói: “Đại ca, cái này không giống vị của não khỉ bình thường…..”

Tôn Nhị Oa ói ra một bãi: “Vậy nó là cái gì?”

Thủ hạ run rẩy nói: “Hình như…..là khỉ mặt xanh….”

Khỉ mặt xanh….

Đám cướp liền tái mặt.

Không còn chút vui vẻ nào nữa.

Khỉ mặt xanh là động vật rất hung dữ.

Lại bị bọn họ nuốt vào bụng.

Cả đám liền la hét như điên.

Nôn ói khắp nơi.

Mẹ khỉ mặt xanh nghe thấy tiếng kêu của con.

Đi theo âm thanh tìm tới.

Mẹ khỉ mặt xanh ở ngoài đã nhìn thấy tất cả.

Trên đất đều là thịt của con nó.

Khỉ mặt xanh vốn rất hung dữ, có tâm lý trả thù cao.

Ánh mắt đầy thù hận nhìn bọn họ.

Một tên thủ hạ cảm thấy có chút lạ, nói: “Đại ca, nhìn như có gì đó ngoài cửa sổ….”

Tôn Nhị Oa nói: “Thứ gì….”

Khi hắn bước tới cửa sổ, thì khỉ mẹ đã xông vào.

Móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua trái tim Tôn Nhị Oa.

Sau khi móc nó ra, khỉ mẹ nhai nuốt nó tại chỗ.

Mấy tên thủ hạ đều biết khỉ mặt xanh đang trả thù….

Cả đám lao ra cửa bỏ chạy.

Không ai có thể chạy thoát.

Khỉ mẹ như nổi cơn điên.

Bằng một tay, nó móc ra từng trái tim của đám cướp, rồi nhét vào miệng mình.

Mấy cái xác nằm im, không còn tim.

Cái chết không thể thảm hơn, bị khỉ mẹ móc tim khi còn sống sờ sờ.

Đồng tử giãn ra, bị bẻ ngược cơ thể.

Ngay lúc khỉ mẹ chuẩn bị bỏ đi.

Thì đám cướp không bắt được Tần Tương trở về.

Một người còn nói: “Sao có nhiều máu vậy, đại ca cũng thật là, giết hai người già cũng bạo lực như vậy.”

Hắn còn chưa kịp mở cửa.

Khỉ mẹ đã xé xác hắn.

Một vài người khác run lên vì sợ.

Quăng dao bỏ chạy.

Khỉ mẹ sao có thể tha cho họ.

Nó phải vì con cái mà báo thù!

Cắn trái tim trong miệng, đuổi theo bọn chúng.

Cuối cùng, họ ngừng trước cửa hang động.

Bởi vì họ đã không còn sức chạy nữa.

Vài người thở hồng hộc nói: “Tao chịu rồi, chạy hết nổi rồi.”

Một người khác muốn kéo hắn chạy.

Nhưng hắn cũng chạy hết nổi.

Khỉ mẹ đã đuổi đến nơi.

Nó móc tim của tất cả người còn lại.

Khi Tần Tương về đến nhà.

Thấy cha mẹ đã chết.

Trên đất thì toàn là máu.

Xen lẫn mùi tanh.

Cha mẹ nằm trên đất.

Cũng không còn trái tim.

Trên đất có não khỉ.

Cô biết đó là khỉ mặt xanh.

Não màu vàng.

Có điều đã nát vụn.

Đã xảy ra chuyện gì?

Cô muốn đến xem cha mẹ.

Không biết từ đâu, khỉ mẹ lao tới.

Một đôi mắt đầy hận thù nhìn Tần Tương.

Tần Tương thấy khỉ mặt xanh, liền bỏ chạy.

– ———–

Các bạn đọc tới đây thì cũng ko lạ gì cách tgiả viết, lập từ, lập câu, trùng ý rất nhiều. Cho nên mình đã cố gắng thu gọn dữ lắm lắm, mong là không quá nhàm chán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK