Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đưa nó cho em đi.”

Hạ Mễ Chúc vươn tay ra với Hạ Mễ Thụy trong lòng Lộ Nguyên Hầu.

“Ba ba!”

Đứa nhỏ lập tức nhào qua.

Lộ Nguyên Hầu thuận tay đưa cho cậu.

Vệ Kiêu bên kia vẫn còn đang ngẫm nghĩ lời nói của Lộ Nguyên Hầu. Càng nghĩ càng thấy không đúng.

“Không đúng! Cậu không phải người như vậy.”

Hắn lắc đầu khẳng định.

“Cho dù Quốc Vương của Tây quốc đổi người cậu cũng sẽ không quan tâm, sao sẽ quan tâm bọn họ rảnh hay không rảnh.”

Nghe hắn nói lời này, Hạ Mễ Chúc mới cảm thấy Vệ Kiêu thật sự là bạn thân của tiên sinh nhà cậu.

“Bọn họ đã làm gì rồi sao?”

Vệ Kiêu nghiêm mặt nhìn Lộ Nguyên Hầu.

Hạ Mễ Chúc cũng nhìn Lộ Nguyên Hầu.

Nhưng Lộ Nguyên Hầu lại lơ đãng nhìn Hạ Mễ Chúc.

Hạ Mễ Chúc ngẩn ra. Sau đó, cậu khẽ rũ mắt.

Vệ Kiêu cũng theo hắn nhìn Hạ Mễ Chúc. Thấy dáng vẻ của cậu, hắn ngờ ngợ ra chuyện gì.

“Chuyện đó, em đúng là quên, tiên sinh.”

Hạ Mễ Chúc trước tiên lên tiếng.

Lộ Nguyên Hầu không nói gì chỉ nhìn cậu.

“Ngài đã nói không hề để ý, em cũng không để ý. Sau đó em không gặp họ nữa, lại thêm nhiều chuyện… Em là quên thật.”

Cậu giải thích.

“Hai người họ tìm cậu?”

Vệ Kiêu không nghĩ hai tên này vừa đến đã chạy đi tìm Hạ Mễ Chúc. Mà xem ra, hành vi không hẹn mà đến này không hề lễ phép chút nào.

“Chiều hôm đó trên đường trở về hai người họ chặn đường tôi. Tôi nói không quen. Ở đây là Tây Hoang, họ không dám cường ngạnh.”

Hạ Mễ Chúc rũ mắt.

“Không ngờ cậu lại dám xem như không biết họ.”

Vệ Kiêu thật phải nhìn cậu với con mắt khác.

“Tiên sinh đã bảo tôi làm vậy.”

Hạ Mễ Chúc đẩy trách nhiệm cho Lộ Nguyên Hầu.

Lộ Nguyên Hầu không nói gì, trực tiếp nhận nồi.

“Đây thật đúng là tác phong của cậu ấy.”

Vệ Kiêu nhún vai, tỏ ra bất lực.

“Nhưng hai người này, chẳng lẽ vẫn không buông tha lôi kéo cậu?”

Hắn nhìn Lộ Nguyên Hầu.

“Chỉ sợ không phải vì lôi kéo.”

Lộ Nguyên Hầu hạ mắt, cầm bình trà lên rót thêm vào ly mình.

“Lần sau em lại gặp họ, trực tiếp gọi cho tôi, không cần cùng họ day dưa.”

Lời này hắn nói giọng có hơi trầm.

“Em biết rồi, tiên sinh.”

Hạ Mễ Chúc cúi đầu.

“Hiện tại cậu yêu cầu công tác huấn luyện cho hai người họ như vậy, họ làm gì có thời gian đi tìm tẩu tử. Đến thời gian đi lôi kéo làm quen cũng không có nữa.”

Vệ Kiêu điều hòa tình hình nói.

“Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.”1

Lộ Nguyên Hầu so với ai hiểu biết hai người kia hơn, cảnh giác vẫn hơn.

“Tôi sẽ giúp cậu để ý hai người họ nhiều hơn.”

Vệ Kiêu biết Lộ Nguyên Hầu làm việc trước nay luôn chu toàn mọi thứ. Làm vậy cũng vì không muốn Hạ Mễ Chúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Làm anh em, hắn chủ tâm chú ý nhiều hơn là được.

Lúc này đồ ăn cũng được mang lên, ba người bắt đầu ăn cơm.

Hạ Mễ Chúc vừa ăn vừa đút cho Hạ Mễ Thụy.

Ban đầu Lộ Nguyên Hầu còn lo cậu xử lý không được, nhưng xem ra đứa con này của hắn thật sự rất khiến người bớt lo.

Vệ Kiêu nhìn đứa nhỏ cứ đút tới là há miệng kia, thật sự có chút nghĩ muốn kiếm về một đứa.1

“Nó thật ngoan. Không biết con tôi sau này có được như vậy không nữa.”

Hắn than thở.

“Vậy cậu cũng phải có trước rồi tính tiếp.”

Lộ Nguyên Hầu gắp đồ ăn cho Hạ Mễ Chúc, như vậy cậu chỉ cần ăn đồ ăn hắn gắp, không cần mệt nhọc gắp đồ ăn ở chỗ xa.

“Thôi đừng nói. Tôi còn chưa muốn lập gia đình.”

Vệ Kiêu chỉ là nói vậy thôi.

“Vệ gia sẽ không để yên cho cậu.”

Lộ Nguyên Hầu chọc thủng tầng giấy mỏng trong lòng hắn.

“Dù sao họ cũng không thể chạy đến Tây Hoang tìm tôi.”

Vệ Kiêu lạc quan nói.

“Nói trước bước không qua.”

Lộ Nguyên Hầu không cho hắn thong thả.

“Cậu lo nhà cậu đi!”

Hắn nổi giận. Sợ nhất là cái miệng quạ đen của Lộ Nguyên Hầu.

“Nó ăn xong rồi?”

Lộ Nguyên Hầu thật sự quay qua nhìn hai ba con bên cạnh.

Hạ Mễ Chúc gật đầu.

“Đưa nó cho tôi, em ăn đi.”

Lộ Nguyên Hầu nhấc đứa nhỏ trên đùi cậu lên đùi mình, một tay ôm nó, một tay so với Hạ Mễ Chúc ăn cơm còn thoải mái hơn.

Dù ba người họ là đãi buổi tiệc nhỏ xem như gặp mặt giới thiệu nhau nhưng quân nhân khi ăn cơm chính là vẫn nhanh như vậy. Một bữa cơm cộng thêm nói chút chuyện cũng chỉ tốn một tiếng đồng hồ. Lúc ba người đến căn-tin còn chưa quá đông người. Lúc này trở về thì lại gần như kín hết chỗ.

“Lộ trung tướng, Vệ thiếu tướng!”

Thấy bọn họ, đám người ngồi tại chỗ làm lễ chào hỏi.

Chào xong họ lại đưa mắt tò mò nhìn Hạ Mễ Chúc đi theo phía sau, một bộ muốn nói lại sợ nói không đúng.

Việc Lộ Nguyên Hầu kết hôn thật sự là không giấu được ai, nhưng chưa có ai nhìn thấy vị nhà kia của Lộ tướng, sợ nhận lầm đến tai tẩu tử thật sự, không phải là ra chuyện sao.

Còn có, đứa nhỏ trên tay Lộ tướng mới càng khiến họ kinh hãi hơn. Lộ tướng vậy mà có một đứa nhỏ lớn như vậy. Họ không có nghĩ đó không phải con hắn, bởi vì đứa nhỏ này lớn lên giống hắn quá mà.

“Các người có phải chào thiếu ai không?”

Vệ Kiêu lên tiếng nhắc nhở họ.

“Tẩu tử khỏe!”

Đám người đồng thanh. Hạ Mễ Chúc có chút ngại nhưng vẫn gật đầu chào hỏi họ cho phải phép, chỉ cần không quá thất lễ là được. Dù sao thân phận của Lộ Nguyên Hầu vẫn cao hơn họ.

“Còn không phải Lộ tướng không đãi tiệc, chúng tôi mới không dám nhận bừa sao? Lỡ mà nhận sai…”

Một vị thượng tá lên tiếng thanh minh.

“Tẩu tử không phải còn đang đi học sao? Mấy người yên tâm, nếu sau này hắn không bù lại, tôi sẽ là người đầu tiên tìm hắn tính sổ.”

Vệ Kiêu lên tiếng giải thích.

“Nói vậy sau này tẩu tử có khả năng nhập ngũ rồi, không đãi tiệc bù là không được đâu, Lộ tướng.”

“Đúng vậy.”

Lộ Nguyên Hầu không thể không lên tiếng: “Nhất định.”

Ba người rời khỏi căn-tin, vậy mà ở trên đường gặp hai người Nguyên Thịnh, Nguyên Nhạc.

Hai người này chịu mấy ngày huấn luyện thôi mà sắc mặt có chút tàn tạ, nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu mới đầu còn rất không vui, nhưng sau đó lập tức đổi sắc mặt. Chỉ là vẻ mặt đó, ánh mắt bất mãn đó ba người Hạ Mễ Chúc không ai không nhìn thấy.

“Hai vị đến ăn cơm trễ vậy?”

Vệ Kiêu lên tiếng trước. Hiện tại tuy là vẫn ở trong quân khu nhưng khi Vệ Kiêu nói chuyện với họ vẫn rất khách sáo.

“Có chút chuyện thôi.”

“Vị này là Lộ phu nhân đi.”

Thịnh – Nhạc hai người nối đuôi nhau vừa đáp vừa hỏi, ai nấy đều nhìn Hạ Mễ Chúc sau lưng Lộ Nguyên Hầu.

“Tôi thấy kiến thức của Lộ phu nhân không được nhiều cho lắm. Lộ tướng nên phổ cập cho cậu ta nhiều hơn, trách để đắc tội với người tính tình không tốt.”

Nguyên Nhạc có phần âm dương quái khí, rõ ràng là vẫn canh cánh chuyện hôm đó Hạ Mễ Chúc làm bộ như không biết hai người bọn họ.

“Mỗi người là công dân lương thiện của đế quốc, nếu đắc tội chỉ vì người ta chẳng quen biết mình thì đó chính là kẻ xấu, là tiểu nhân, vậy có đắc tội thật hay không hắn ta cũng sẽ tính toán. Hơn nữa mỗi người đều có quyền kết giao bạn bè theo ý mình, là ai quy định phải biết một người xa lạ, lại có ý đồ không tốt với mình chứ? Hai người không cần thiết lo chuyện nhà của tôi. Phu nhân nhà tôi, tôi muốn em ấy quen ai thì quen người đó, có đắc tội với ai thì tôi sẽ đến gánh, không phiền hai người nhọc lòng.”1

Lộ Nguyên Hầu lạnh lùng nhìn họ.

“Còn nữa, bất kể hai người có thân phận gì, hiện tại vẫn là một binh sĩ trong quân khu. Đối diện với người nhà của trưởng quan lại không có thái độ tôn trọng, kỷ luật là nhẹ, đuổi khỏi quân khu là nặng. Tôi chỉ nhắc một lần, hai người tự mà lo liệu cho tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK