Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy chưa đủ nhưng cũng gần sát rồi nên tác giả vẫn cho các bạn chương nhé. Hôm sau cố gắng hơn nhé! Moa moa!1

Trước khi Lộ Nguyên Hầu cúi xuống muốn bế cậu lần nữa, Hạ Mễ Chúc lật đật nói:

“Cõng.”

Không phải cậu cảm thấy được hắn bế đi là có gì đó không thể chấp nhận được. Thế nhưng cậu tưởng tượng được nằm trên tấm lưng dày rộng của người này, tự nhiên cảm thấy rất muốn thử một lần.

Lộ Nguyên Hầu nhìn vào đôi mắt sáng như sao trời của cậu, không nói gì mà ngồi xuống đưa lưng ra.

Hạ Mễ Chúc nhẻm miệng cười, lập tức nằm lên.

Người đàn ông dễ dàng dùng một tay bợ mông cậu, nhấc cậu lên, ra cửa.

Quả nhiên giống như cậu nghĩ.

Hạ Mễ Chúc nhìn tầm mắt so với mọi khi cao hơn thật nhiều. Giống như một người lùn bỗng trở nên cao lớn, cảm giác rộng rãi thoáng đãng này thật sự khiến người bị mê hoặc. Tấm lưng người đàn ông thật lớn, thật an toàn, thật vững trãi, chỉ muốn mãi được hắn cõng lấy, đi đến cuối cuộc đời.

“Thích được cõng?”

Lộ Nguyên Hầu cảm nhận được sự vui vẻ của cậu, còn có khóe môi cứ nhếch lên bên hõm cổ của mình, ôn nhu tràn ra đáy mắt.

“Ừm…”

Hạ Mễ Chúc ôm chặt cổ người đàn ông, hàm hồ đáp lại.

Ngày còn nhỏ mỗi lần cậu nhìn thấy người khác được cha mẹ cõng, cậu ao ước không chịu được. Không ngờ, đến khi trưởng thành, còn sinh đứa nhỏ rồi, cậu mới được trải nghiệm điều này. Tâm, thật sự rất thỏa mãn.1

“Em muốn cái gì, chỉ cần nói ra, tôi đều sẽ cho em.”1

Lộ Nguyên Hầu vững vàng cõng cậu băng qua con đường đến học viện.

Thời điểm họ đi, trên sân huấn luyện đã có rất nhiều sinh viên đang xếp hàng chuẩn bị vào tiết.

Hạ Mễ Chúc có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn đến đây. Mặt cậu đỏ, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.

Lộ Nguyên Hầu cõng cậu đến tận nơi tập bắn mới thả cậu xuống.

Tuy Hạ Mễ Chúc không thể kiểm tra nhưng nhìn xem vẫn là nên.

Lúc này vẫn còn sớm, đám bạn học vừa thấy cậu đã bu tới hỏi han. Sau khi Giang Tấn trở về đã kịp thời kể cho họ nghe. Mà hiện tại những chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh đã được thông báo rõ ràng trên diễn đàn trường, ai ai cũng biết. Đối với những người bạn học này, việc Hạ Mễ Chúc có thể trụ được dưới tay bốn Alpha đến khi Lộ tướng tới đã là một kỳ tích, rất đáng được khâm phục.1

Trong đám bọn họ Alpha là nhiều nhất. Mà Alpha, muốn để họ tin phục chỉ có sức mạnh tuyệt đối, Hạ Mễ Chúc đã xây dựng hình tượng của mình trong lòng họ rất tốt.

“Thi tốt nhé.”

Hạ Mễ Chúc chậm rãi nói.

“Đừng nói nữa, lỡ làm cậu rách da chảy máu, Lộ tướng sẽ xẻo chúng ta.”

Giang Tấn xua tay.

Đám bạn học gật đầu tỏ vẻ.

Dù Lộ Nguyên Hầu bình thường đối với Hạ Mễ Chúc cũng nghiêm khắc như vậy, thế nhưng rời xa việc học, ngài ấy đều rất cưng chiều Hạ Mễ Chúc, đối xử với cậu tốt đến nổi họ cũng ghen tỵ dù không biết là ghen tỵ cái gì. Nhưng chính việc làm vừa ôn nhu vừa nghiêm khắc như vậy mới khiến cho người khác động dung, cũng tin phục hắn.

Một Lộ tướng công tư phân minh, không thiên vị lúc không nên thiên vị, lại rất thiên vị lúc nên thiên vị, mị lực thật sự là quá lớn.1

Sự việc đánh nhau vì ghen ăn tức ở tại học viện quân đội cùng với những hậu quả phía sau khiến cho cả đế quốc đều chấn động. Mà Diêm gia cũng vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng.

Nổi tiếng đến mức Diêm Hầu Tước nộ khí công tâm, ngã bệnh.

Ngã bệnh a… Đúng là một cách làm tốt. Thế nhưng nên bồi thường thì vẫn phải bồi thường, nên giải quyết vẫn phải giải quyết, mặt mũi không thể vãn hồi là kết cục đã định, dùng cái cớ ngã bệnh để tránh bị chê cười cũng chỉ là lừa mình dối người.

Diêm Tố Nhữ không có bị học viện đuổi học, thế nhưng chính bản thân cô ta cũng không ở lại nổi, mà Diêm gia càng không thể để một mối nhục là cô ta ở bên ngoài. Ai biết chuyện này chưa xong lại ra chuyện khác, Diêm Hầu Tước sẽ thật sự ngã bệnh không dậy nổi.

Số tiền Lộ Nguyên Hầu yêu cầu bồi thường không hề lớn, càng không quá phận đối với Diêm gia, thế nhưng mặt mũi của Diêm gia… Đây đúng là sự bồi thường thấy máu.

Trong vòng Omega có địa vị ở đế đô, ai cũng chê cười mỉa mai Diêm Tố Nhữ. Thế nhưng ai không phải giống như cô ta, tiếc hận vô cùng chứ.

Nhưng ván đã đóng thuyền, dù Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega, có điều họ đều cho rằng mình cao quý, ai sẽ hạ thấp mình đi tranh giành với một Beta.

Có Diêm Tố Nhữ đi thử lửa là đủ rồi.

Việc lần này trở thành đề tài bàn tán cho quý tộc đế đô, mỗi lần nhìn thấy Diêm Tố Nhữ là lại lấy ra châm chọc, kết quả dẫn đến một đoạn thời gian dài cô ta cũng không dám đi đâu.

Nhưng đây đã là chuyện sau này, càng không liên quan đến Hạ Mễ Chúc.

Cuộc sống của cậu trong thời gian này thật sự là nhàn đến chảy nhớt.

Trước đây tất bật vội vàng, hết đi lại về, bận rộn để ý thời gian. Hiện tại có một tuần nghỉ ngơi thôi Hạ Mễ Chúc cũng thấy không được quen cho lắm.

Dù vậy thời gian vẫn trôi qua nhẹ nhàng, điềm tĩnh. Cuối tuần lại đến rồi.

Ngày này tuần trước Lộ Nguyên Hầu đã nói đưa cậu và Hạ Mễ Thụy đi thành trấn sắp đồ đạc các thứ. Hiện tại dù Hạ Mễ Chúc bị thương, nhưng đi lại vẫn được. Mà cho dù cậu không đi được, Lộ tướng vẫn có thể hai tay hai đứa, bế đi đến cùng trời cuối đất cũng được nữa.1

Vậy nên đúng hẹn, sáng hôm chủ nhật, một chiếc xe chuyên đụng của quân đội đậu ở trước cổng ký túc xá. Vốn dĩ là Lộ Nguyên Hầu tính tự mình lái xe đưa hai ba con đi. Nhưng giờ Hạ Mễ Chúc không thể nhiều ôm Hạ Mễ Thụy, vậy nên lái xe do tiểu binh đến phụ trách, Lộ Nguyên Hầu ôm Hạ Mễ Thụy, cùng nhau ngồi ở ghế sau, bắt đầu chuyến đi chơi cuối tuần của họ.

Hạ Mễ Thụy chỉ được đi xe một lần lúc đến Tây Hoang, lúc này ngồi trong lòng Lộ Nguyên Hầu cứ không ngừng xoay mông tới lui, ê a tròn mắt nhìn ra ngoài xe lại nhìn đến trong xe, hưng phấn quá mức.

Bởi vì quá hưng phấn, hành trình dài hai tiếng lái xe nữa đường nó đã mệt mỏi ngủ mất.

Nhưng vừa ngừng xe nó đã tỉnh lại, giống y như chuông báo thức, không lệch một phân.

“Đứa nhỏ này…”

Hạ Mễ Chúc cười chỉ vào mũi nó mắng.

“Ba ba! Đi đi!”

Tiểu Mễ Thụy chỉ tay lung tung vừa ê a nói.

“Ừm!”

Hạ Mễ Chúc cười cưng chiều nhìn nó: “Nhưng mà ba ba không có bế con nha, con phải tìm cha con.”

Hạ Mễ Thụy nghẹo đầu nhìn cậu một lúc, giống như đang xử lý câu cậu vừa nói.

“Cha! Cha! Đi đi!”

Nghĩ đủ rồi nó hô lên.

“Ha ha! Thông minh lắm nha, bảo bối!”

Hạ Mễ Chúc cười lên, bẹo má nhỏ phúng phính của nó không tiếc lời khen ngợi, chọc cho đứa nhỏ cười khanh khách.

Lộ Nguyên Hầu tay ôm đứa nhỏ, nắm tay Hạ Mễ Chúc chậm rãi đi vào trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố kế bên quân khu Tây Hoang – Già La.1

Hạ Mễ Chúc lần đầu đến nơi như vậy, đôi mắt cảm thấy không đủ dùng. Biểu tình của cậu cùng Hạ Mễ Thụy trong lòng Lộ Nguyên Hầu giống nhau như đúc. Lại thêm Lộ Nguyên Hầu cao lớn, tổ hợp ba người có chút kỳ lạ giống như hắn dẫn hai đứa nhỏ đi chơi siêu thị này khiến người ta nhìn lại không ngừng.

Ba người xuất phát sớm, chỉ có mình Hạ Mễ Thụy là được uống sữa rồi không thấy đói, nhưng hai người lớn thì cần phải ăn sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK