Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Buổi chiều lạnh, em không có cái áo khoác nào sao?”

Lộ Nguyên Hầu trước khi ra cửa nhìn lại Hạ Mễ Chúc.

Hạ Mễ Chúc xấu hổ lắc nhẹ đầu. Bộ đồ trên người cậu cũng không hề mới mẻ gì nhưng là bộ nhìn được nhất trong số đồ ít ỏi kia. Bình thường cậu toàn để tâm đến Hạ Mễ Thụy, chưa bao giờ để ý mình. Sau khi đến đây trừ đi học ra cậu cũng không có đi đâu, càng không cần quan trọng chuyện ăn mặc cho ai nhìn.

Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu hai giây, sau đó đưa Hạ Mễ Thụy cho cậu: “Chờ tôi.”

Hạ Mễ Chúc nhìn hắn đi lên lầu, ôm Hạ Mễ Thụy một cục tròn vo đáng yêu đội cái mũ hình con hổ màu đỏ, giống như kim đồng bước ra từ trong tranh tết đợi hắn.

Có lẽ cậu thật sự nên quan tâm mình nhiều hơn, ít nhất không khiến cho Lộ Nguyên Hầu mất mặt.

Cậu đang thẩn thờ thì cảm thấy trên vai hơi nặng, lập tức bừng tỉnh.

Lộ Nguyên Hầu ôm lại đứa nhỏ.

“Mặc vào đi.”

Hắn nói.

Hạ Mễ Chúc nhìn lại cái áo vừa được khoác trên vai cậu, là loại áo khoác măng tô nhưng không quá dài. Chắc là áo của Lộ Nguyên Hầu, chỉ là bình thường hắn đều mặc quân trang nên trông nó còn rất mới. Bây giờ tuy hắn không mặc quân phục nhưng thời tiết này đối với hắn là không cần mặc áo khoác làm gì. Mà Hạ Mễ Chúc thể chất không bằng hắn, quần áo trên người mỏng manh, cái áo khoác này là vừa đẹp. Mặc trên người cậu đến tay cũng nhìn không thấy, vạt áo quá mông cậu, trực tiếp thành một cái áo khoác dài nhưng không cho người khác cảm giác lượm thượm. Rộng một chút cũng không sao, còn cho người khác cảm giác cậu được bảo bọc đến kín kẻ.

Trên áo còn vươn mùi của Lộ Nguyên Hầu, chỉ cần là người có thể ngửi thấy mùi tin tức tố, ngửi một cái là có thể giúp hắn khẳng định chủ quyền.

“Đi thôi.”

Hai người chu toàn ra cửa.

Người Lộ Nguyên Hầu muốn Hạ Mễ Chúc gặp, không ai khác ngoài Vệ Kiêu.

Địa điểm gặp mặt là căn-tin quân khu, chỉ là không phải nhà ăn chung mà là phòng riêng tầng trên.

Hạ Mễ Chúc chưa từng đến căn-tin quân khu, nhưng cậu không ngờ nơi này lại có hai tầng, còn sẽ có phòng riêng.

Vệ Kiêu đã ngồi sẵn trong phòng, đang nhăm nhi ly trà, thấy bọn họ bước vào thì đứng lên đón.

“Rõ ràng cả ngày đều rảnh, sao không trực tiếp hẹn buổi trưa? Tôi còn muốn cho hai người tân hôn vui vẻ mà.”

Vệ Kiêu lập tức lởn sởn.

Hạ Mễ Chúc vừa nghe hắn nói mấy chữ “tân hôn vui vẻ” đầy ẩn ý kia đã đỏ mặt.

“Buổi sáng dọn nhà, đưa em ấy đi làm kiểm tra sức khỏe.”

Lộ Nguyên Hầu kéo ghế cho Hạ Mễ Chúc, bản thân ôm đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh.

“Lần trước tôi còn chưa kịp hỏi đứa nhỏ tên gì đâu, sẵn giới thiệu luôn đi.”

Vệ Kiêu gật đầu ý đã biết, lập tức dời chủ đề đến trên người đứa nhỏ Lộ Nguyên Hầu ôm cùng Hạ Mễ Chúc ở bên cạnh.

“Hạ Mễ Chúc, Hạ Mễ Thụy. Hắn là Vệ Kiêu, quân hàm thiếu tướng.”

Lộ Nguyên Hầu giới thiệu thật là ngắn gọn.

Ngắn đến mức Vệ Kiêu bực mình.

“Ít nhất cậu phải thêm một câu tôi là bạn thân duy nhất của cậu chứ?”

Hạ Mễ Chúc nhìn hắn, lại nhìn Lộ Nguyên Hầu.

“Em cũng không tin đi?”

Lộ Nguyên Hầu cười nhạt nhìn Hạ Mễ Chúc.

Hạ Mễ Chúc thành thật gật đầu.

Cậu đúng là cảm thấy hai người này đối lập tính cách hơi lớn, Lộ Nguyên Hầu sẽ có một người bạn như vậy sao?

“Thật không nể mặt chút nào.”

Vệ Kiêu buồn bực.

“Đúng rồi, cậu không định đổi lại họ cho nó à?”

Hắn lại hỏi.

Hạ Mễ Chúc nhìn Lộ Nguyên Hầu.

Nhưng trước khi hắn lên tiếng cậu đã nói: “Đúng là nên đổi. Nhưng không cần đổi trên giấy khai sinh. Nó vốn gọi là Lộ Mễ Thụy.”

Lời này của cậu khiến cả hai người Kiêu – Hầu đồng thời quay lại nhìn cậu.

“Trước đây lúc sư phụ làm giấy khai sinh cho nó em đã bảo làm như vậy, chỉ là gọi thì vẫn gọi Hạ Mễ Thụy mà thôi. Em không muốn cho nó theo họ mình.”

Cậu giải thích.

Lộ Nguyên Hầu trầm tư. Hắn nhớ lại lúc đó Mạc Thanh giới thiệu cho hắn đứa nhỏ này, ông ấy chỉ nói hai chữ Mễ Thụy mà không nói họ… Thật ra là cố ý không nói. Đều là cố ý không nói, nhưng hắn lại nghĩ là vì không muốn gợi lên liên quan của nó với Hạ Mễ Chúc, sau đó bị hắn bắt tại trận mới không thể giấu giếm được nữa. Bây giờ hắn mới hiểu, là vì không muốn gợi lên liên quan của nó với hắn.

Ha… Lòng và lòng vòng, cuối cùng lại là như vậy.

Thế nhưng… Đường Liêm rõ ràng đã điều tra, tại sao không nói cho hắn biết chuyện này?

Là tại vì… Đó là chuyện đương nhiên sao?

Hạ Mễ Chúc cũng khiến hắn phải nhìn nhận lại. Cậu vậy mà…

Vệ Kiêu nhìn Lộ Nguyên Hầu biểu hiện ra kinh ngạc giống hắn, xem ra cũng không biết chuyện này. Nói vậy, đúng là không cần đổi. Chỉ cần lúc giới thiệu, lại đổi là được.

“Gọi món thôi, vừa ăn vừa nói.”

Vệ Kiêu lên tiếng.

“Cậu gọi đi.”

Lộ Nguyên Hầu ném vấn đề cho hắn.

“Tôi gọi nhưng không phải tôi trả tiền đâu đó.”

Vệ Kiêu đính chính.

Lộ Nguyên Hầu không muốn nói nhảm với hắn.

“Sao cậu vẫn không thú vị như vậy? Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Vệ Kiêu tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn. Hắn nói nói, lại vô tình đối diện với một đôi mắt đen to tròn lúng liếng, sững người lại.

“Nó nhiêu tháng rồi nhỉ?”

Hắn nhìn nó.

“Hơn mười tháng.”

Hạ Mễ Chúc trả lời.

“Vậy nó đã ăn được cháo chưa?”

Vệ Kiêu nhìn cậu.

“Có thể ăn được.”

Thời điểm chưa có rời đi quê nhà, cậu còn từng cho nó uống nước cháo, nước gạo.

“Vậy gọi cho nó một bát cháo chứ? Không thể để cho nó ngồi nhìn chúng ta ăn được đúng không? Quá không phúc hậu.”

Vệ Kiêu nhướng mày, trực tiếp quyết định luôn.

Lộ Nguyên Hầu thấy Hạ Mễ Chúc không nói gì nên cũng không xen vào. Việc chăm Hạ Mễ Thụy, Hạ Mễ Chúc có quyền quyết định hơn hắn.

“Đúng rồi, cậu… Cậu làm thế không sợ bệ hạ thụy nhan phẫn nộ à? Nói sao thì họ cũng là hoàng tử, họ đến đây cũng không thật sự là nhập ngũ, cậu hiểu mà.”

Vệ Kiêu bất đắc dĩ nhìn Lộ Nguyên Hầu.

“Bước vào quân khu Tây Hoang thì chính là binh sĩ Tây Hoang. Nếu sợ khổ thì trực tiếp cho họ một cái quân hàm, mang đến đây không phải tiện cho bọn họ kéo bè kết phái tranh giành quyền vị hơn sao? Nếu đã nhập cái danh binh sĩ thì phải huấn luyện như một binh sĩ.”

Lộ Nguyên Hầu thấy hắn còn muốn nói gì thì chặn lại:

“Cậu không cần phải lo. Trách nhiệm một mình tôi chịu, bệ hạ có hỏi tội, cũng là hỏi tôi. Ở Tây Hoang này, tôi nói mới tính.”

Đó là chưa nói người kia sẽ không hỏi tội hắn, hắn lại có cái gì để sợ?

“Cậu…”

Vệ Kiêu nghẹn họng.

“Rõ ràng trước đó cậu đã tỏ thái độ không quan tâm đến họ, tại sao lại…”

Hắn nhíu mày nhìn Lộ Nguyên Hầu.

“Bởi vì họ quá rảnh. Tôi không quen nhìn, không được sao?”1

Lộ Nguyên Hầu lấy cái tay đang sắp được đứa nhỏ đưa vào trong miệng ra, vừa trả lời hắn.

……………………………………………………….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK