Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có ta ở đây mà.”

Đúng vậy, có ông ở đây, ông sẽ không để cho đứa nhỏ có chuyện gì.

Hạ Mễ Chúc bị lời này trấn an triệt để, thế nhưng trong lòng lại âm thầm quyết tâm sẽ học tốt y thuật. Tuy không biết có khả năng sử dụng trong những trường hợp thế này không, nhưng học cũng không chết ai, cứ học thôi.

Cậu không thể trở thành Omega, cậu chỉ có thể làm cách cậu có thể làm, vì đứa nhỏ.

Bởi vì chuyện này, Hạ Mễ Chúc không có đi học mà mang theo tiểu Mễ Thụy về nhà cùng Lộ Nguyên Hầu. Đương nhiên, Lộ tướng cũng ở nhà với cậu.

Hắn nhìn hai ba con rúc vào trên giường lớn, mặt không nhiều biểu cảm trừ ánh mắt vẫn ôn như khi nhìn họ, nhẹ tay đóng cửa rời khỏi phòng.

Trong thư phòng, Lộ Nguyên Hầu chủ động liên hệ với Đường Liêm.

“Đại gia, tiểu hoàng tôn không sao chứ?”

Đường Liêm không có khả năng không biết chuyện này, dù hắn chỉ cần mất chút thời gian đi điều tra là sẽ biết tình huống chính xác nhưng vẫn muốn hỏi một câu với Lộ Nguyên Hầu.

“Trước mắt không sao. Bên kia có khả năng sẽ rụt rịt.”

Lộ Nguyên Hầu khó được đáp lời hắn, sau đó nghiêm mặt hỏi.

“Đại gia nói không sai, tôi đã bắt được lọn tóc rồi. Nhưng vẫn cần thêm chút lửa.”

Đường Liêm không có bất ngờ khi Lộ Nguyên Hầu không làm gì cũng phán đoán được đối phương sẽ lợi dụng cơ hội này, dùng nó làm tấm màn che mắt họ để tiếp tục làm bậy. Đương nhiên không thể không nói họ không có đang đợi thời cơ đâu. Không biết đối phương nếu biết thì có hối hận vì đã lộ đầu ra không.

“Bên kia đã biết rồi đi.”

Lộ Nguyên Hầu lại không đầu không đuôi nói một câu.

“Đương nhiên rồi, chuyện của tiểu hoàng tôn, lão gia nhất định quan tâm.”

Đường Liêm hiểu rõ mà đáp, sau đó hắn thấy Lộ Nguyên Hầu ẩn ý nhìn mình thì trong lòng khẽ động.

“Ý đại gia là… Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

Đường Liêm thông minh cỡ nào, lập tức đảm bảo.

Lộ Nguyên Hầu bàn giao xong với hắn, không có rề rà mà cúp máy. Hắn không có ngừng lại mà gọi cho một người nữa.

“Tôi còn đang nghĩ Lộ tướng hôm nay sao bận rộn như vậy, gọi mãi không thông.”

Vệ Kiêu vẫn ngã ngớn như vậy, vừa lên đã không đứng đắn.

“Điều một người nữa đến bệnh viện túc trực.”

Một người vẫn là không đủ. Việc hôm nay không thể trách tiểu binh đang trông coi Hạ Mễ Thụy được. Ai cũng có chuyện cần phải đi giải quyết.

Nếu đã vậy thì để hai người cùng nhau trông, thay phiên nhau. Đến vậy mà còn không xong, tất nhiên việc đã không còn đơn giản nữa rồi.

Vệ Kiêu đương nhiên là đã nghe chuyện của tiểu Mễ Thụy, hắn không hề hỏi lại mà lập tức đi giải quyết chuyện này cho Lộ Nguyên Hầu.

Khúc Ninh thất thỏm một đêm, học đều không đi, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi khiến cậu ta sợ hãi nhất.

“Phụ vương…”

Cậu ta đỏ đôi mắt, nào có kiêu ngạo bình thường mà điềm đạm đáng thương nhìn Alpha trung niên trên màn hình. Dù có được mẫu thân an ủi thì cậu nhìn thấy Khúc Thế Đình vẫn không nhịn được mà sợ hãi.

Người đàn ông trên màn hình tuổi tác cũng tương đương như Nguyên Dực, có điều ngũ quan sắc lạnh hơn. Đôi mắt ưng lại có chút âm hiểm kia không nhíu mày đã khiến người sợ, hiện tại càng khiến cho Khúc Ninh bình thường cường thế run sợ.

Chỉ là không giống như Khúc Ninh nghĩ, Khúc Thế Đình lại không trách mắng. Ngoài lúc đầu có vẻ như dọa cậu ta bằng ánh mắt có tới mười mấy giây, nhưng mở miệng lại là…

“Con còn nhớ thân phận của mình?”

Giọng điệu đều đều, không có cấu gắt chút nào.

“Con… Con nhớ…”

Khúc Ninh dù vẫn sợ, đáp lời cũng run run nhưng không có đến mức phát khóc.

Đừng nhìn bình thường Khúc Ninh thể hiện ra tâm thái hơn người mà cho rằng cậu ta không có sợ cái gì. Ngược lại mà nói, cậu ta đặc biệt sợ phụ vương của mình. Cậu ta có thể đứng ở đây, làm việc mình muốn làm là đã bỏ ra những gì mới đạt được, nhưng mỗi bước đi đều phải suy tính cẩn thận, không phải muốn làm gì là làm như người ta vẫn nghĩ.

Sinh ra thân ở hoàng thất, sao có thể không biết suy nghĩ như Diêm Tố Nhữ kia được. Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn là để cho người mình sợ nhất phải tìm đến, đều là vì sai lầm đến cả cậu ta cũng không nghĩ đến.

“Nhớ là được rồi.”

Khúc Thế Đình gật đầu nói một câu như vậy rồi cúp máy luôn. Để cho Khúc Ninh ngồi đần ra đó, mãi cũng không hiểu được chuyện là thế nào.

May mắn là lập tức có người đến giải thích cho cậu ta.

Giang Minh đến nhanh đi cũng nhanh, nói hết những đều mình biết rồi lập tức cúp máy, không có nữa lời dư thừa với Khúc Ninh.

Giang Minh nói đương nhiên là liên quan đến việc Tây quốc biểu lộ thái độ đối với chuyện Khúc Ninh đã gây ra ở Tây Hoang.

Quốc Vương Tây quốc thay mặc Lộ Nguyên Hầu giải quyết chuyện này, nói rõ sẽ không xử phạt hoặc là bắt buộc Khúc Ninh phải rời khỏi Tây quốc sau mọi chuyện. Nhưng đương nhiên là phải có bồi thường tổn thất tinh thần cho người bị hại rồi.

Có điều đối với Hạ quốc mà nói, chút bồi thường kia so với những tính toán của họ thì không quá mức khó chấp nhận. Chỉ là liên quan đến vấn đề mặt mũi… Khúc Thế Đình không có trách cứ mà nữa cảnh cáo lại nhắc nhở Khúc Ninh nên nhớ rõ thân phận của mình, sau này làm chuyện gì đều nên tính toán kỹ lưỡng hơn, đừng làm mất mặt hoàng gia Hạ quốc thôi. Nếu không làm được, kết cục của Khúc Ninh sẽ tựa như cái cách Khúc Thế Đình nhìn cậu vậy, không có chút tình nghĩa nào hết.

Chuyện Hạ quốc để cho Omega xuất thân hoàng thất đến Tây quốc đi học cũng bởi vì chuyện này mà bại lộ trong mắt người khác.

Tứ quốc trong mảnh đại lục này ai mà không biết Alpha cấp S ở Tây quốc, Omega cấp S ở Hạ quốc. Hiện tại hai người tụ lại một chỗ, người có tâm sẽ nghĩ cái gì cũng không khó lý giải.

Quan trọng nhất là không bao lâu nữa lễ hội lớn nhất Tây quốc sẽ diễn ra, kỷ niệm ngày lập quốc của họ nên đặc biệt rầm rộ. Không chỉ có nội bộ Tây quốc, ba quốc gia khác đều có được mời.

Mà Lộ Nguyên Hầu ở lúc này, sau bao nhiêu năm tránh né, bị phụ vương mình đích thân tìm đến.

Mục đích là gì Lộ Nguyên Hầu không cần suy nghĩ cũng biết.

Hai cha con sau mười bốn năm, lần đầu đối diện nhau, cách nhau một cái màn hình mà nhìn nhau tận năm phút vẫn chưa ai nói tiếng nào với nhau. Lão quản gia đứng bên cạnh gấp không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ tình trạng này.

“Đại gia vẫn khỏe chứ?”

Lão quản gia vượt quyền không chút sợ hãi, niềm nở nhìn Lộ Nguyên Hầu cười hỏi.

“Vẫn khỏe.”

Giọng hắn tuy vẫn cọc lóc như vậy nhưng không khó nhận ra chút ôn hòa trong đó, còn có kính trọng. Năm xưa lúc Lộ Nguyên Hầu mới được đón về hoàng cung, lão quản gia đối với hắn rất tốt. Sau này lại cho Đường Liêm đi theo bên cạnh hắn, chu toàn cho hắn rất nhiều thứ, Lộ Nguyên Hầu so ra lại gần gũi với lão quản gia hơn người phụ vương là Nguyên Dực rồi.

“Đại gia đi cũng nhiều năm rồi, mỗi năm mới khó khăn nhìn thấy ngài một lần, còn chẳng thể ôn tồn cái gì. Ta biết đại gia có ý nghĩ của mình, bệ hạ đều tôn trọng. Lần này không phải muốn đại gia lấy thân phận kia trở về, nhưng đại gia cũng có gia thất rồi, mang về cho bệ hạ nhìn cái đi thôi.”

Lão quản gia tuy vẫn cười nhưng ý tứ rõ ràng không phải đang hỏi ý mà là đang thay Nguyên Dực thông báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK