• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Phàm Linh dường như nghe có ai nói bên tai, nàng mở mắt, nhìn thấy Hoàng Tử Vi.

Tay của cô đang đặt bên má trái của nàng.

Tỉnh lại trong hoàn cảnh này…có chút lúng túng.

Hoàng Tử Vi lập tức thu tay về.

Dạ Phàm Linh yếu ớt nói: “Tổ trưởng, tôi làm sao vậy? Cảm giác không có sức.”

Hoàng Tử Vi thổi thổi chén thuốc, nói: “Cô vừa mới tỉnh thôi, uống đi, không sao rồi.”

Hoàng Tử Vi suy nghĩ, nên dối Dạ Phàm Linh, không thể nói cho cô biết.

Cô chỉ vừa mới tỉnh, nói cô biết rằng chỉ sống được nửa tháng, sợ cô sẽ không tiếp thu được.

Dạ Phàm Linh cầm chén thuốc, uống một hớp nói: “Vẫn rất đắng.”

Hoàng Tử Vi cười, đi tới bàn cầm một gói kẹo.

Sớm biết Dạ Phàm Linh uống thuốc sẽ thấy đắng, nên nàng mua kẹo.

Nàng đưa kẹo cho cô, nói: “Tôi biết cô sợ thuốc đắng, uống xong thì ăn nó.”

Dạ Phàm Linh gật đầu: “Cảm ơn, tổ trưởng.”

Khi Hoàng Tử Vi quay đi, một giọt nước mắt vô tình từ viền mắt rơi xuống.

Lo lắng cho em nhiều vậy, thấy em không sao, tôi thật yên tâm.

Lúc này, nàng cảm giác nước mắt đã chảy tới khóe miệng.

Rất mặn và đắng.

Nhưng trong lòng nàng, điều này rất đáng giá, bởi vì Dạ Phàm Linh đã bình an.

Dạ Phàm Linh nhìn thấy Hoàng Tử Vi ra ngoài, muốn đuổi theo. Nhưng khi bước xuống, nàng phát hiện bản thân không có sức.

Hoàng Tử Vi đi ra ngoài, nghe thấy ba người đang thảo luận về vết thương của Dạ Phàm Linh.

Vu bà bà nói thương thế của Dạ Phàm Linh rất nặng, có lẽ ngày mai mới hồi phục sức khỏe.

Tối đó, họ thu dọn hành lý, sáng mai sẽ phải tiếp tục hành trình.

Hoàng Tử Vi thu dọn hành lý của mình và Dạ Phàm Linh, nhìn Dạ Phàm Linh nằm trên giường vẫn yếu ớt.

Nàng buông đồ trong tay xuống, đi đến cạnh cô nói: “Đỡ hơn không?”

Dạ Phàm Linh gật đầu: “Vẫn không có sức, mong là mai sẽ khá hơn.”

Hoàng Tử Vi ngồi cạnh cô nói: “Sẽ ổn thôi.”

Nhìn mặt cô tiều tụy, Hoàng Tử Vi không biết phải làm gì.

Nàng không đành lòng nhìn cô như vậy.

Dạ Phàm Linh: “Tổ trưởng, cô sao vậy?”

Hoàng Tử Vi chậm rãi nói với cô: “Không sao, nghỉ sớm, mai phải đi tiếp.”

Dạ Phàm Linh: “Cô cũng thế.”

Tắt đèn, một màu đen.

Hai người không ngủ, ai cũng đều có tâm sự.

Hoàng Tử Vi lo lắng cho Dạ Phàm Linh.

Còn Dạ Phàm Linh thì nghĩ:

Không thể làm phiền tổ trưởng lo lắng cho mình trên đường đi.

Hoàng Tử Vi đang do dự, có nên nói trong cơ thể Dạ Phàm Linh vẫn còn cổ….

Nghĩ tới đây, Hoàng Tử Vi nhìn về Dạ Phàm Linh đã nhắm mắt ngủ.

Nhìn dáng vẻ ngủ yên của cô, Hoàng Tử Vi không đành lòng nói với cô.

Nếu em biết, sẽ thế nào?

Mình tạm thời không thể nói với em ấy, đến khi tới được Vu Trại Miêu Cương tìm vu sư, mình mới yên lòng.

Hoàng Tử Vi thở dài, cố gắng nhắm mắt ngủ.

Hôm sau, 5 người xuất phát đi tới Đoạn Bối Sơn.

Qua ba ngọn núi, một cái hồ lớn.

Điểm dừng đầu tiên khi đi Miêu Cương là: Đoạn Bối Sơn.

Đằng sau mọi người là một dãy núi.

Truyền thuyết về Đoạn Bối Sơn, nói về một cặp đôi nữ yêu nhau, nhưng chết tha hương ở dưới chân núi Đoạn Bối.

Có người nói họ bị đẩy xuống núi.

Cái chết của họ rất thảm.

Khuôn mặt bị hủy, hai chân gãy, thế nhưng hai cô gái vẫn ôm chặt lấy nhau.

Người dân sống ở Đoạn Bối Sơn có lòng tốt an táng cho họ.

Ngày thứ 7 sau khi chết, có người nhìn thấy bóng hai cô gái đang đi trên núi.

Người nhìn thấy liền sùi bọt mép, bị sợ mà chết.

Không ai biết hung thủ là ai, không ai biết hai cô gái là ai, cũng không ai đến tìm họ.

Vụ việc liền chìm xuống.

Những năm gần đây, rất nhiều người đến Đoạn Bối Sơn, dường như còn có thể nghe thấy giọng nói ai oán của hai người.

Còn có người sợ đến mức rơi xuống Đoạn Bối Sơn, dưới Đoạn Bối Sơn toàn là xương và đầu lâu người.

Do đó, dân cư sống ở Đoạn Bối Sơn liền tạo ra một phiên bản như thế này:

Hai cô gái vô tội yêu nhau, bị người ta giết chết, rồi biến thành quỷ hồn trở về báo thù những người đi ngang qua.

Gặp người giết người, rồi ăn thịt rút xương.

Theo những người trở về từ Đoạn Bối Sơn, cảnh tượng dưới chân núi làm họ sợ đái ra quần.

Lúc đó không kịp phản ứng, chỉ sợ đứng im tại chỗ.

Các khúc xương xếp chồng lên nhau như một hình vẽ.

Họ không thể diễn tả được, nó giống như một bức tranh.

Hàng ngàn khúc xương được xếp thành một bức tranh?

Trong bức tranh, có một người phụ nữ nằm trên đống rơm, trên người được trang trí rất nhiều trang sức hình đầu lâu, rồi dùng những khúc xương miêu tả dáng vẻ của cô.

Khi họ nhìn thấy cô gái trong tranh ấy, trong đầu sẽ nghĩ đến hai cô gái đã chết.

Từ đó, không ai dám leo Đoạn Bối Sơn nữa.

Người dân địa phương thậm chí còn khắc một tấm biển, đặt ở trên đường Đoạn Bối Sơn: không muốn chết, hãy đi nhanh.

Họ dừng lại nghỉ chân trước Đoạn Bối Sơn.

Võ Tân Nhu hỏi Vu bà bà: “Vu bà bà, không có đường nào khác để đi sao?”

Vu bà bà kéo Võ Tân Nhu, nói nhỏ: “Đúng là có, nhưng mất rất nhiều thời gian, tận 3 ngày. Nếu vậy sẽ chậm trễ việc cứu Dạ Phàm Linh, chúng ta chỉ đành đi qua Đoạn Bối Sơn….”

Mọi người đều biết Dạ Phàm Linh không biết cơ thể có vấn đề, nên rất nhiều việc họ phải nói sau lưng Dạ Phàm Linh.

Năm người nhìn địa hình của Đoạn Bối Sơn.

Có vẻ hơi trũng, trên đỉnh bằng phẳng, ở giữa thì đứt đoạn.

Con đường đã hỏng, không đi được.

Nghe nói lúc trước núi bị sụp, nên bị tách ra ở giữa.

Bay….họ chỉ có thể bay.

Chỉ có cách duy nhất là:

Muốn đi bộ qua núi, chỉ có thể đi xuyên qua phía dưới Đoạn Bối Sơn.

Có vài người rất vất vả đến được núi, nhưng thấy cái bảng cảnh báo như vậy.

Họ có thể vượt qua không?

Võ Tân Nhu đi qua tấm biển, cảm thấy chóng mặt.

Vu bà bà vội kéo cô lại nói: “Tân Nhu, đừng. Tôi thấy có người đã đặt pháp trận ở đây, cố ý không cho chúng ta đi qua.”

Để Dạ Phàm Linh không nghe thấy, Vu bà bà chỉ đành nói nhỏ với Võ Tân Nhu.

Võ Tân Nhu nghe vậy, liền chạy tới nói chuyện với Hoàng Tử Vi.

Hoàng Tử Vi nghĩ, nói: “Núi này không phải có người ở sao? Chúng ta đến hỏi cách qua núi.”

Võ Tân Nhu: “Em cũng thấy vậy.”

Năm người lại từ con đường lên núi đi xuống, nơi dân cư đang sinh sống.

Trước lối vào làng có biển: Đoạn Bối thôn.

Nhìn từ xa, đều là các tòa nhà 3 tầng.

Mỗi nhà đều có cửa hai lớp chống trộm.

Điều khiến người ta thấy kì lạ là.

Vẫn đang ban ngày, nhưng nhà nào cũng đóng chặt cửa.

Trên đường không thấy một bóng người.

Người ở đây đâu cả rồi?

Hoàng Tử Vi đỡ Dạ Phàm Linh, Dạ Phàm Linh đi một lúc, nói với nàng: “Tổ trưởng đừng dìu, tôi có thể tự đi.”

Nàng vừa buông tay, Dạ Phàm Linh liền muốn ngã.

Hoàng Tử Vi nhanh chóng đỡ: “Vẫn là để tôi dìu.”

Võ Tân Nhu đi phía trước, tùy ý bấm chuông một căn nhà.

Bấm chuông gần 5 phút, không có ai mở cửa.

Võ Tân Nhu đập cửa hét: “Có ai ở nhà không, mở cửa!!”

Lúc này, có người trên lầu mở cửa sổ, hét lại: “Mấy người là ai, đừng có làm phiền tôi, đi đi!!”

Võ Tân Nhu hét lên với người trên lầu: “Xin chào dì, chúng tôi muốn đi qua Đoạn Bối Sơn, nên muốn hỏi cách để đi qua.”

Dì Đoàn vừa nghe Võ Tân Nhu nói, đi xuống lầu.

Mở cửa, nhìn một lượt họ, rồi nói: “Mấy người là ai, muốn chết à, qua Đoạn Bối Sơn? Vậy thì từng người đi chết đi.”

Vạn Hiểu Sương nói: “Dì đừng có trù ẻo chúng tôi, chúng tôi thật sự muốn qua Đoạn Bối Sơn.”

Dì Đoàn nói tiếp: “Tôi không lừa mọi người. Những năm gần đây, ai đi qua Đoạn Bối Sơn phải chết thì chết, phải điên cũng điên rồi.”

Võ Tân Nhu kéo tay dì Đoàn nói: “Dì, chúng tôi thật lòng muốn đi qua đó. Dì có thể nói một chút về Đoạn Bối Sơn không?”

Dì Đoàn nói: “Thật lòng? Cô gái, thật lòng thì có thể qua được Đoạn Bối Sơn sao? Đoạn Bối Sơn thật sự rất nguy hiểm.”

Dì đánh giá họ một chút, xem ra cũng không phải người xấu, dì Đoàn liền mời họ vào nhà ngồi.

Họ đi vào nhà dì Đoàn.

Đồ đạc trong nhà dì Đoàn có thể coi là đơn giản, với hai màu trắng đen.

Lúc này, một chú chó vàng dì Đoàn nuôi chạy đến, vừa thấy người lạ, nó liền sủa “gâu, gâu, gâu.”

Dì Đoàn sờ đầu nó nói: “Hoan Hoan đừng nghịch, họ không phải người xấu.”

Dì Đoàn sống nhiều năm ở Đoạn Bối thôn, dựa vào việc nuôi heo để kiếm sống. Truyện Tiên Hiệp

Có một trại heo phía sau ngôi nhà ba tầng.

Trang trại được dì Đoàn mở rộng.

Từ vài con, bây giờ đã được trăm con.

Nuôi heo cũng giống như đầu tư.

Lúc heo bán không được giá thì thua lỗ, còn lúc cao điểm thì lại không đủ heo để bán.

Dì Đoàn tiết kiệm được khá nhiều nhờ việc bán heo.

Dì không lấy chồng, đến nay vẫn sống một mình.

Dì không thấy cô đơn, có chú chó ở cùng mình.

Mỗi ngày cho heo ăn, dắt chó đi dạo, là những việc dì yêu thích.

Dì không có ước mơ to lớn như những người khác, miễn là được ăn, được ngủ, được chơi là vui.

Dì Đoàn tên đầy đủ là Đoàn Tư Tư.

Cái tên cha mẹ đặt cho dì có vẻ mềm mại, nhưng tính cách của dì thì có chút kì lạ.

Đoàn Tư Tư không thích tiếp xúc với nhiều người.

Đoàn Tư Tư thích một mình, thích đọc kinh Phật.

Đoàn Tư Tư tình nguyện ở với chú chó của dì, cũng không muốn nói chuyện với người trong thôn.

Dì lấy từ trong tủ lạnh ra vài ly nước ép trái cây, đưa cho họ nói: “Nếu như thường ngày, tôi đã sớm đuổi người. Hôm nay coi như là có duyên, nên mới để mọi người vào.”

Dạ Phàm Linh hỏi dì: “Tôi muốn hỏi, sao trong thôn ai cũng đóng cửa vậy?”

Đoàn Tư Tư bất đắc dĩ nói: “Đều là do Đoạn Bối Sơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK