Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hiệp hội bảo hộ Omega không phải là dung túng cô muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói. Nhục mạ người khác, Lộ tướng có thể đưa cô ra tòa để rửa sạch cái miệng của cô. Đã không biết thì ngậm lại mồm, Diêm Hầu có đến cũng không bảo lãnh được cô đâu, Diêm Tố Nhữ.”

Vệ Kiêu chưa từng gắt giọng với Omega, đối với Diêm Tố Nhữ thật là không có một chút nhượng bộ nào.

“Cô liên tục bôi nhọ Hạ Mễ Chúc, có phải là thừa nhận bản thân dẫn người chặn đánh Hạ Mễ Chúc trong nhà vệ sinh rồi?”

“Tôi không có!”

Diêm Tố Nhữ lập tức phủ nhận. Bởi vì cô ta không cảm thấy mình sai nên phủ nhận cũng chẳng có chút chột dạ nào, khiến người ta nhìn không ra cô ta đang nói dối. Nhưng Vệ Kiêu đã rõ ràng tội danh này do cô ta đến gánh, sao có thể tin.

“Vệ thiếu tướng không thể vô cớ chụp mũ cho người khác được đâu.”

Phó Giản dù biết Diêm Tố Nhữ tính tình kiêu căng nhưng ông không cho rằng cô ta sẽ làm vậy, cũng không thể để Diêm Tố Nhữ gánh cái tội này.

“Cô không nhận?”

Vệ Kiêu phớt lờ ông ta, cười cười nhìn Diêm Tố Nhữ.

“Anh đừng hòng đổ tội cho tôi!”

“Vậy ý cô chính là, tất cả cái sai là do bốn người bọn họ?”

Vệ Kiêu lập tức ép tới.

“Sao không phải là Hạ Mễ Chúc muốn đùa giỡn tôi nên mới bị đánh?”

Diêm Tố Nhữ phản bác thật nhanh, nói xong còn cảm thấy mình thật thông minh, kiêu ngạo nhìn hắn.

“Cũng không phải không có khả năng. Bốn người nói xem.”

Phó Giản lập tức hùa theo, quay lại hỏi bốn người kia.

“Vậy tại sao bạn học nữ Omega này lại đi vào nhà vệ sinh nam?”

Từ Khiêm chưa đợi cho bốn Alpha kia trả lời đã theo sau nhìn Diêm Tố Nhữ chất vấn.

Diêm Tố Nhử khựng lại.

“Tôi… Tôi đi nhầm phòng.”

“Xì!”

Vệ Kiêu cười mỉa mai.

“Bốn người các cậu không phải là muốn hùa theo Diêm Tố Nhữ đấy chứ? Đổ hết tội lỗi lên đầu một Beta?”

Hắn quay qua nhìn bốn tên Alpha năm hai.

“Đúng là như vậy. Bọn tôi vốn dĩ không có ý định đánh cậu ta, nhưng cậu ta miệng không sạch sẽ, còn ra tay trước.”

Một người nói, ba người hưởng ứng.

“Cậu ta là ghen tuông, từng nhìn thấy tôi bày tỏ ái mộ với Lộ tướng nên mới hùng hổ dọa người, cảnh cáo đe dọa tôi tránh xa ngài ấy ra, còn muốn đánh tôi.”

Diêm Tố Nhữ lên tiếng phụ họa, cảm xúc còn rất thật, phẫn nộ bất lực, diễn đến là giống.

Vệ Kiêu cả đoạn đều ngồi cười, càng nghe càng vui vẻ hơn.

Thái độ của hắn tự nhiên khác thường như vậy khiến cho không khí trong phòng thật kỳ quái. Năm người còn đang tung hứng ở kia cũng dần im miệng.

Từ Khiêm trầm ngâm nghe, trầm ngâm nhìn những người trong phòng. Tự nhiên ông có chút tò mò đối với bạn đời không biết từ đâu ra này của Lộ Nguyên Hầu. Ông đương nhiên sẽ không nhận đồng lời nói một phía của năm người này, dù sao người bị thương nặng nhất không có ở đây. Hơn nữa thân phận của người này còn không tầm thường, liên lụy đến Lộ trung tướng của đế quốc, ở quân khu Tây Hoang này còn rất có tiếng nói, Quốc Vương Tây quốc đặc biệt ưu ái.

Thế nhưng thông qua vài lời nói, ông có thể phán đoán được, cái bạn đời của Lộ Nguyên Hầu tiểu tử kia là một Beta không có bối cảnh.

Thú vị a thú vị.

Người thú vị trong miệng Từ Khiêm hiện đang tiến hành kiểm tra thương thế, lại được bôi thuốc lên những vết bầm ngoài da. Hiện tại Mạc Thanh đang nhìn xem phim chụp, tình hình có vẻ tốt nên sắc mặt ông không còn khó xem như lúc nhìn thấy Hạ Mễ Chúc bị đánh sưng mặt nữa.

Y tá bôi thuốc lên vết trầy bên lông mày và bên khóe miệng của Hạ Mễ Chúc, lại bôi chỗ bị rách trong miệng cho cậu rồi. Tiếp đó là vết bầm ngoài da trên vai, cánh tay trái và đùi trái, sau đó đi ngoài, để lại bốn người Chúc – Hầu – Tấn – Thanh nói chuyện với nhau.

Không, là Mạc Thanh nói chuyện với Lộ Nguyên Hầu, hai người kia ngồi nghe.

“Xương chân không bị sao, cơ chân bị sưng, không thể vận động mạnh cái thể loại như huấn luyện một tuần. Khớp xương vai bị chấn động, cơ bị tác động cũng cần nghỉ ngơi một tuần. Nhưng xương tay có vết rạn, cần điều trị cẩn thận, tốt nhất là một tháng không được dùng đến nó. Tất cả không cần nằm một chỗ nghỉ ngơi nhưng không được quên bôi thuốc, xoa bóp lưu thông máu, thúc đẩy sự hồi phục của vết thương. Vết thương ngoài da trên mặt vài ngày là hết, nhưng vết thương bên mắt phải sẽ sưng lên, không cần cho nó thêm gánh nặng, nếu không sẽ ảnh hưởng dây thần kinh dày đặc ở chỗ đó.”

Mạc Thanh liệt kê từng cái một, không bó sót chỗ nào rồi nhìn Lộ Nguyên Hầu.

Mới về sống chung mấy ngày, người đã bị thương, còn là bị người đánh, ẩu đả gây ra.

Hạ Mễ Chúc đưa tay kéo kéo áo ông âm thầm lắc đầu.

Mạc Thanh hừ một tiếng, trừng cậu.

Hạ Mễ Chúc cười lấy lòng nhìn ông.

“Tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời.”

Lộ Nguyên Hầu nghiêm nghị cúi đầu nói trịnh trọng nói với ông.

Giang Tấn kinh dị nhìn Lộ Nguyên Hầu, lại nhìn sắc mặt vị bác sĩ họ Mạc này, thêm cả hành vi biểu tình của Hạ Mễ Chúc, hắn lờ mờ đoán được thân phận của ông. Nhất định là người thân quan trọng của Hạ Mễ Chúc, nếu không Lộ tướng sẽ không như vậy.

“Đồ đệ nhà ta hiền lành nhát gan, không thể nào là nó chủ động đánh nhau với người khác, nó cũng không có gan đó đâu!”

Mạc Thanh giận thật, bất kể Lộ tướng cái gì không tướng, sừng sộ lên.

Hạ Mễ Chúc không biết nên vui hay nên buồn nữa, nhưng cậu vẫn là ở bên kéo kéo ông, im lặng xoa dịu hơn giận của ông.

“Cháu… Cháu nghe nói cậu ấy cùng bốn người choảng nhau, đối phương đều là Alpha cao lớn, bị chút thương này là may mắn lắm ạ…”

Giang Tấn giải bày. Hắn không rõ lắm sự việc, đúng là chỉ nghe nói như vậy, cũng rất bội phục Hạ Mễ Chúc. Xem ra thành quả huấn luyện lâu nay không có vô ích, khiến cho một tên Beta gầy yếu như bạn thân này của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, choảng bốn tên mà không bị đè ra đánh.

“Con được lắm!”

Mạc Thanh nghiến răng nghiến lợi chỉ vào trán Hạ Mễ Chúc mắng. Cùng bốn Alpha cậy mạnh, có cái gì đáng tự hào.

“Em ấy là tự vệ.”

Lộ Nguyên Hầu đính chính.

“Vậy nó phải làm sao mà người ta dẫn người đến đánh nó, để nó phải tự vệ!!”

Mạc Thanh sừng sộ nhìn hắn.

Lộ Nguyên Hầu im lặng một lúc: “Là do tôi.”

“Không phải.”

Hạ Mễ Chúc hàm hồ phản bác. Cậu né tránh cái vết thương trong miệng nên âm thanh có phần khó nghe, nhưng cậu vẫn là nói.

“Được rồi con đừng có nói nữa!! Ta cũng không nói nữa, nhưng ngài nói rồi đó, ta đợi ngài cho ta một câu trả lời.”

Mạc Thanh gõ vào đầu cậu, thứ đồ đệ gả ra ngoài rồi mà chỉ biết có người đàn ông nhà mình, hở chút là bênh hắn.

“Tôi nói được làm được.”

Lộ Nguyên Hầu nghiêm mặt khẳng định.

“Tôi đưa em ấy về trước, quần áo sẽ trả lại sau.”

Hắn bước đến bế Hạ Mễ Chúc lên.

“Khoan đã, còn chút thời gian đến nhìn a Thụy cái đi.”

Mạc Thanh nhớ ra, cản hắn lại.

Lộ Nguyên Hầu gật đầu.

Bốn người rời khỏi phòng chụp, đi về phòng làm việc của Mạc Thanh.

“Ba ba! Cha cha! Dê Dê!”

Vừa nhìn thấy mấy người âm thanh lanh lảnh của Hạ Mễ Thụy đã vang lên như chuông ngân.

Giỏi lắm, phía trước gọi đúng phía sau vẫn gọi sai. Mạc Thanh muốn dựng râu.

“Gia gia.”

“Dê Dê!’

“Gia gia.”

“Gie gie!”

“…”

Ờ, đổi được một chút, nghe cũng được hơn, tạm chấp nhận thôi. Mạc Thanh cười bất lực, ai biểu đứa nhỏ đáng yêu như vậy chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK