Mục lục
Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng! (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đó là… Ai vậy?”

“Cậu nói ai?”

Nữ sinh đang nói chuyện với Alpha nam bên cạnh nghe bạn thân của cô nói thì kinh ngạc quay qua hỏi.

“Kia kìa!”

Bạn cô hai mắt như ánh sao lấp lánh không dám chỉ tay mà chỉ dám giương cằm về phía nam sinh thân cao mét tám, sóng lưng thẳng tắp cùng khuôn mặt đẹp trai ngất trời đang băng băng qua đường, dần dần tiến về cổng học viện quân đội kia.

Tây Hoang mười bốn năm sau đã không còn giống như trước nữa. Không gian xung quanh quân khu – học viện – bệnh viện, nơi mà chỉ có đồng không mông quạnh nay đã trở thành thành phố lớn tắp nập ngựa xe. Học viên quân đội cũng đã khác, nó không chỉ có đại học mà có cả bốn cấp giáo dục khác là mần non, tiểu học, trung học và cao trung. Cả thành phố lấy nó làm trung tâm mà dần mở rộng ra ngoài. Phía Bắc Tây Hoang còn hướng ra biển, hình thành thương cảng sầm ất chẳng kém khu hải cảng mậu dịch giữa Tây – Hạ hai nước chút nào.

Vùng biển phía Bắc nay đã không còn là khu vực bất khả xâm phạm như mười bốn năm trước. Mà sau khi đánh bại man di, đế quốc đã hướng tầm mắt đi xa hơn, cũng phát hiện rất nhiều nền văn minh khác họ. Nhưng khác xa là những dị tộc kia không những không có man rợ mà còn rất hảo hữu, đồng ý cùng họ phát triển thương nghiệp biển.

Lại nói, nữ sinh kia cùng bạn cô là học sinh cao trung năm một, chỉ là họ không phải từ trung học học viện quân đội chuyển qua mà từ bên ngoài thi vào. Vậy nên nữ sinh kia không biết lai lịch của thiếu niên nhìn có vẻ còn chưa có phân hóa giống họ đang mặc đồng phục học viên cao trung kia là ai, nhưng đều không ngại ánh mắt của cô sáng lên thấy rõ.

May mắn bên cạnh hai người là một nam Alpha, học sinh năm ba cao trung nên khi nghe hai người nói chuyện hắn cũng là nhìn theo. Và đương nhiên, hắn nhận ra người đó là ai.

“Không thể trách hai người không nhận ra, người này thân phận khó lường còn ít chịu xuất hiện. Cậu ta càng lớn thì khí chất cũng biến đổi rất nhiều nhưng nếu nhìn kỹ có lẽ hai người sẽ nhận ra được đấy.”

Tống Hà cười thần bí nói.

Hai cô nàng nghe vậy thì vội vàng nhìn lại thật kỹ.

Có lẽ là nghe thấy được tiếng lòng của họ nên thiếu niên phía trước đã đi đến rất gần bất chợt quay đầu lại.

Ở xa xa đã thấy đẹp kinh người, đến gần càng khiến con tim thiếu nam thiếu nữ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Nữ sinh kia còn khẽ nói: “Nếu không phải anh đã là vị hôn phu của tôi, tôi nhất định sẽ chạy đi theo đuổi người kia liền. Cơ mà nhìn kỹ thì đúng là thấy quen thật…”

Tống Hà nghe vị hôn thê Mã Lệ của mình nói vậy thì chỉ cười chứ không trách.

Bạn thân của Mã Lệ – Lý Giang thì lập tức hô lên: “Tôi nhận ra rồi!”

“Ai thế??”

Mã Lệ tự biết đầu óc cô không có nhanh nhạy, vừa nghe bạn mình nói vậy thì lập tức hỏi.

“Là đại hoàng tử Lộ Mễ Thụy. Tuy bây giờ không còn hoàng thất nữa rồi nhưng đúng là cậu ấy.”

Lý Giang không có như người yêu của Mã Lệ thích thả câu người ta, nghe hỏi thì trả lời ngay, giọng điệu còn giống như đang hiến vật báu. Rõ ràng cô không muốn giữ điều này cho riêng mình, muốn một người cùng cô kích động mới tốt.

“A…”

Mã Lệ giật mình thật sự khi nghe thấy cái tên này.

“Đúng là cậu ấy.”

Tống Hà gật đầu đồng ý.

Trong lúc họ nói chuyện thì nguyên nhân khiến Lộ Mễ Thụy quay đầu cũng đã tiếp cận cậu.

Đó là một đôi nam nữ vô cùng khiến người ta bàng hoàng vì sự chói mắt của họ.

“Anh! Ba đã nói anh sắp phân hóa rồi, sao không ở nhà đợi phân hóa xong hẳn nhập học?”

Lộ Mễ Ngọc bĩu môi anh đào bất đắc dĩ nhìn Lộ Mễ Thụy năm nay mới mười sáu đã cao một mét tám mốt, một thân khí chất nam nhân xuất sắc khiến người không khỏi ngoái đầu nhìn lại mà nói.

“Nếu không phải ba nói anh có khả năng phân hóa thành Omega thì họ cũng không có lo cho anh đâu.”

Cô gái nhỏ nay đã lên chức chị từ bé đã thích lải nhải tiếp tục nói.

Lộ Mễ Thụy nghe chữ Omega kia thì chẳng vui gì cả. Từ nhỏ cậu đã muốn kế thừa cha mình, làm một quân nhân xuất sắc. Cho dù làm Beta như ba ba cũng tốt hơn làm Omega nhiều. Nhưng khổ nổi trước đây cậu đã bài xích tin tức tố, đặc biệt là tin tức tố Omega, không thể có khả năng cậu là một Beta cho được. Gia gia Mạc Thanh đã nói khả năng kỳ phân hóa của cậu sẽ xảy ra tình huống khác dù cậu từ trên xuống dưới đều có tư chất của một Alpha cấp cao giống cha mình. Sao Lộ Mễ Thụy không sầu não chứ.

Nhưng chính là công dân năm mười sáu tuổi sẽ bắt đầu kỳ phân hóa, mà không phải ai cũng sẽ phân hóa đứng vào sinh nhật mười sáu tuổi. Có người còn sẽ phân hóa trễ nữa cơ. Là một quân nhân tương lai ưu tú, sao Lộ Mễ Thụy có thể vì một kỳ phân hóa chưa biết sẽ tới lúc nào mà bỏ qua ngày nhập học cao trung được chứ.

Lộ Nguyên Phách từ nhỏ đã không thích nói nhiều, dù cậu cũng lo lắng cho anh trai mình nhưng thay vì nói, cậu đưa cho Lộ Mễ Thụy một cái túi.

“Thuốc ức chế. Ba đưa.”

Đặc biệt kiệm lời, đặc biệt lạnh lùng nói.

“Cảm ơn em.”

Lộ Mễ Thụy nhận nó, nở nụ cười xinh đẹp với em trai cậu.

“…”

Lộ Nguyên Phách im lặng nhìn nụ cười này, trong lòng lại bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, nếu anh trai là Omega, nụ cười này nhất định sẽ đốn tim tất cả Alpha trong đế quốc. Đương nhiên nghĩ thì nghĩ, cậu sẽ không nói ra.

“Đi học.”

Lộ Nguyên Phách lời ít ý nhiều mà nắm tay Lộ mễ Ngọc kéo đi.

Hai đứa nó nhỏ hơn Lộ Mễ Thụy gần hai tuổi, trên giấy khai sinh lại thành hai năm nên hiện tại đang học lớp tám. Tuy cùng một học viện nhưng khu trung học ở một cổng khác. Dưới sự giáo dục của Lộ Nguyên Hầu, tụi nó so với người khác có kỹ luật hơn nhiều. Đặc biệt là Lộ Nguyên Phách từ khuôn mặt đến khí chất y như đúc cha mình, Lộ Mễ Ngọc vẫn là sợ anh hai mình như sợ cha vậy. Cô bị cậu kéo thì không dám dùng dằng mà bất đắc dĩ lại dặn dò anh trai vô tư Lộ Mễ Thụy nhà mình một câu rồi theo anh hai rời đi cổng cao trung.

Lộ Mễ Thụy bất lực không kém cô chút nào, cậu đem túi thuốc ức chế cho vào balo rồi hai bước thành một chạy vào cổng trường, bỏ lại những lời bàn tán thỏ thẻ cùng ánh mắt tò mò của người xung quanh một cách hờ hững nhất.

Dù sao cũng bị chú ý quen, còn có cái gì đáng nói.

Lộ Mễ Thụy tự nhận cậu ở trước người nhà mới sẽ lộ ra cảm xúc thật, còn bên ngoài, tuy chưa phân hóa nhưng cậu đã đúng chuẩn là một Alpha cấp cao rồi. Cho dù là những Alpha đã phân hóa đứng trước cậu cũng không thể hùng hổ dọa người được mà còn bị dọa ngược lại. Phải biết rằng sau khi phân hóa thể chất của mỗi người sẽ thay đổi theo giới tính thứ hai của họ. Omega thì sẽ mềm mại hơn, Alpha thì như bị tiêm chất kích thích mà đặc biệt mạnh mẽ.

Lộ Mễ Thụy bởi vì thân phận và sự hiểu biết chẳng ai sánh bằng đối với học viên quân đội quen cửa quen nẻo mà đi đến sân tập trung. Bộ dáng cậu như vậy, đương nhiên là lại rước thêm một đám sự chú ý rồi. Nhưng Lộ Mễ Thụy vẫn điềm tĩnh như không đứng ở đó, không có bon chen mà xếp vào cuối hàng ngũ của lớp 10A1.

Hôm nay là ngày khai giảng nên không chỉ có năm một mà cả năm hai năm ba cao trung học viện quân đội đều phải tham gia. Không giống như đại học, năm một sẽ khai giảng riêng, vậy nên hiện tại trên sân trường nhốn nháo ồn ào vô cùng. Không chỉ vậy, pheromone đặc biệt hỗn loạn bởi vì có quá nhiều học sinh vừa mới phân hóa, năng lực kiểm soát chưa tốt. Cho dù có miếng dán ngăn cách tin tức tố thì Lộ Mễ Thụy cũng không hiểu mà ngửi thấy một cỗ mùi vị hỗn tạp khiến cậu khó chịu vô cùng. Phần gáy che dưới cổ áo đồng phục có chút nhói nhói một cách khó phát hiện.

Lộ Mễ Thụy không biết đó là mùi tin tức tố mà nghĩ rằng đây chỉ là mùi nước hoa của ai đó thôi. Nên cậu cũng bỏ qua cảm giác vừa đau nữa ngứa không đáng kể kia.

Không thể tránh Lộ Mễ Thụy thiếu cảnh giác, cho dù từ nhỏ cậu đã nghe Mạc gia gia nói rất nhiều lần về tình trạng của cậu. Nhưng mười sáu năm nay cậu ở trong sự bảo bộc của hai cha chưa từng có cảm giác khó chịu gì về trạng thái của mình. Cậu cảm thấy mình cũng giống như những người khác, không hề có gì bất thường cả.

Cho dù cậu biết bản thân sẽ ở trong thời gian này phân hóa thì cậu cũng không cho rằng đây là chuyện gì cần đặc biệt chú ý. Đến nổi cậu sẽ phân hóa thành Omega thì cũng thế thôi. Cậu có thể khống chế được tình huống của mình một cách tốt nhất. Sẽ không khiến bản thân xảy ra chuyện ngoài dự liệu nào, Lộ Mễ Thụy nghĩ vậy đó. Mà cậu vốn đã làm được…

Học viện quân đội vì hai chữ sau trong bốn chữ đó mà phong cách giảng dạy cũng khác đi, cho dù là các cấp dưới đại học. Tiết thể dục của họ không khác gì kỳ huấn luyện quân sự của các trường đại học cả, đương nhiên là không thể nào hoàn toàn giống rồi. Tóm lại, cho dù nó không đến nổi như sinh viên đại học học viên quân sự, tiết thể dục một tuần cũng chỉ học hai ngày nhưng giáo dục toàn là theo phong cách huấn luyện quân nhân. Nếu bạn là một học sinh từ nhỏ đến lớn đều học ở học viện quân đội thì điều này không có gì mới mẻ cả, vì những cấp khác của học viện cũng giống vậy, chỉ là theo cấp bậc tăng lên thì nó lại nặng thêm thôi.

Đây chính là sự khác biệt của học viện quân đội so với những trường khác trên đế quốc cũng như trong mảnh đại lục này.

Sự khác biệt này do chính tay Lộ Nguyên Hầu hạch định ra, rồi dưới sự điều chỉnh của Hạ Mễ Chúc – Hiệu trưởng hiện tại của học viện mà trở thành như bây giờ.

Ngày khai giảng đầu tiên của cao trung học viện, học sinh lớp 10A1 sáng học tri thức như cao trung bình thường, chiều lại học tiết thể dục đầu tiên của năm theo phong cách quân đội.

Kết quả là nữa lớp đều than trời than đất.

Vì sao lại là một nữa?

Là bởi vì nữa còn lại từ trung học học viện lên nên họ đã quen rồi chứ sao.

Lộ Mễ Thụy chính là một trong số đó, còn là người nổi bật nhất. Đơn giản là vì cậu là con trai của Lộ Nguyên Hầu, chương trình huấn luyện hằng ngày của Lộ Mễ Thụy còn nặng hơn tiết thể dục ở trường gấp mấy lần nữa. Đối với cậu, tiết thể dục chẳng khác nào giờ ra chơi của học sinh mầm non.

Thầy giáo thể dục là chiến sĩ của quân khu Tây Hoang nên biết rõ Lộ Mễ Thụy, thấy cậu ưu tú như vậy thì gật đầu tán thưởng.

Lộ Mễ Thụy dưới ánh mắt sùng bái của đám người mà hoàn thành bài huấn luyện của mình khi tiết thể dục còn chưa đi hết một phần ba thời gian.

Mà sau khi trải qua bài huấn luyện dưới cái nắng chang chát của Tây Hoang, cuối cùng Lộ Mễ Thụy cũng nhận ra sự khác thường của mình.

Ở dưới cái nắng như cháy da cháy thịt này, pheromone của những người xung quanh dưới cảm nhận của cậu còn nồng đậm hơn, cảm giác đau nhói sau gáy cũng phóng đại gấp mấy lần. Cậu mà còn không nhận ra điều bất thường thì không phải con trai của cha cậu rồi. Chỉ là khả năng khống chế của cậu rất tốt nên chưa từng biểu lộ ra cái gì. Lại thêm Lộ Mễ Thụy hoàn thành bài tập sớm nên được nghỉ ngơi, đợi những người khác cũng tập xong thì chạy mấy vòng quanh sân nữa là kết thúc tiết thể dục hôm nay. Thời gian đó cậu ngồi ở ngoài sân, bên dưới một gốc cây trong số những cái cây không hề nhiều trong sân, không khí nóng bức giảm đi, cũng cách xa mùi vị tạp nham kia nên khó chịu sau gáy trở nên dịu lại.

Lộ Mễ Thụy hiểu kỳ phân hóa của cậu còn chưa có chính thức bùng nổ, cậu có thể kịp thời trở về nhà.

Lộ Mễ Thụy sắc mặt bình tĩnh mang theo balo của mình đi vào nhà vệ sinh nam giành cho Alpha và Beta. Nhà vệ sinh này nằm cuối sân thể dục, là Lộ Mễ Thụy cố tình chọn. Nơi này khá cũ kỹ, là nhà vệ sinh của học viện nhiều năm trước, khi mà học viện còn chưa có mở rộng ra, hiện tại rất ít được sử dụng, không phải học sinh cao trung nào cũng biết. Lắm lúc Lộ Mễ Thụy nghĩ nó không còn được sử dụng nữa luôn. Thế nhưng như vậy không phải là đúng ý cậu rồi sao.

Nhà vệ sinh không được sạch sẽ như ở trong trường, thế nhưng hệ thống nước vẫn còn. Cậu cảm thấy hoàn cảnh này không khó chấp nhận nên thản nhiên đi vào.

Chỉ là cậu không biết rằng, thời điểm cậu bước vào nhà vệ sinh đã đánh động một người khác.

Nhà vệ sinh này không chỉ có khu vực dành để người ta trút bầu tâm sự, đối diện với nó còn có một nhà tắm công cộng nữa. Và lúc này, trong những phòng tắm ít được sử dụng đó tồn tại một người.

Đới Thiên thời điểm nghe được mùi vị mà chính anh cũng không thể nói được tên của nó nhưng nhận thức được rõ ràng nó là pheromone thì thật sự bất ngờ. Quan trọng nhất là mùi hương kia đang lôi kéo anh, thôi thúc một Alpha luôn tự tin vì khả năng khống chế của mình mau mau đi tìm nguồn cơn của nó ngay lập tức thì lông mày của anh không khỏi nhăn lại, mười hai phần định lực cũng được lấy ra nhằm chống lại cám dỗ khó lường kia.

Thật lòng mà nói, Đới Thiên rất bất ngờ khi nhận ra điều này. Cho dù là một Omega đang phát tình đứng trước mặt anh thì cũng chưa chắc anh đã phản ứng với đối phương. Anh không dám nhận mình có thể khác người như Alpha cấp S Lộ Nguyên Hầu bệ hạ, có thể bỏ qua mọi cám dỗ cho dù là từ Omega cấp S. Nhưng anh cũng có nguyên nhân cho chính mình.

Thời điểm phân hóa, bác sĩ đã phán định anh là một Alpha cấp thấp, còn là cấp thấp nhất, cấp E chưa từng có. Quan trọng nhất là pheromone của anh tồn tại tính trơ rất lớn, không nói là bài xích với pheromone, chỉ là phản ứng cực kỳ nhạt mà thôi. Đới Thiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt, E hay A gì đều được hết, anh vẫn có thể làm một quân nhân ưu tú. Dù nhưng không muốn thừa nhận thì anh vẫn có ngoại hình xuất sắc, đủ cho nhiều Omega bỏ qua đặc thù cấp bậc của anh mà hướng tầm mắt về phía anh. Tuy không đến nổi ghét nhưng anh vẫn không thích bị quấy rầy. Đây là nguyên nhân anh thích đến nơi này tắm rửa vệ sinh sau những buổi huấn lệnh nặng nề.

Nếu không phải ở trong phòng ký túc xá còn phải chịu sự quấy nhiễu này thì Đới Thiên cũng không muốn phải phiền toái như vậy đâu.

Không ngờ rằng anh gần như nghĩ nơi này không có ai ngoài anh sau mấy tháng từ lúc phát hiện ra nơi này, gần như đã xem nó là địa bàn của mình mà lúc này lại có Omega bước vào.

Đúng vậy, Đới Thiên có thể lập tức nhận định đó là Omega.

Cho dù anh là Alpha cấp E thì dựa vào phản ứng của cơ thể, anh có thể phán đoán được mình và đối phương có độ tương xứng rất cao.

Tuy đã tận lực khống chế tin tức tố của mình nhưng Đới Thiên vẫn ngửi thấy được pheromone mùi hoa chanh từ trong cơ thể mình tỏa ra, dần dần lan rộng trong không khí.

Đới Thiên lông mày giật giật một cách dễ thấy. Đây là biểu hiện cho thấy anh đang rất không vui.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Đới Thiên vẫn quyết định đi xem thử đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào lạc đến đây sau khi nặng nề nhai một viên thuốc ức chế như nhai kẹo. Đã bao lâu rồi anh không dùng thuốc ức chế nhỉ? Hình như từ khi phân hóa xong anh đều chưa dùng lần nào.

Vậy nên Đới Thiên không hề nhận ra thuốc ức chế của anh đã hết hạn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK