Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Tấn!”

Phập!

“A!”

Giang Tấn hô nhỏ một tiếng, bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị không biết đã đeo bám hắn bao nhiêu đêm.

Giang Tấn đã nhiều lần nghiêm túc hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó rốt cuộc có bao nhiêu ám ảnh hắn mà khiến hắn đêm đến là ôm mộng mà ngủ. Sau đó hắn vẫn cho rằng chẳng có gì đáng sợ như vậy cả.

Họa chăng nếu có thì chính là cảm giác tim đập nhanh đến hoảng hốt kia. Cho dù là lúc nhìn thấy người kia đã tai qua nạn khỏi, còn thăng quan tiến chức nữa thì cảm giác kia vẫn là đeo bám hắn đến giờ.

Chiến sự đảo Vàng đã kết thúc được mấy tháng rồi, hắn cũng đã trở lại học viện tiếp tục đi học.

Bởi vì nhiều lý do hắn không biết mà hắn đã lâu không tiếp xúc với người kia. Lắm lúc hắn nghĩ giữa hắn và người kia đã chấp dứt rồi, cho dù hắn mỗi đêm đều bị người kia quấy rầy đến không ngủ nổi.

Có hôm hắn còn đổ mồ hôi hột khi mơ thấy đối phương lưng cắm mũi tên còn không tha mà đè hắn xuống cắm lại nữa kia. Buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy đũng quần ướt sũng hắn chỉ cảm thấy hết sức ba chấm rồi bình tĩnh đứng dậy đi vào phòng tắm tiêu diệt sạch sẽ dấu tích đáng xấu hổ kia ngay và luôn.

Ừm thì hắn thừa nhận mình cũng có chút chút thích ở bên cạnh người đó, chỉ là…

Ting.

Vòng tay của hắn vang lên một tiếng thanh thúy đánh động sự chú ý của Giang Tấn đang chiến đấu quên mình với đĩa thức ăn trước mặt.

“Phụt! Khụ khụ khụ!!!”

Giang Tấn vừa nhìn tin nhắn trên vòng tay đã không nhịn được mà phun hết cơm từ trong miệng ra.

“Cậu làm sao thế?”

Hạ Mễ Chúc nữa nói, nữa đưa cho hắn ly nước.

Giang Tấn cảm thấy may mắn vì lúc đó mình cúi đầu, nếu không một miệng cơm kia sẽ phun hết lên mặt Hạ Mễ Chúc mất thôi. Hắn nói không nên lời đón lấy ly nước cậu đưa, ực ực uống cạn mới miễn cưỡng bình ổn được cơn xúc động khi bị tin nhắn kia lôi đển sặc.

Hạ Mễ Chúc thấy sau khi Giang Tấn bình ổn lại xong cũng không có làm ra hành động nào khác mà bình tĩnh ăn cơm tiếp thì khó hiểu. Nhưng cậu không có hỏi han gì mà tiếp tục cùng hắn ăn cơm.

Chỉ là có vẻ người bên kia không có vì hắn không trả lời mà ngừng lại, không ngừng triển khai thế công đi oanh tạc vòng tay của hắn.

Ting ting ting…

“…”

“…”

Hạ Mễ Chúc nhìn bạn mình câm nín như vậy, trước khụ một cái, sau thì cẩn thận hỏi: “Cậu không trả lời người ta sao?”

“…”

Giang Tấn cảm thấy mình đã xem thường người đàn ông đã quá ba mươi kia rồi. Hắn không chút nghi ngờ mà nghĩ người này nhất định là mới hết bận xong đã lập tức đi tìm hắn. Cho dù hắn khi nghĩ đến khả năng này thì trong lòng cũng không phải không vui. Chỉ là…

A Tấn! Sao em có thể tuyệt tình như vậy???

A Tấn! Em dám không trả lời tôi!!

Em đừng nghĩ hiện tại tôi không thể về mà dám chơi trò làm lơ với tôi!

A Tấn! Uổng công tôi đỡ cho em một mũi tên, đau chết đi được… Mà không, bị em thờ ơ mấy tháng mới khiến tôi thương tâm tuyệt vọng nhất.

Bla bla bla… Một đống lớn tin tức chẳng khác nào thê tử đang oán trách phu quân sao quá lạnh nhạt kiểu này, Giang Tấn tự nói hắn ăn không tiêu, cũng không muốn ăn chút nào!!!

Anh thôi đi được không?

Hắn ở dưới ánh mắt tìm tòi của Hạ Mễ Chúc mà tạch tạch tạch nhắn tin lại cho người kia.

Bên kia tựa như không nghĩ hắn sẽ trả lời nhanh như vậy nên có chút khựng lại, nhưng sau đó đã tiếp tục cà khịa hắn.

Em thật quá đáng!

Giang Tấn bất lực day day cái trán, đặng nói vói Hạ Mễ Chúc: “Tôi về trước đây.”

Hạ Mễ Chúc đương nhiên hiểu sao hắn phải về lúc này, có điều cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cậu và Vệ tướng…”

Giang Tấn bị hỏi thì ngừng một chút nhưng vẫn nói: “Tôi không biết nữa, ngài ấy rất cố chấp.”

Hắn không hiểu hắn có cái gì cho người này cố chấp thế nữa.

“Cậu thì sao?”

Hạ Mễ Chúc cẩn thận nhìn hắn hỏi. Quan trọng vẫn là cảm xúc của Giang Tấn.

“Tôi sao? Tôi không biết.”

Giang Tấn bất lực. Đặng hắn nhún vai nói: “Tới đâu hay tới đó đi.”

Hạ Mễ Chúc nhìn bóng lưng đi xa của Giang Tấn, tự lý giải cái câu cuối cùng hắn nói. Chính là chỉ cần Vệ Kiêu vẫn đeo bám hắn mãi thì hai người họ vẫn sẽ như vậy ở bên nhau. Lấy một hình thức không chắc chắn như vậy mà ở bên nhau.

Cậu chỉ có thể im lặng duy trì cho hắn thôi.

Từ hôm Vệ Kiêu nhắn tin cho hắn, sau đó họ vẫn giữ liên lạc như vậy một thời gian rất rất lâu.

Mà họ không chỉ có giao lưu xa như vậy, mỗi năm Vệ Kiêu có thời gian về đại lục thì nhất định sẽ đến tìm hắn. Tuy những lúc đó hai người chỉ có lăn giường và lăn giường nhưng đúng thật là giống như hai người đang yêu xa.

Rốt cuộc là họ có phải thật đang yêu nhau hay không Giang Tấn không biết. Hắn không nói gì, Vệ Kiêu càng không. Mặc cho họ vẫn một mực duy trì tất cả như vậy tận hai năm.

Lén lén lút lút hai năm.

Giang Tấn đã là sinh viên năm tư của học viện quân đội, lại thêm một năm nữa thì hắn có thể tốt nghiệp được rồi. Đến lúc đó hắn có thể cầm theo quân hàm tiến vào quân khu, làm một quân nhân chính thức.

Có điều bình yên của họ cũng chính thức ở lúc này chấm dứt.

Vệ gia.

Giang Tấn đã nghĩ vài năm như vậy mà Vệ Kiêu còn chưa cưới một Omega về sinh con thì Vệ gia sao có thể ngồi yên cho được. Nhưng họ có thể tìm đến gặp hắn, rốt cuộc là do Vệ Kiêu để lộ hay do Vệ gia đã nhìn thấy dấu vết ở đâu mà lại truy lùng được tới hắn, Giang Tấn đều không biết.

Hắn hiện tại chỉ nghĩ nên đối phó với tình huống này thế nào.

Giang Tấn nhìn hai Omega nam một tuổi chừng năm mươi được bảo dưỡng rất tốt, một độ mười bảy mười tám tuổi mà sắc mặt không có quá nhiều thay đổi cho lắm. Có lẽ là trong thâm tâm hắn nghĩ hắn và Vệ gia có liên quan gì đâu chứ.

“Cậu là Giang Tấn?”

Vệ phu nhân quan sát Giang Tấn từ trên xuống dưới mấy lượt rồi mới cất lời.

“Đúng vậy.”

Giang Tấn gật đầu.

“Tôi là ba của a Kiêu. Đây là Tô Thanh – Bạn đời chúng tôi chọn cho nó, chỉ đợi nó về làm lễ kết hôn.”

Vệ phu nhân không có kiêu ngạo… À đâu, dù ông ấy không biểu hiện ra nhưng bên trong cung cách, lời nói đều như có như không mà hiện hữu cho người khác thấy rồi. Lại còn đánh phủ đầu hắn bằng một Omega bạn đời tương lai của người kia nữa chứ.

Thật sự, Giang Tấn có chút muốn cười lắm nhưng hắn phải tận lực kiềm chế lại.

“Nhìn cậu cũng là một Alpha có năng lực, chưa nhập ngũ đã có quân hàm chuyên nghiệp rồi. Người như cậu không lo không có người yêu thích, còn có thể tìm thấy một người bạn đời ưu tú.”

“Vệ phu nhân, ngài muốn nói cái gì thì nói thẳng ra đi.”

Giang Tấn tại thời điểm ông ấy vừa ngừng lại thì lập tức chen vào nói. Từ đầu chí cuối hắn đều không nhìn Omega bên cạnh ông ấy, mặc cho đối phương không ngừng tìm tòi cùng địch ý nhìn hắn.

“Nếu a Kiêu nó uy hiếp cậu thì chúng tôi sẽ không cho nó làm như vậy nữa…”

“Tại sao ngài lại đến đây tìm tôi, còn nói với tôi những lời này?”

Giang Tấn không có kiên nhẫn mà trực tiếp cắt ngang ông ấy. Cũng không đợi cho ông ấy trả lời hắn đã nói luôn: “Người ngài nên đi tìm là Vệ tướng, không phải tôi.”

“Anh nghĩ chúng tôi muốn đến đây tìm anh sao?”

Tô Thanh có lẽ đã nghẹn nãy giờ rồi, nhịn không được mà bực bội trừng hắn.

“Các người không thể khuyên được anh ta nên đến đây tìm tôi? Các người nghĩ có thể tìm được cái gì ở chỗ tôi sao?”

Giang Tấn lại vẫn điềm tĩnh như không, không có nhìn Tô Thanh mà hướng Vệ phu nhân hỏi.

Vệ phu nhân bị hắn hỏi khó, nhất thời chỉ biết nhíu mày nhìn hắn.

“Các người nghĩ tôi là gì của anh ta?”

Giang Tấn từ bi mà đổi một cách nói khác cho dễ trả lời.

Quả nhiên là dễ hơn thật. Chưa đợi Vệ phu nhân nói gì thì Tô Thanh đã chen vào trước: “Chẳng lẽ hai người không phải đang quen nhau? Hay anh không hề thích Vệ tướng?”

Chậc… Giang Tấn khẽ nhấp môi trong lòng vì cách nói chuyện của Tô Thanh.

Bọn họ chắc chắn là nghĩ Vệ Kiêu thích hắn nên mới không chịu nghe lời mà tìm Omega đến kết hôn. Không thuyết phục được Vệ Kiêu thì đến đây bẫy hắn chắc.

Chỉ là…

“Tôi có thích anh ta không thì liên quan gì các người.”

“Anh!”

Tô Thanh bị lời của hắn làm cho nghẹn, giận mà không biết nói lại thế nào.

“Chuyện của Vệ gia các người thì đi mà tìm anh ta nói chuyện, không cần đặt tâm tư lên người tôi. Chỉ cần các người có thể thuyết phục được anh ta thì chẳng cần đến chỗ tôi làm gì, tôi sẽ không níu kéo anh ta, mặc cho các người có tin hay không.”

Giang Tấn nhìn Vệ phu nhân lãnh đạm nói, trước khi hai người trước mặt lại nói cái gì thì hắn nói luôn: “Nhưng chỉ cần anh ta không chủ động rút lui, ai cũng không có khả năng bảo tôi cách xa anh ta ra.”

Cho dù hắn đứng trước mặt Vệ Kiêu có tỏ ra sợ sệt Vệ gia như thế nào thì hắn cũng không phải người sợ đầu sợ đuôi. Trước không sợ, hiện tại càng không có lý nào lại sợ nữa cả. Yêu đương là quyền lợi của mỗi người, Vệ gia chỉ có thể quản Vệ Kiêu, không thể quản người khác. Nếu họ vẫn không biết nói lý lẽ mà làm chuyện xấu với hắn, Giang Tấn tự nhận không phải quả hồng mềm cho ai muốn nắn thì nắn.

“Hiện tại hai người có thể đi về được rồi.”

Giang Tấn nói xong thì đứng dậy đi trước.

Hạ Mễ Chúc thấy hắn đi thì ngồi ở cách đó không xa cũng đứng lên theo.

“Cậu yên tâm, Vệ gia sẽ không dám làm gì cậu đâu.”

Hạ Mễ Chúc vỗ vai hắn đảm bảo.

Giang Tấn chỉ cười chứ không nói gì cả.

Người ta nói người có tình thì sẽ được hồi đáp, câu này Giang Tấn không biết có đúng hay không nhưng sự nổ lực của Vệ Kiêu hắn đều nhìn trong mắt. Vệ Kiêu đều im lặng mà chứng minh cho hắn thấy đoạn tình cảm này anh ta dành cho hắn là nhiều ít cỡ nào. Chuyện hôm nay hắn không trách Vệ Kiêu, hắn cũng phải có trách nhiệm trong mối quan hệ không đầu không cuối này, xem như là một cách đáp lại anh ta.

Lại đợi thêm hai năm nữa đi.

Hai năm, sau khi hắn ra trường. Nếu Vệ Kiêu vẫn không từ bỏ thì hắn sẽ cho mối quan hệ không đầu không cuối này một cái kết viên mãn.

Giang Tấn nghĩ như vậy, chuyện hôm nay hắn cũng không có nói cho Vệ Kiêu, Vệ Kiêu lại càng không nhắc với hắn nữa chữ.

Thế nhưng Giang Tấn biết Vệ Kiêu đã biết rồi.

Bằng chứng là Vệ gia không có ai đến tìm hắn nữa, mà Vệ Kiêu cũng không có kết hôn với ai.

Hai năm sau.

“Cậu muốn thuyên chuyển đến đảo Vàng?”

Hạ Mễ Chúc tuy hỏi như vậy nhưng không hề có bất ngờ chút nào mà còn trêu chọc nói: “Vệ tướng rủ cậu bỏ trốn à?”

Giang Tấn bắt đắc dĩ nhìn cậu.

“Cậu đã nói với ngài ấy chưa?”

Hạ Mễ Chúc lại hỏi.

“Nói làm gì?”

Giang Tấn hờ hững nói.

“Cũng đúng, cho anh ta một bất ngờ nhỉ?”

“…”

Giang Tấn cạn lời thật sự.

Nhưng hắn không có nói gì thêm cả, sau khi nhận được giấy thuyên chuyển từ tay Lộ Nguyên Hầu thì cùng với Hạ Mễ Chúc ăn bữa cơm tạm biệt rồi thu dọn lên đường.

Chỉ là lúc đó hắn hờ hững như vậy với Hạ Mễ Chúc, thời điểm nhìn người kia không chút bất ngờ nào khi thấy sự xuất hiện của hắn thì Giang Tấn lại không nhịn được mà hỏi: “Sao anh không bất ngờ chút nào vậy?”

Vệ Kiêu lập tức nhào đến ôm lấy eo hắn nhếch đôi môi mỏng quyến rũ kia mà cười nói: “Tôi biết miệng em cứng vậy đó chứ tâm rất mềm.”

“Xì!”

Giang Tấn bất mãn hừ một cái.

Trải qua thời gian lâu như vậy, hắn đã có thể ở trước mặt người này thể hiện sự phun tào của mình đối với anh ta rồi.

“A Tấn em nói đi! Em có muốn một hôn lễ không? Tôi nhất định sẽ làm cho em!”

“Anh tào lao vừa thôi!”

“Ha ha ha!”

Giang Tấn nhìn nụ cười vui vẻ của ai đó, biệt nữu mà bệt miệng nhỏ nói: “Anh cũng đừng có hối hận.”

“Không thể nào! Tôi đã dùng năm năm để theo đuổi em, không lý nào tôi từ bỏ được.”

“Nếu có ngày đó tôi nhất định sẽ thiến anh!”

“Tôi cho em thiến! Em đến “thiến” tôi đi!”

“Anh lưu manh!”

Tạm biệt cặp đôi Kiêu – Tấn!!!

Phía sau có một phần hậu truyện đặc biệt cực kỳ dài, nếu các bạn muốn xem thì ra sức mà nhấn like để được xem. Trước đó tg sẽ cho các bạn một đoạn ở chương sau, tiếp đó xem vào biểu hiện của các bạn mà tg có quyết định viết tiếp nữa không.

Hậu truyện đặc biệt có độ dài tương đương với 17chương truyện bình thường nhưng nếu các bạn biểu hiện tốt, tg sẽ không cắt nó ra quá nhiều mà chia nó thành 6 chương.

Đừng tiếc chi một like để được xem trọn vẹn và nhanh chóng với tốc độ xét đánh nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK