Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Mễ Chúc đỏ mặt bị tiên sinh nhà mình xoay qua xoay lại vài lần, ngắm nghía đủ.

“Này là sao vậy…?”

Cậu thẹn thùng lí nhí nhỏ hỏi.

“Trang phục dùng để mặc vào ngày đó.”

Lộ Nguyên Hầu ngắm đủ rồi, ở trước mặt con trai mà sàm sỡ ba ba nó chỗ nọ một chút, chỗ kia một chút, sờ đến ba ba nó mềm nhũn tựa vào người cha nó, còn nó thì bò một bên chơi đồ chơi gia gia nó gửi đến tới quên trời quên đất.

“Tiên sinh…”

Tiểu Beta thân thể vẫn còn mẫn cảm vì trận kích tình tối qua, hiện tại bị sờ soạn như vậy không nhũn ra mới là lạ.

Khổ nổi cậu chưa từng từ chối người đàn ông này cái gì, hiện tại càng không. Nhắc nhở cũng là yếu ớt đáng thương như vậy.1

“Làm sao?”

Ai đó còn dám hỏi, nữa ôm cậu trong ngực, một chút đều không sợ làm nhăn trang phục mới mà mò mẫn eo mông tiểu Beta, trông chẳng khác gì một tên sắc lang…

“Em đói bụng…”

Này không phải cậu nói giỡn. Sáng nay cậu không dậy nổi, hiện tại còn chưa ăn gì.

Lộ tướng lưu luyến vài cái trên eo cậu, vừa động thủ giúp cậu cởi bộ đồ trên người ra. Đương nhiên trong lúc đó cũng không quên ăn đậu hủ rồi.

Bỗng nhiên…

“Nha! Nha!”

Ống quần Lộ Nguyên Hầu bị một cái tay nhỏ nắm, ai đó còn bập bẹ nói mấy chữ. Có điều bộ dáng nó hung dữ, rõ ràng là cho rằng hắn đang ăn hiếp ba ba nó đến mặt mũi đỏ bừng.

Đoàng!

Hạ Mễ Chúc đỏ lựng cả tai lẫn cổ, soát một cái vùng khỏi tay Lộ tiên sinh, nữa kéo quần ngủ thoải mái nữa bỏ chạy mất dạng.

Lộ Nguyên Hầu nhìn nữa bờ mông trắng nõn chưa kịp che lại của tiểu Beta nhà mình, rất không phúc hậu mà nhếch môi cười khẽ.

“Khỉ! Xấu!”

Con trai nhỏ vẫn còn đang tố cáo hắn ăn hiếp ba ba nó.

Lộ Nguyên Hầu cúi xuống bế bỏng nó lên, ở trên không trung cho nó đi tàu bay một vòng.

“Hắc hắc! Bay! Bay! Cha! Bay!”

Y như rằng thành công lấy lòng được đứa nhỏ ngây thơ Hạ Mễ Thụy đến không còn nhớ gì nữa. Đứa nhỏ âm thanh như chuông bạc, khỉ gì đó cũng chạy mất, lập tức gọi cha cha không ngừng.1

Dỗ được đứa nhỏ rồi, Lộ Nguyên Hầu đặt nó xuống thảm lại, để cho nó tự mình chơi, bản thân xếp gọn lại y phục dự tiệc mà gia gia đứa nhỏ gửi đến, mang đi giặt cùng với quần áo mới của Hạ Mễ Thụy.

Lúc Hạ Mễ Chúc từ nhà bếp đi ra chỉ thấy một mình tiểu Mễ Thụy đang lăn lộn trên thảm.

“Cha con đâu?”

Hạ Mễ Chúc nữa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nó, nữa hỏi.

“Chá! Chá!”

Đứa nhỏ bỏ qua món đồ chơi, bám vào người cậu đứng lên, vừa vươn tay chỉ chỉ trên lầu.

“Chúng ta đi tìm cha nhé!”

Cậu bế nó lên, cười nói.

“Giá! Giá!”

Đứa nhỏ tựa như sắp được ba ba đưa đi tìm bảo vật, hơ hơ cánh tay nhỏ ngắn ngủn như củ sen, hưởng ứng hết mình.

Hạ Mễ Chúc hạnh phúc ôm nó đi tìm cha nó.

Hai người một đường đi lên lầu, lại từ cầu thang đến thư phòng.

Bởi vì Hạ Mễ Chúc nghĩ Lộ Nguyên Hầu sẽ ở trong thư phòng. Kết quả là cửa thư phòng mở.

Bình thường Lộ Nguyên Hầu không ở bên trong thì sẽ không đóng cửa, hiện tại Hạ Mễ Thụy không có khả năng sẽ bò được vào đó quậy phá nên Lộ Nguyên Hầu vẫn cứ để như vậy.

Thư phòng không có, hai ba con lại tiếp tục đi đến phòng ngủ.

Kết quả vẫn là không có.

Ngôi nhà này chẳng có mấy phòng, bên trên lầu một là thư phòng, hai phòng ngủ, ba là phòng giặt giũ.

Ngẫm lại thì Hạ Mễ Chúc cũng sơ sơ đoán được tại sao Lộ tiên sinh lại đến phòng giặt giũ. Thế là cậu làm dấu suỵt với đứa nhỏ, rồi rón rén ôm nó tiến về phía cửa phòng giặt giũ nối liền với ban công trên lầu hiện đang mở hé. Đứa nhỏ đáng yêu mở to đôi mắt sáng trong tràn ngập chờ đợi, hết nhìn ba ba lại nhìn cánh cửa, háo hứng vô cùng.

Nơi khe cửa chiếu rọi ánh sáng trắng chói mắt, còn có tiếng máy giặt kêu ù ù.

Hạ Mễ Chúc xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Lộ tiên sinh.

Không biết là vì nguyên nhân gì nhưng Lộ tướng không hề nhận ra ngoài cửa đã xuất hiện hai nhân tố có ý đồ không đẹp, cứ như vậy mà đưa lưng về phía cửa, mặt hướng về phía ban công, tựa như đang ngắm cảnh.

“Bắt được ngài rồi!!”

“Chá! Chá!”

Hai cha con tập kích thành công.

Nhưng không chỉ Lộ Nguyên Hầu mà cả hai người bên kia màn hình cũng giật mình vì sự xuất hiện nhí nhảnh của hai ba con.

Năm người, hai ở bên kia màn hình hội tụ cùng một chỗ, vừa đủ ba đời.

Trực diện đối mặt.

Không khí im lặng ba giây.

“Sao lại lên đây?”

Lộ Nguyên Hầu là người phá vỡ tình thế trước tiên, hắn đưa tay nhận lấy đứa nhỏ đang tò mò dán mắt vào màn hình tinh tế, hiếu kỳ trợn tròn mắt nhìn người bên kia.

“Tiên sinh… Em xin lỗi…”

Hạ Mễ Chúc yếu ớt nói, cũng không dám nhìn người đang cùng Lộ tiên sinh nói chuyện.

Trong lòng cậu ảo não cực kỳ. Bình thường cậu rất quy củ, chưa từng có chơi trò trẻ con như vậy với Lộ tiên sinh. Không biết hôm này tại sao lại ấm đầu nữa. Kết quả không hù dọa được Lộ tướng, lại quấy rầy ngài ấy nói chuyện với người ta, xấu hổ chết được.

Chủ tớ hai người bên kia màn hình nhìn cảnh thiếu niên khép nép đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn thành thật nhận sai, trong lòng tự nhiên cảm thấy hài hòa dị thường.

Nếu Beta kia là Omega nữa thì sẽ càng hài hòa hơn. Trong lòng Nguyên Dực thầm nghĩ, cũng thầm thở dài. Chỉ là ông không ngờ lần thứ hai gọi cho Lộ Nguyên Hầu chỉ vì hỏi hắn đã nhận được đồ chưa lại để cho ông nhìn thấy hai ba con kia. Niềm vui bất ngờ đủ để xao dịu rất nhiều nuối tiếc.

Có điều… Nguyên Dực nhìn đứa con trai ưu tú của mình, tự nhiên tò mò không biết hắn sẽ xử lý tình huống này thế nào.

Là thuận nước đẩy thuyền hay lấp liếm cho qua chuyện.

Còn có, Beta này vậy mà không có nhận ra thân phận của ông.

Này không thể trách Hạ Mễ Chúc. Cậu sống ở vùng nông thôn lạc hậu, lại còn bị gia đình hắt hủi, không thể chú ý đến tình hình trên đế quốc cũng là bình thường. Hơn nữa trong suy nghĩ của Hạ Mễ Chúc, có lẽ cả đời của cậu đều không có cơ hội tiếp xúc với người như Quốc Vương, hoàng tộc gì đó, thì càng không có để tâm chuyện này. Một nguyên nhân nữa đặc biệt quan trọng là, cậu không có nhìn kỹ người bên kia cũng như hoàn cảnh bên đó. Nếu không cậu đã có thể dựa vào những thứ xung quanh, quần áo hay là phục sức để nhận diện được thân phận của người này rồi.

“Không sao, không phải chuyện gì quan trọng.”

Lộ Nguyên Hầu sờ đầu nhỏ của tiểu Beta trấn an.

“Vậy tiên sinh, em đi nấu cơm trưa.”

Hạ Mễ Chúc trong lòng thở phào một cái, không lại tiếp tục ở đây quấy rầy tiên sinh nhà mình mà lí nhí nói.

“Ừm, con để tôi trông.”

Lộ Nguyên Hầu không có nói thêm, thái độ vẫn bình thường mà đưa tiễn tiểu Beta nhát gan rời đi.

Cả quá trình bên kia đều không nói tiếng nào, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.

Cuối cùng nơi phòng giặt giũ chỉ còn hai cha con đối diện với chủ tớ hai người bên kia màn hình.

“Gọi gia gia.”

Lộ Nguyên Hầu đối với Hạ Mễ Thụy trên tay nhắc nhở.

“Gia gia!”

Hiện tại Hạ Mễ Thụy đã có thể gọi chuẩn xác chữ này rồi, miệng nhỏ cũng ngọt như được bôi mật, gọi đến trong lòng người bên kia muốn tan chảy.

Nguyên Dực không nghĩ sớm như vậy được nghe tiểu hoàng tôn gọi gia gia, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến ông đỏ đôi mắt.

“Tốt lắm!”

Nguyên Dực thật lòng mà nói chỉ muốn bay đến bên kia, bế đứa nhỏ vào tay cưng nựng thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK