• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm vô thức buông xuống, trong rừng vang lên từng đợt tiếng sói tru.

Năm người nhóm lửa, ngồi xung quanh.

Đêm thật đẹp, nhưng cũng thật tối.

Ban ngày không hiểu sự tăm tối của màn đêm, âm u và đau lòng.

Gió đêm thổi tới, cái lạnh ập đến.

Càng yên tĩnh càng khiến người ta không ngủ được.

Nghe thấy tiếng sói tru, Vạn Hiểu Sương có chút lo lắng xoa tay.

Trên trán Dạ Phàm Linh toát đầy mồ hôi lạnh.

Dường như có thứ gì đó trong cơ thể nàng muốn thoát ra ngoài, nàng ngã trên đất cắn môi.

Vu bà bà nói: “Không được, nhanh đè cô ấy lại.”

Bởi vì cái vụ cá mú đen lúc nãy, nên quên mất chuyện của Dạ Phàm Linh.

Lúc này, Vu bà bà mới nhớ ra, liền vào lều, từ trong balo lấy ra đèn Thất Tinh Tục Mạng.

Bảy chụp đèn Thất Tinh được Vu bà bà đặt xung quanh Dạ Phàm Linh.

Vu bà bà lần lượt thắp sáng từng cây đèn.

Dạ Phàm Linh đau đến mất ý thức, khi Hoàng Tử Vi đỡ nàng thì nàng đã ngất đi.

Môi cắn đến bật máu, lòng bàn tay đều tất cả là mồ hôi.

Không ai biết cảm giác của nàng lúc này, trong cơ thể như có kiến bò.

Vu bà bà thi pháp, ngọn đèn Thất Tinh càng lúc càng cháy mạnh.

Mồ hôi trên trán Dạ Phàm Linh cũng dần ít đi.

Tình hình chuyển biến tốt, Dạ Phàm Linh tạm thời hôn mê. Hoàng Tử Vi với Võ Tân Nhu đưa Dạ Phàm Linh vào trong lều.

Vạn Hiểu Sương nhìn Vu bà bà đang thu dọn đèn Thất Tinh, hỏi: “Bà, vết thương của tổ phó thế nào rồi?”

Vu bà bà thở dài: “Chúng ta phải nhanh chóng đến được Vu Trại Miêu Cương, nếu không cổ trùng sẽ dần ăn mòn cơ thể cô ấy.”

Khi Vu bà bà bước vào lều, Vạn Hiểu Sương cảm thấy hình như có một đôi mắt đang nhìn họ.

Cách đó không xa, vài cặp mắt màu xanh lục đang nhìn họ chằm chằm.

Vạn Hiểu Sương nhạy bén.

Sói, là sói.

Chúng nó vẫn không tiến tới, bởi vì sói sợ lửa.

Đống lửa là lý do chúng không dám xông vào.

Đàn sói đang chờ họ đi ngủ, để tấn công.

Vạn Hiểu Sương lấy một khúc củi từ trong đống lửa, ném nó về hướng đám sói đang rình mò.

Trúng vào đuôi một con sói, bốc cháy.

“Gào…gào” tru lên, hai mắt nó trừng Vạn Hiểu Sương.

Đám sói trong đàn liều mạng lao tới, Vạn Hiểu Sương tiếp tục cầm gậy lửa ném về phía chúng.

Lần này ném hụt, mắt thấy đám sói chuẩn bị lao tới.

Hoàng Tử Vi lấy súng, bắn chết một con sói trong đó.

Nàng ở trong lều nghe thấy tiếng sói tru, nên biết xung quanh có sói, còn muốn ăn thịt họ.

Nghĩ tới đây, Hoàng Tử Vi không nghĩ nhiều liền rút súng ra.

Con sói trúng đạn nằm chết trên đất, hai con còn lại chạy trốn vào trong rừng.

Vạn Hiểu Sương nói với Hoàng Tử Vi: “Chúng nó có thể quay lại.”

Bốn con sói chết hết hai con, động vật cũng có lòng trả thù.

Giết bầy đàn của nó, tất nhiên sẽ trở về báo thù.

Đến thời điểm chúng nó gọi thêm nhiều sói hơn, thì họ không còn đường chạy.

Dù sao đạn không còn nhiều lắm, hiện tại Dạ Phàm Linh vẫn còn hôn mê.

Chỉ với một mình Hoàng Tử Vi, không thể bảo vệ tất cả mọi người.

Chuyện xảy ra, nên họ thay phiên trực.

Ba tiếng đổi người một lần.

Hoàng Tử Vi canh gác đến nửa đêm, ngồi một mình trước đống lửa cầm một cái cây.

Nàng liếc nhìn Dạ Phàm Linh đang nằm trong lều.

Cảm thấy đau lòng.

Hoàng Tử Vi nói: “Thật sự hy vọng em sớm khỏe lại.”

Vu bà bà khoác một cái áo từ trong lều bước ra, nghe thấy Hoàng Tử Vi nói.

Bà ngồi bên cạnh Hoàng Tử Vi, nói: “Cô ấy sẽ ổn thôi, theo tính toán thì 4 ngày nữa sẽ tới nơi.”

Hoàng Tử Vi gật đầu nói: “Cám ơn bà, đã chăm sóc chúng tôi cả đoạn đường.”

Vu bà bà lắc đầu nói: “Cô khách sáo rồi.”

Hai người nói chuyện giết thời gian, Vu bà bà đầy ẩn ý nói với Hoàng Tử Vi: “Tình cảm của hai người, đừng chờ đến khi bỏ lỡ mới nói ra.”

Nhìn vào màn đêm, Vu bà bà nói vài lời:

Bạn đã bao giờ gặp người như vậy chưa.

Bạn thích tính cách của người đó, thích nụ cười của người đó, nhìn ngắm vui buồn của người đó.

Giữa hai người không có khởi đầu, cũng chẳng thể kết thúc.

Bởi vì, hai người không cùng một thế giới.

Cái khó quên nhất, chính là chưa từng muốn nhớ, nhưng lại không thể quên.

Bạn phát hiện người đó đã rời đi, nhưng trái tim bạn vẫn còn nhói đau.

Dường như vẫn còn ở trong khung cảnh tươi đẹp đó.

Vẫn như ngày hôm qua, không rời đi.

Nhưng mọi thứ chỉ là mơ.

Có thể cũng không phải là mơ, mà nó thật sự đã xảy ra.

Sự thật có lúc rất tàn nhẫn, ngay cả hồi ức cũng làm bạn thấy nghẹt thở.

Vu bà bà cuối cùng đứng dậy, nói bốn chữ: “Trân trọng cô ấy.”

Hoàng Tử Vi hiểu rõ nàng không chủ động trong tình cảm, nàng biết chứ.

Nàng nghĩ rất lâu, nhưng nàng vẫn lựa chọn im lặng.

Chuyện tình cảm, thật sự không thể do dự.

Hoàng Tử Vi tắt đống lửa, đi vào trong lều nhìn Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh ngồi đó, nhìn Hoàng Tử Vi.

Nàng cảm thấy trong lòng đau nhói.

Ôm lấy nỗi đau, hỏi Hoàng Tử Vi: “Mấy người đang giấu tôi cái gì phải không.”

Trong lời nói của nàng, có một cảm giác cay đắng.

Thấy Hoàng Tử Vi không nói gì, nàng nhếch môi, nói: “Tôi biết cơ thể mình thế nào, đừng gạt tôi.”

Hoàng Tử Vi lắc đầu: “Cô nói gì vậy, có gì……”

Dạ Phàm Linh: “Đừng gạt tôi, tôi biết…..”

Nàng nhắm mắt lại, không muốn nói nữa.

Nàng ghét nhất là bị người khác lừa dối.

Cho dù hỏi thế nào, họ đều lắc đầu nói không.

Tại sao?

Không muốn nghĩ nữa, Dạ Phàm Linh một mình ra ngoài.

Hoàng Tử Vi đuổi theo, nhưng cô càng chạy càng xa.

Trong lòng nàng thật khó chịu: khoảng cách của chúng ta xa vậy sao?

Dạ Phàm Linh càng chạy càng nhanh, Hoàng Tử Vi ở sau không đuổi kịp.

Lạc lối trong rừng, Hoàng Tử Vi vừa chạy vừa gọi tên cô.

Tìm khắp nơi, nhưng lại không thấy đâu.

Hoàng Tử Vi cuống lên, nàng chạy vào sâu trong rừng tìm Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh không biết đã chạy đi đâu, xung quanh toàn là cây.

Ở phía trước không xa, thấy có một hang động.

Trước hang động có một xác chết, dưới đất đầy máu.

Trên mặt xác chết bị khắc chữ “Tám”.

Giống dùng dao, nhưng lại không giống lắm.

Có một vết thương trên cơ thể.

Bụng bị người ta rạch ra, nhìn thấy rõ từng cơ quan, đại tiểu tràng, dạ dày, phổi…đều bị dập nát.

Một chút thịt nát ở bên cạnh xác, còn có kiến bò.

Nhìn thật kinh tởm.

Vô số kiến bò bên trên thịt nát, bu thành một mảng đen.

Đàn kiến đen xem cái xác là đồ ăn, nên vận chuyển thức ăn chỉ còn lại chút thịt vụn.

Dạ Phàm Linh đi tới, người chết chính là tên cướp nàng gặp hôm qua.

Nhìn kỹ cái xác: tim đã bị lấy mất.

Tất cả năm tên cướp đều bị mất tim, nội tạng thì dập nát, trên mặt có vết máu.

Ai đã giết họ?

Tất cả xác đều bị mất tim.

Chỉ có hai khả năng:

Một – không phải do người làm.

Hai – hung thủ có thể là bác sĩ hoặc pháp y.

Chỉ có bác sĩ mới có thể lấy quả tim ra một cách chính xác như vậy.

Dạ Phàm Linh bước tới, nói: “Không giống người làm……”

Bình thường hung thủ sẽ dùng dao cắt tim ra, nên sẽ để lại dấu vết.

Nhưng trên cơ thể họ không hề có vết dao.

Dạ Phàm Linh suy nghĩ một chút, vẫn là nên gọi cho họ.

Nàng lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tử Vi.

Nhưng bên kia truyền tới: cuộc gọi của bạn nằm ngoài vùng phủ sóng.

Dạ Phàm Linh nhìn màn hình điện thoại, không có sóng.

Kỳ lạ! Nơi này sao không có tín hiệu!

Nàng muốn quay trở về, thì nghe thấy giọng nói của Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi gọi tên nàng, Dạ Phàm Linh theo âm thanh đi tìm.

Nhưng tiếng gọi càng lúc càng xa, nên nàng cũng gọi tên Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi lúc này ở trong rừng, đi tới đi lui vẫn vòng vòng một chỗ.

Đi mười mấy lần, Hoàng Tử Vi từ bỏ, tính gọi điện thoại.

Khi nàng gọi điện thoại, cũng vậy: cuộc gọi của bạn nằm ngoài vùng phủ sóng.

Mặt khác, ba người kia ở lều chờ mãi không thấy họ.

Vu bà bà có chút sốt ruột: “Khu rừng lớn vậy, có thể họ bị lạc.”

Vạn Hiểu Sương: “Không được, chúng ta phải tìm họ.”

Ba người quyết định, thu dọn xong lều bạt, đi vào rừng tìm kiếm hai người.

Nghe thấy giọng của Dạ Phàm Linh, Võ Tân Nhu hét: “Chị Phàm Linh, chị Phàm Linh. Chị ở đâu??”

Theo âm thanh, ba người rất nhanh tìm thấy Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh không thấy Hoàng Tử Vi liền hỏi: “Tổ trưởng đâu?”

Võ Tân Nhu nói: “Tổ trưởng đi tìm chị, chị không thấy chị ấy?”

Dạ Phàm Linh cúi đầu nói: “Đều tại tôi chạy quá nhanh, nên chắc tổ trưởng bị lạc. Chúng ta đi tìm.”

Nàng có vẻ hơi hối hận, nghĩ:

Tổ trưởng, xin lỗi.

Tôi nhất định tìm thấy cô.

Mặt trời nóng rực chiếu trên đầu.

Hoàng Tử Vi bị mắc kẹt trong rừng.

Thể lực dùng hết, dưới cái nắng như thiêu đốt, nàng ngất xỉu.

Bốn người tìm khắp rừng không thấy, Vu bà bà nghĩ: “Có khả năng bị lạc vào không gian ẩn của rừng.”

Núi Kỳ lân có một không gian ẩn.

Bên trong không gian này rất trùng điệp.

Xung quanh cây cối đều giống nhau, hầu hết mọi người đều vô thức bị lạc vào.

Người đi vào, liên tục đi lại rồi bị nhốt trong đó.

Càng muốn thoát ra, thì càng không ra được, trong lòng sẽ càng rối.

Thử thách ý chí và tính kiên trì của con người.

Bị nhốt ở một nơi như thế thật đáng sợ.

Bản thân bị bao vây ở một nơi tăm tối.

Không có nước, không đồ ăn, không động vật, chỉ có chờ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK