• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Phàm Linh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ:

Con đường phía trước sẽ thế nào? Chắc sẽ rất nhiều nguy hiểm.

Bất luận thế nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục phá vụ án này.

Hoàng Tử Vi thấy cô ngẩn ra, liền hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Dạ Phàm Linh lắc đầu, lấy một mảnh ngọc bội từ trong túi ra.

Một con sư tử đá được chạm khắc trên một miếng ngọc bích.

Nàng vuốt mặt ngọc lạnh lẽo, nói: “Ngọc bội này đã theo tôi từ nhỏ, hi vọng nó có thể đem đến vận may cho chúng ta.”

Hoàng Tử Vi cười: “Nghĩ nhiều rồi, chúng ta nhất định sẽ bình an trở về.”

Dạ Phàm Linh mỉm cười, nói: “Ừ.”

Chúng ta sẽ ổn thôi, tất cả sẽ cùng nhau trở về.

Dạ Phàm Linh ngáp một cái, thời tiết ảm đạm làm nàng hơi mệt.

Nàng xoa đầu nói: “Tôi nghĩ một chút, có gì thì gọi tôi.”

Hoàng Tử Vi gật đầu: “An tâm ngủ đi, tôi thấy vành mắt cô đã thâm quầng rồi.”

Dạ Phàm Linh: “Bận rộn tới mức không có thời gian đắp mặt nạ, lo gì tới thâm mắt.”

Nàng cười với Hoàng Tử Vi, dựa vào ghế, nhắm mắt, rất nhanh thiếp đi.

Hoàng Tử Vi sợ cô lạnh, nên lấy một cái chăn mỏng từ trong balo đắp lên cho cô.

Nhìn cô ngủ yên bình, Hoàng Tử Vi mới yên lòng, ngồi xuống cạnh cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Đoàn tàu chậm chạp dừng lại.

“Xin chào các hành khách, tàu đã vào trạm Lhasa, xin mọi người thu thập hành lý chuẩn bị xuống tàu.”

Một giọng nói nhắc nhở hành khách xuống ga, đã đánh thức họ.

Hai người thức dậy, liếc nhìn nhau. Dạ Phàm Linh giúp Hoàng Tử Vi lấy hành lý, nói: “Đồ của cô để tôi mang, đi thôi.”

Hoàng Tử Vi gật đầu, hai người một trước một sau đi xuống tàu.

Khi đến cửa tàu, Dạ Phàm Linh cầm theo hành lý, nên không cẩn thận đụng vào một người.

Người đó đeo khẩu trang, nhìn Dạ Phàm Linh một chút, rồi nhanh chóng xuống tàu.

Sau khi nhìn thấy Dạ Phàm Linh, bước chân người đó rất gấp gáp, nhanh chóng rời khỏi ga tàu.

Dạ Phàm Linh nhớ, hình như đã thấy ánh mắt đó ở đâu rồi.

Là ai?

Nàng ôm đầu, không nhớ nổi.

Ánh mắt kia sắc bén, nhưng rất lạnh.

Hoàng Tử Vi đi tới hỏi: “Sao vậy? Đầu lại đau sao?”

Dạ Phàm Linh thì thầm: “Tôi vừa đụng phải một người, thấy rất quen, nhưng lại không nhớ ra….”

Sau đó Võ Tân Nhu, Vạn Hiểu Sương, Vu bà bà cũng theo xuống.

Ba người đều mang hành lý, đi tới tụ họp với nhau.

Hoàng Tử Vi nhìn đồng hồ, 14h25 phút.

Nàng thấy mọi người ngồi xe lửa nhiều ngày, đều có chút mệt mỏi.

Hoàng Tử Vi nghĩ một lúc, rồi nói với mọi người: “Chúng ta tìm một nơi để nghỉ trước, mai tiếp tục đi.”

Năm người đem theo hành lý ra khỏi ga xe lửa, bên ngoài có trạm xe bus, có taxi.

Vì không tiện để xách hành lý, nên mọi người thống nhất chọn đi taxi.

Dạ Phàm Linh gọi một taxi, hỏi tài xế: “Xin chào, tôi muốn hỏi, quanh đây có khách sạn nào không?”

Tài xế gật đầu: “Xung quanh đây có rất nhiều, 5 người đang đi du lịch à?”

Dạ Phàm Linh gật đầu: “Phải, tài xế đi không? Chúng tôi muốn khách sạn gần nhất.”

Tài xế nghĩ: “Được, mọi người lên đi.”

Họ bỏ hết hành lý vào cốp sau xe, rồi lên xe.

Tài xế đưa họ đến khách sạn gần ga tàu nhất.

Hoàng Tử Vi lấy căn cước của năm người, thuê ba phòng.

Vu bà bà ở một phòng.

Bốn người họ chia ra hai phòng.

Hoàng Tử Vi cầm thẻ phòng, nói: “Chia phòng thế nào?”

Võ Tân Nhu cười kéo tay Vạn Hiểu Sương: “Em với chị Hiểu Sương ở một phòng, tổ trưởng với tổ phó ở cùng nhau đi.”

Dạ Phàm Linh: “Hai người…..”

Võ Tân Nhu cười khan nói: “Tổ phó, phải hòa thuận với tổ trưởng đó nha.”

Hai người đều cười, trong lòng họ đều biết:

Tổ trưởng với tổ phó đang có vấn đề.

Làm đội viên không thể kỳ đà cản mũi, trái lại nên tác hợp cho họ.

Thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa được cải thiện, nên Võ Tân Nhu thấy hơi sốt ruột.

Lần này cho họ ở chung.

Khẳng định có phát triển.

Võ Tân Nhu lấy thẻ phòng từ Hoàng Tử Vi, nói: “Tụi em lên trước đây, cảm ơn tổ trưởng.”

Vạn Hiểu Sương với Võ Tân Nhu lên lầu, Vu bà bà cũng bị Võ Tân Nhu kéo đi.

Còn lại hai người đứng đó.

Dạ Phàm Linh thấy bầu không khí có chút lúng túng, nói: “Chúng ta cũng lên thôi….”

Hoàng Tử Vi xách hành lý đi phía trước, Dạ Phàm Linh cũng xách hành lý lên theo.

Nàng có chút hồi hộp.

Dạ Phàm Linh hít một hơi tự nhủ: “Mình hồi hộp cái gì chứ? Thả lỏng…..”

Hít thở sâu một lúc, theo Hoàng Tử Vi đi vào phòng.

Hoàng Tử Vi đặt tất cả hành lý lên bàn, Dạ Phàm Linh bỏ hành lý trên tay xuống, ngồi lên giường.

Nàng ngã xuống giường nói: “Mệt quá, đi xe lửa làm lưng đau thật…..”

Hoàng Tử Vi nói với cô: “Đừng ngủ, chúng ta đi ăn đã.”

Dạ Phàm Linh xua tay nói: “Mấy người đi đi, tôi chịu hết nổi, muốn ngủ một chút….”

Nàng nói xong thì nhắm mắt, ngủ luôn.

Hoàng Tử Vi: “Đúng là hết cách với cô, chút nữa tôi đem ít thức ăn về.”

Nàng nhắn tin cho Võ Tân Nhu với Vạn Hiểu Sương.

Võ Tân Nhu nhận được tin nhắn của Hoàng Tử Vi, liền quay sang nói với Vạn Hiểu Sương: “Hiểu Sương, tổ trưởng gọi chúng ta đi ăn. Vậy, chị qua phòng kế bên gọi Vu bà bà nha.”

Vạn Hiểu Sương: “Được, mấy người xuống trước đi, chút nữa chị với Vu bà bà xuống.”

Hai người sắp xếp hành lý xong, mở cửa đi ra ngoài.

Vạn Hiểu Sương đi sang phòng bên cạnh gọi Vu bà bà.

Võ Tân Nhu đi xuống lầu, chỉ thấy một mình Hoàng Tử Vi đang đứng, nàng đi tới hỏi: “Tổ trưởng, chị dám vứt chị Phàm Linh ở lại à?”

Hoàng Tử Vi lắc đầu: “Tôi nào có bản lãnh đó, cô ấy đang ngủ. Mấy ngày trên xe lửa, cô ấy không ngủ.”

Võ Tân Nhu: “Ồ, tổ trưởng đau lòng dùm chị Phàm Linh a!!”

Hoàng Tử Vi tức giận nói: “Em nói cái gì vậy….”

Lúc này Vạn Hiểu Sương dìu Vu bà bà xuống lầu.

Đi tới gần họ, Vạn Hiểu Sương nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hoàng Tử Vi gật đầu: “Đi. Ăn nhanh rồi về.”

Có lẽ vì lo lắng cho Dạ Phàm Linh, Hoàng Tử Vi có chút bất an.

Tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ còn mỗi Dạ Phàm Linh trong phòng.

Đầu nàng lại đau, chấn động từng cơn.

Người đụng phải ở ga tàu là ai?

Cảm giác rất quen, nhưng lại không nhớ được.

Dạ Phàm Linh đau đớn xuống giường, muốn tìm thuốc giảm đau.

Khi lấy thuốc giảm đau ra, Dạ Phàm Linh cắn môi, đổ mấy viên thuốc vào bàn tay.

Nàng muốn tìm nước, có hơi tức giận vì không làm được gì.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, nói: “Xin chào, hôm nay là kỷ niệm 100 ngày thành lập khách sạn. Nên chúng tôi sẽ gửi một món quà lưu niệm, cho các vị khách.”

Dạ Phàm Linh không nói nổi, ngã xuống đất.

Người ngoài cửa lúc này, dùng thẻ phòng mở cửa đi vào.

Nàng nhìn khuôn mặt đó.

Một ấn tượng sâu sắc ở trong đầu nàng.

Khuôn mặt này chính là người đeo khẩu trang, mà nàng đụng phải ở ga tàu.

Đeo khẩu trang, áo đen, cầm trong tay một con dao gọt hoa quả.

Bên tai của nàng truyền đến giọng nói của người áo đen: “Ha ha, Dạ Phàm Linh, giờ chết của cô tới rồi. Cô làm sao có thể ngờ, trong người cô vẫn còn một loại cổ vô hình, không màu không vị, cả Vu bà bà cứu cô vẫn không nhìn ra. Cô sẽ thường xuyên đau đầu, hơn nữa càng lúc càng đau, đến không muốn sống.”

Còn một loại cổ vô hình ở trong cơ thể nàng? Nàng không cảm giác được.

Người áo đen vẫn âm thầm theo dõi tổ trọng án, nên rất rõ hành động của họ.

Đến khi thấy những người khác đã rời đi, chỉ còn lại Dạ Phàm Linh.

Cơ hội đến, thừa dịp này người áo đen đi vào khách sạn.

Chủ khách sạn đã đi ăn, quầy lễ tân không có ai.

Người áo đen biết mỗi phòng đều có khóa dự phòng, nên lục tung các ngăn tủ tìm, cuối cùng đã tìm thấy.

Mỉm cười lên lầu, giả thành phục vụ gõ cửa.

Dạ Phàm Linh chỉ vào người áo đen nói: “Ngươi….ngươi…..”

“Ha ha ha” – Người áo đen bắt đầu cười lớn: “Từ lúc tôi bí mật quan sát các người, ai ngờ họ lại để cô ở lại một mình. Bây giờ trời cũng giúp tôi, cô yếu ớt thế này, thì tôi có thể giết rồi.”

Dạ Phàm Linh nói: “Chờ đã, Doãn Tư San đâu? Ngươi làm gì cậu ấy?”

Người áo đen hừ lạnh, nói: “Cô ấy bị tôi nhốt trong ngục tối ở Vu Trại Miêu Cương. Ha ha, cô còn muốn cứu cô ta sao, không còn cơ hội đâu!!”

Nói xong cầm dao đâm về phía Dạ Phàm Linh.

Trong một nhà hàng trên đường Bát Giác ở Lhasa.

Hoàng Tử Vi đang ăn, nhưng mí mắt cứ giật không ngừng, sự bất an rõ ràng hơn.

Võ Tân Nhu gắp thức ăn cho nàng, Hoàng Tử Vi buông đũa.

Nàng siết chặt tay, nghĩ:

Cảm giác này là gì?

Mình không yên tâm để Dạ Phàm Linh một mình ở khách sạn.

Không được, phải về xem.

Hoàng Tử Vi đứng dậy nói với mọi người: “Mấy người cứ từ từ ăn, tôi về xem thử, cảm giác sẽ xảy ra chuyện.”

Võ Tân Nhu nói: “Này, tổ trưởng, ăn xong rồi đi….”

Nàng lo lắng rời khỏi nhà hàng, chạy một đường về khách sạn không hề suy nghĩ.

Một cảm giác khó chịu đè nặng lồng ngực nàng.

Khi Hoàng Tử Vi chạy về đến khách sạn, thì Dạ Phàm Linh đã nằm trên đất ôm vết thương ở bụng.

Cô ôm chặt vết thương đang chảy máu, kiên quyết nói: “Tổ trưởng, đổi theo hung thủ….”

Ngón tay Dạ Phàm Linh chỉ vào bệ cửa sổ. Cửa sổ mở, trên bệ cửa có dấu giày, rõ ràng hung thủ đã trốn thoát.

Nói xong, Dạ Phàm Linh liền hôn mê. Hoàng Tử Vi gấp gáp bấm gọi 120: “Cứu người…cứu người….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK