• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: “Em không sao, chị đừng lo.”

Nàng cố gượng, nở nụ cười nhẹ với Hoàng Tử Vi.

Nụ cười tuy đẹp, nhưng vẫn thấy miễn cưỡng.

Nàng hi vọng Hoàng Tử Vi đừng vì nàng mà thấy lo lắng.

Sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

Trắng không còn chút máu.

Cuống họng như bị lửa đốt.

Cơ thể Dạ Phàm Linh bắt đầu nóng lên.

Dường như có thể nghe rõ âm thanh hai hàm răng nghiến chặt.

Lúc này, nàng đang tự nói với bản thân là phải chịu đựng.

Dạ Phàm Linh đột nhiên quỵ xuống.

Ói ra một ngụm máu đen.

Máu đen văng tung tóe trên mặt đất.

Dưới đất bị nhuộm một màu đen.

Hoàng Tử Vi đỡ lấy nàng: “Phàm Linh, Phàm Linh……”

Máu đang chảy từ khóe miệng nàng.

Hoàng Tử Vi đau lòng, lau máu cho nàng.

Ngón tay của nàng xoa lên mặt của cô nói: “Đội trưởng, em sợ là…….không thể…ở cạnh chị. Có thể ở bên chị, em đã thỏa mãn……”

Dạ Phàm Linh lại ói máu.

Tay nàng run rẩy, nắm lấy tay Hoàng Tử Vi nói: “Chị biết không……gặp được chị….em cảm thấy rất may mắn….”

Gặp chị, thật sự là may mắn.

Dạ Phàm Linh từ từ nhắm mắt lại.

Ý thức càng trở nên mơ hồ.

Hoàng Tử Vi ôm cô nói: “Em đừng nói…..Em không chết, không chết!!!”

Giọng nói của nàng như đang run rẩy.

Có vẻ hơi kích động.

Nghe thấy tiếng la của nàng….

Vu bà bà đi vào.

Bà đúng lúc đi ngang qua cửa, nên nghe thấy hai người nói chuyện.

Nhớ tới cổ trùng vẫn còn trong cơ thể Dạ Phàm Linh.

Điều này cũng khó trách.

Bách hoa thảo có dược tính rất mạnh.

Chẳng những cứu được Dạ Phàm Linh, còn có thể đánh thức cổ trùng.

Cổ trùng vốn đã bị phong ấn trong cơ thể nàng.

Bây giờ lại bị dược tính của bách hoa thảo thôi thúc, nên cổ trùng càng mạnh hơn.

Không biết Dạ Phàm Linh có thể chống đỡ nổi không.

Vu bà bà nhíu mày.

Cũng có thể là đang lo lắng cho Dạ Phàm Linh.

Sợ cổ trùng ở trong cơ thể nàng lần nữa phát tác.

Vu bà bà đến xem mạch cho Dạ Phàm Linh.

Phát hiện khí huyết hỗn loạn, hơi thở yếu ớt.

Thế nhưng dựa vào bách hoa thảo, vẫn có thể áp chế cổ trùng.

Vu bà bà nói: “Không ổn. Cổ trùng sắp phá vỡ kinh mạch của cô ấy. Bây giờ, chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh để ép cổ trùng ra, nếu không có thể mất mạng. Khả năng quá trình sẽ khá đau đớn, nhưng nếu qua được thì sẽ ổn thôi.”

Hoàng Tử Vi gật đầu: “Được.!”

Nàng sẽ thay cô quyết định.

Trước mắt, chỉ có thể liều một lần.

Hoàng Tử Vi đỡ Dạ Phàm Linh, Vu bà bà bắt đầu làm việc.

Bà dán một lá bùa vàng lên trán Dạ Phàm Linh.

Trán Dạ Phàm Linh bắt đầu toát mồ hôi.

Cổ trùng đang ở trong cơ thể nàng chạy tán loạn.

Bùa chú với cổ trùng bắt đầu nảy sinh xung đột.

Vừa nóng vừa lạnh.

Nàng cảm giác cơ thể lúc nóng lúc lạnh.

Cứ như đang ở trong lò nung.

Chỉ cái chớp mắt sẽ bị cháy thành tro.

Rồi lại đột nhiên xuất hiện ở vùng Bắc Cực lạnh buốt.

Một mình nàng đi trên mặt băng, cả người lạnh đến mức đóng băng.

Đôi môi hé mở, nhưng lại không thể nói ra lời.

Trong lòng của nàng bây giờ, chỉ có Hoàng Tử Vi:

Đội trưởng, chị ở đâu?

Em muốn gặp chị.

Chị ở đâu…..

Dạ Phàm Linh mất phương hướng rồi.

Đơn độc ở trong một nơi rét buốt.

Vu bà bà lo lắng nói với Hoàng Tử Vi: “Tử Vi, mau gọi Phàm Linh tỉnh, không thể để cô ấy ngủ.”

Đôi mắt nàng vẫn đóng chặt.

Hoàng Tử Vi đỡ Dạ Phàm Linh, nói vào tai cô: “Phàm Linh, em phải sống, không được ngủ, nhìn chị…..”

Từng tiếng gọi, xuyên vào trái tim Dạ Phàm Linh.

Ngay lập tức, nàng được kéo về hiện thực.

Khi mở mắt, nàng nhìn thấy Hoàng Tử Vi.

Dạ Phàm Linh nắm tay cô: “Đội trưởng, vẫn được nhìn thấy chị, thật tốt…..”

Nàng biết tình trạng của mình.

Cổ trùng chắc đã gần ăn đến tim.

Nàng sắp chết….

Tại sao lại rời xa nhanh như vậy……

Đã nói mãi mãi ở bên nhau….

Tại sao hôm nay đã đứt đoạn lời thề……

Họ chỉ mới xác nhận tình cảm hôm qua.

Thời gian ngắn ngủi như vậy.

Nhưng nàng cảm giác đã cùng nhau rất lâu.

Rất lâu.

Nàng sẽ nhớ cô mãi.

Dù có chết….

Nước mắt của nàng vô thức chảy xuống.

Phụ nữ đều có linh hồn yếu đuối.

Khi gặp phải chuyện tình cảm, bạn sẽ trở nên không tự chủ.

Tình cảm lấn át lý trí.

Tình cảm giữa hai người phụ nữ, nhất định không phải là do lý trí, mà là sự thu hút từ linh hồn.

Hoàng Tử Vi lau nước mắt cho cô, nói: “Em đừng khóc, em xem chị vẫn đang ở cạnh em, mãi bên cạnh em….”

Ở cạnh em.

Trước sau không rời.

Em có nghe thấy không?

Đó chính là tình yêu của chị dành cho em.

Giọng nói của Dạ Phàm Linh càng lúc càng nhỏ.

Hai tay nàng siết chặt eo Hoàng Tử Vi, nói: “Có thể chết trong vòng tay của chị, em thấy rất hạnh phúc…..”

Ngửi mùi hương quen thuộc trên người Hoàng Tử Vi.

Nó dường như để nàng trở lại thời điểm lúc họ yêu nhau.

Mọi thứ thật rõ ràng.

Hoàng Tử Vi ôm cô, nói với Vu bà bà: “Bà, mau nhanh lên….”

Không dám nhìn những gì Vu bà bà làm.

Hoàng Tử Vi cứ lẳng lẽ ôm chặt cô.

Vẫn luôn nói vào tai cô.

Nàng vẫn luôn bên cạnh cô.

Phương pháp vẫn như trước.

Vu bà bà đặt xuống đất 7 ngọn đèn trục mạng.

Mỗi ngọn đèn đều đại diện cho sự sống của Dạ Phàm Linh.

Nếu tất cả đèn đều tắt, thì Dạ Phàm Linh không còn hi vọng sống.

Tay bà điểm chỉ, đèn trục mạng sáng lên.

Vu bà bà lấy ra kim châm cứu.

Bà muốn dùng cách châm cứu cổ xưa.

Ngoài châm vào những huyệt vị trên cơ thể, còn có thể cấp tốc ép cổ trùng ra.

Đầu tiên, Vu bà bà lấy ra ba cây kim, châm vào huyệt vị trên đầu Dạ Phàm Linh.

Nàng “a” một tiếng.

Trên đầu tỏa ra một ít khói đặc.

Dạ Phàm Linh phun ra một ngụm máu.

Máu bây giờ màu đỏ.

Máu độc đã bị ép hết ra, nhưng cổ trùng vẫn còn bên trong.

Tay nàng run rẩy siết chặt lấy Hoàng Tử Vi.

Dường như nàng đang sợ mất đi cái gì đó.

Càng lúc càng siết chặt.

Hoàng Tử Vi nói: “Phàm Linh, Phàm Linh…..”

Vu bà bà quyết tâm.

Lấy ra 5 cây kim khác, châm vào các vị trí trên cơ thể Dạ Phàm Linh.

Nàng cắn răng, môi bật máu.

Mãi đến khi kim chuyển sang màu đen.

Vu bà bà mới thở phào nhẹ nhõm: “Cổ trùng sắp ra rồi…..”

Trong cơ thể Dạ Phàm Linh có hai sức mạnh đang đối đầu nhau, bài xích lẫn nhau.

Nàng hét lên.

Hoàng Tử Vi ôm nàng, nói: “Phàm Linh, cố chịu, sắp xong rồi….”

Qua nửa giờ.

Dạ Phàm Linh bất ngờ ói ra một ngụm máu lớn.

Trong máu có một con cổ trùng sắp chết.

Cổ trùng dài khoảng 6 tấc, đang nhúc nhích bò trong máu.

Màu vàng nhạt, hai cái vòi vẫn còn đang run động.

Trên người nó toàn là lông, nhìn cứ như sâu róm.

Nó động đậy mấy lần, rồi cuộn người chết.

Cổ trùng đã được ép ra.

Dạ Phàm Linh vẫn hôn mê.

Hoàng Tử Vi lo lắng hỏi Vu bà bà: “Bà, Phàm Linh….”

Vu bà bà: “Cô yên tâm, cô ấy không sao rồi, ngủ một giấc là ổn.”

Đến khi Dạ Phàm Linh tỉnh lại.

Phát hiện đang nằm trên một cái giường gỗ.

Nhìn xung quanh.

Nơi này chắc là khoang nghỉ ngơi trên thuyền.

Hoàng Tử Vi vẫn ở cạnh nàng không rời.

Cô vắt khăn mặt, lau mồ hôi trên trán Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh nắm tay cô nói: “Chị luôn ở đây sao? Xin lỗi…..lại làm chị lo lắng.”

Hoàng Tử Vi lắc đầu: “Đứa ngốc….”

Dạ Phàm Linh xoa nhẹ mặt cô.

Hôn lên môi cô.

Mềm mại, ngọt ngào.

Hai người chìm trong những nụ hôn.

Đến khi thở không nổi nữa.

Dạ Phàm Linh mới thả Hoàng Tử Vi ra.

Hoàng Tử Vi: “Em đúng là không thành thật.”

Dạ Phàm Linh cười nói: “Em đâu cần thành thật…..”

Dạ Phàm Linh cảm giác cơ thể rất thoải mái.

Cổ trùng trong cơ thể nàng đã biến mất rồi.

Dạ Phàm Linh cuối cùng vì họa mà được phúc.

Sau khi ăn bách hoa thảo, thì cơ thể tốt hơn trước rất nhiều.

Dạ Phàm Linh đứng dậy, xem xét xung quanh phòng.

Nàng chú ý đến một cái tủ nhỏ trên bàn.

Mở tủ, hình như có thứ gì đó vừa rơi xuống.

Dạ Phàm Linh đến gần xem, là một sợi dây chuyền bạc.

Mặt dây chuyền là một đóa hoa mẫu đơn đang chớm nở.

Dây chuyền hoa mẫu đơn?

Nó nói nên điều gì?

Nàng cầm sợi dây chuyền, ngửi thấy trong ngăn kéo có mùi tanh.

Dạ Phàm Linh kéo hẳn ngăn kéo ra, thì ra là một miếng thịt đang thối rữa.

Trên miếng thịt thối đầy chuột chết, gián chết.

Những con chuột nhỏ, còn gián bu đầy miếng thịt.

Miếng thịt thủng lỗ chỗ như cái tổ ong.

Con chuột ăn thịt thối, nên cái miệng cũng hôi thối theo.

Miếng thịt thối có màu xanh đậm.

Còn có nhiều chỗ bị gián cắn.

Chất lỏng màu vàng chảy ra từng mấy cái lỗ.

Thật sự rất buồn nôn.

Nàng xé một mảnh giấy gói sợi dây chuyền lại.

Có thể, từ sợi dây chuyền này sẽ tìm ra cái gì đó.

Hoàng Tử Vi đóng tủ.

Hai người không muốn nhìn nữa.

Quá khó ngửi.

Dạ Phàm Linh che miệng, nói với Hoàng Tử Vi: “Chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Hoàng Tử Vi gật đầu.

Hai người rời khỏi phòng nghỉ.

Liền nghe thấy tiếng Tần Tương hét lên “A…….”

Tiếng hét chói tai.

Vang khắp con thuyền.

Ai cũng nghe thấy tiếng hét của cô.

Tần Tương có chuyện?

Hình như đang rất hoảng sợ.

Hai người đi theo tiếng hét của Tần Tương, chạy tới phòng vệ sinh trong khoang thuyền.

Tần Tương ngã ngồi trước của phòng vệ sinh, chỉ tay vào bên trong.

Một cái xác đã chết từ rất lâu đang quỳ trước bồn cầu.

Tay chân bị chặt.

Chỉ còn nửa người.

Trên cơ thể đều có vết bị trói và bị đánh.

Bên trong phòng vệ sinh là một các xác nữ, mái tóc bù xù, mặt úp vào bồn cầu.

Tại sao đầu của cái xác lại úp trong bồn cầu?

Quỳ trên đất, giống như đang cần xin cái gì đó.

Đà Điểu Châu Phi.

Hành động của cái xác giống như một con Đà Điểu Châu Phi.

Khi Đà Điểu Châu Phi sợ hãi, thì nó sẽ cắm đầu xuống đất.

Cô ta đã thấy chuyện đáng sợ gì?

Dường như đang cố né tránh cái gì đó, đầu hơi nghiêng, sắp chui thẳng vào bồn cầu.

Trong bồn cầu đều là máu.

Trên vách phòng vệ sinh cũng có máu bắn lên.

Trên sàn cũng có máu.

Máu kéo dài từ phòng vệ sinh đến hành lang.

Tay chân của cô ta bị người ta nhét vào trong bồn cầu.

Bồn cầu bị nghẹt, không giội nước được, vì bị tay chân chặn lại.

Ngón tay còn đang làm tư thế “cầu xin thần phật phù hộ”.

– ——————–

Hội chứng đà điểu (Ostrich effect) là một hội chứng tâm lý được ghi nhận trong tâm lý học về hành vi tài chính chỉ về hình ảnh con đà điểu chôn đầu xuống cát thường được dùng để ám chỉ những nhà đầu tư không kịp thời phản ứng trước những biến cố quan trọng của thị trường có khả năng tác động lớn tới chính những nhà đầu tư này. Nhà đầu tư kiểu đà điểu sẽ phớt lờ thông tin và coi như không có chuyện gì xảy ra, vùi đầu xuống cát và đợi nguy hiểm qua đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK